Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ai lầm
-Không được, tớ là bạn cậu. Trong lúc cậu đau ốm thế này thì làm sao tớ nỡ để cậu ở một mình được chứ. Thôi không nói nhiều, tớ sẽ thuê một tháng, tiền thuê mà là 5 triệu kể cả ăn uống và phí điện đài luôn.Có gì thiếu thì cứ nói tớ tớ sẽ bù thêm. Chấm dứt mọi chuyện ở đây, tớ vào dọn phòng của mình.
Minh nói xong thì vội vàng mở ví ra đưa cho tôi 10 tờ tiền 500 ngàn rồi cầm lấy va li nhan chóng vào phòng, để lại một mình tôi bơ vơ đứng chôn chân ở ngoài phòng khách.
Mọi chuyện có quá là trùng hợ không nhỉ? Cậu ta sang nhà tôi hỏi về vấn đề thuê nhà, rồi hỏi tôi còn ốm không, cho rằng mặt tôi đỏ lên là vì ốm nặng, rồi giờ còn chấp nhận hi sinh để chăm sóc tôi. Mọi chuyện cứ như được sắp xếp vậy.Đúng vậy, chắc chắn mọi chuyện này là do sắp xếp. Vậy có nghĩa là tôi bị Minh lừa rồi.
-Không được, tớ không muốn đâu. Cậu đi thuê chỗ khác đi. Tớ không muốn cho ai thuê hết.
Tôi chạy đến đập cửa phòng. Cái đồ đáng ghét đó đã khóa cửa phòng rồi nữa chứ. Hừ
-Tớ đã nói rồi, tớ nói một lần chứ không muốn nói nhiều lần đâu. Tớ sẽ ở đây, không đi đâu hết.
Minh nói vọng ra.
Trời ơi là trời, bực mình quá đi. Sao mà cái số con nó đen đủi thế này. Tự nhiên lại cho lưu manh vào ở cùng một nhà là sao. Ú ơi là Ú sao mày ngu quá vậy? trời ơi cái đầu óc lợn của tôi.
Nhưng mà giờ mới có 7 giờ tối thôi mà, chắc chắn cậu ta sẽ phải ló mặt ra à xem. Được, ta sẽ đi nấu mì rồi ngồi chờ mi ra khỏi phòng. Đồ yêu tinh, đồ cáo chín đuôi, mi sẽ không thoát khỏi vòng tay ta.
Nói đi cũng phải nói lại. ít nhất cậu ta cũng tốt bụng đấy chứ, biết quan tâm đến người khác. Trông cái mặt hiền lành thế mà ngờ đâu cũng hiền thật. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, không ai biết trước được điều gì, lỡ …lỡ hắn là một tên cáo già thì sao? Biết mặt chứ sao mà biết được lòng. Phải làm sao bây giờ cơ chứ? làm sao để được an toàn.
Tóm lại là đi ăn đã, ăn xong hãy tính. Có thực mới vực được đạo.
Thiệt là bực mình quá đi, không biết cái tên đáng ghét đó làm gì mà cứ ngồi im trong phòng mãi như vậy nữa. Đã gần nửa đêm rồi mà hắn không ra khỏi phòng nữa là sao vậy trời. Thế mà bảo là đến chăm sóc tôi, có mà là hành hạ tôi thì có. đúng là cái tên đáng ghét. Hừ, mất hết cả cảm tình.
Nhưng mà giờ tôi buồn ngủ quá, phải làm sao đây cơ chứ? không thức thì không được mà thức thì lại buồn ngủ. Thôi đành ngồi trước cửa chờ thêm một lúc nữa vậy, lúc nào buồn ngủ quá thì lên phòng nằm.
++++++++++++
-Ú dậy đi.
Một giọng nói vang lên.
Trời ơi là trời, mới ngủ có chút xíu đã bị gọi dậy là sao cơ chứ. Ngủ đã vừa mắt đâu, mắt chả mở ra được nữa là.
-Để con ngủ một tí nữa đi mà.
Tôi van xin.
-Dậy mau, ai là bố cậu mà bảo là con hả? có thích chết không?
-Ú, dậy
-Có dậy không thì bảo?
-Thích gì đây hả con heo.
Giọng nói lạ vẫn tiếp tục quấy phá giấc ngủ. Làm chả thể ngủ được, bực mình. Tôi thề nếu người gọi tôi không phải trong gia đình tôi thì tôi sẽ đem hắn ra quay luôn.
-Kêu mãi vậy. Dậy đây rồi.
-AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
Tôi hét lên, ôi trời sao tự nhiên sáng sớm tên Minh lại có ở phòng tôi cơ chứ. Đúng, nhìn xung quanh thì là phòng của tôi. Minh thì áo quần chỉnh chu, còn tôi thì sao? À không, vẫn bình thường. Nhưng tại sao hắn lại có mặt ở phòng của tôi rồi còn gọi tôi dậy nữa?????????
------
Đi biển
-Làm gì mà cậu hét ghê vậy chứ?
Minh nhìn tôi chằm chằm. Cái kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống vì đã làm cậu ta giật mình.
-Sao … sao cậu lại ở.. ở phòngggg… tớ?
Tôi hỏi lắp bắp.
-Thì chúng ta ở cùng một nhà mà.
Minh trả lời rất chi hồn nhiên, hồn nhiên như bị điên. Tôi hỏi là sao cậu ta ở phòng tôi chứ tôi có hỏi là cậu ta và tôi ở chung nhà đâu mà trả lời như vậy chứ, đúng là hỏi gà lại đi nói vịt. Cứ như là đi mua 10 ngày tô phở gà mà chả có miếng thịt chó nào vậy. Điên hết mức.
Mà dù cho có ở chung một nhà thì sao lại ở phòng của tôi chơ chứ. Chả nhẽ ý cậu ta là tôi là cậu cùng ở một nhà thì đương nhiên có thể ở chung một phòng sao? Ôi nếu thế thì không thể tưởng tượng ra được mọi
chuyện sẽ như thế nào.
-Nhưng sao cậu lại ở phòng tớ kìa. Tớ hỏi như vậy cơ mà.
-Thì là sáng rồi, muốn rủ cậu đi tập thể dục.
Ôi trời đất ơi, tôi ghét nhất môn thể dục đấy nhá. DÙ rằng con người tôi hay bay nhảy chứ mà nhắc đến thể dục là tôi căm ghét lắm. Hơn nữa cái bệnh ngủ nướng đã ăn sâu vào tiềm thức thì lấy đâu ra cái tinh thần yêu thể dục chạy bộ buổi sáng cho được.
-Cậu thích thì cậu đi với ma đi, để yên cho tớ ngủ.
Nói rồi tôi nằm lại xuống giường ngủ.
-Thôi mà, dù sao cũng mất công dậy rồi. Dậy đi rồi tí đi ăn luôn, tớ biết có chỗ này ngon lắm.
Có chỗ ăn ngon, lại được đãi không tốn tiền. Thôi cố gắng dậy cũng được. có gì về rồi ngủ tiếp, dù sao cũng không làm gì. Ngủ hoài cũng mệt. Dù mang danh tham ăn nhưng mà cũng không sao, tôi cũng không phủ nhận điều đó. Nếu như không ăn nhiều thì làm sao có cái biệt danh Ú được hehe.
-Chờ tí, cậu xuống nhà đi rồi tí tôi xuống.
Tôi nói tràn đầy sức sống.
-Ừ, nhanh lên nhé.
-Biết rồi, lắm chuyện.
Tôi bước xuống nhà một cách chán nản bởi vì phải dậy quá sớm. Tưởng rằng ít nhất phải 6 giờ sáng rồi, ai ngờ mới có 3 giờ sáng. Thật là cậu ta biết cách hại người khác. Chán nản khóa cửa rồi nhảy lên xe Minh ngồi ủ rũ như cái bánh bao thiu. Biết thế đừng dậy sớm cho rồi, tự hại bản thân mình. Haizzz. Sao dạo này IQ tôi ngày càng giảm đi rõ rệt thế không biết. Phải cố uống sữa để tăng trưởng IQ mới được, chứ mà chất xám ngày càng đi đâu thế này thì chết vì ngu mất thôi.
Mà cũng không thể tưởng tượng nữa, trong 16 năm qua thì đây là lần đầu tiên tôi dậy sớm như thế này. Có lẽ phải đi ghi vào danh sách chuyện lạ Việt Nam mới được ha ha.
Nhưng mà Minh đưa tôi đi đâu nhỉ? cứ suy nghĩ lung tung cuối cùng lại chả hề biết mình đi đâu cả. Đúng là hậu đậu hay quên., lỡ hắn đem tôi bán sang Trung Quốc thì sao nhỉ? Dạo này lưu manh nhiều lắm, mà lưu manh thì đâu có chừa thủ đoạn nào đâu cơ chứ.
Nếu mà thực như vậy thì Ú tôi một đi không trở về rồi.
Ôi lạnh cả xương sống, ớn cả xương sườn.
-Cậu lạnh à?
Minh quay sang hỏi tôi khi thấy tôi vừa rùng mình. Khổ, tôi khoác cái áo khoác rồi thì lạnh gì nữa, với lại đây lại là mùa hè thì lạnh bằng niềm tin à.
-Không, chỉ thấy hơi khó chịu tí. Không sao đâu.
-Thế bây giờ chúng ta đi đâu?
Tôi quay sang hỏi Minh dù rằng đầu óc vẫn hơi tơ lơ mơ.
-Đi biển.
Minh trả lời một cách khá là thoải mái.
Đi biển đấy, xem nào xem nào. Theo thời sự ý thì mấy kẻ lưu manh thường chọn con đường biển để vận chuyển người. Có khi nào Minh là lưu manh thật không nhỉ?
Mà nhìn dáng vẻ cậu ta thì không thể là lưu manh được.
À mà nhìn được mặt chứ sao biết được lòng dạ cậu ta thế nào mà dám chắc chắn cậu ta không phải là lưu manh được cơ chứ.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95