A book is like a garden carried in the pocket.

Chinese Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ìm hàng.
Tôi đi thẳng lên tầng và đánh một giấc ngon lành mà chẳng thèm quan tâm đến Duy nữa. Mặc kệ cậu ta làm gì thì làm, tôi bực mình lắm rồi. Cái đồ con trai mà tham ăn, cục tính, chẳng ga-lăng gì cả. Đồ đáng ghét, cầu cho sét đánh vào đầu cậu ta cho chết đi.
Đến 3 giờ thì tôi bị đánh thức bởi tiếng tin nhắn. Là tin nhằn của Minh.
“Tí nữa tớ sang nhà cậu nhé ”
Lại sang nhà tôi, sao lắm người thích sang nhà tôi vậy chứ. Mệt mỏi thế không biết. Chả nhẽ người tôi có cục nam châm thu hút hay sao thế không biết nữa? hay là năm nay là năm tôi bị sao chiếu nên luôn phải gặp xui xẻo, à mà không phải, mẹ tôi đã giải hạn cho tôi từ tháng một rồi nên có xui cũng đâu có xui như vậy đâu cơ chứ. Phải tìm cách tránh đi mới được.
“Tớ đang mệt, không tiếp cậu được đâu ”
Tôi vội nhắn tin lại cho Minh. Phải nhắn tin liền chứ không mà nhắn tin chậm là thể nào cậu ta cũng suy nghĩ kiểu khác à xem.
“Cậu bị ốm hả?”
“Không, chỉ chóng mặt thôi. Không sao đâu.”
“Ukm, vậy cậu nghỉ đi cho khỏe.”
Thật là may mắn quá, cuối cùng thì cũng đã đi hết rồi.
Tôi vui vẻ đi xuống nhà nhưng mà tất cả niềm vui của tôi giờ đã tan vào hư vô. Duy không về, cậu ta hiên ngang mở ti vi, còn bản thân thì nằm ngủ ngon lành. Đã làm lãng phí điện của nhà người ta rồi còn dám ngủ nữa. Đồ đáng ghét, đồ yêu tinh hại người.
À mà tôi vừa nghĩ ra một trò mới he he. Chạy nhanh lên phòng lấy hộp son phấn của dì Hoa để lại. Tôi bắt đầu phá hoại dung nhan của Duy.
Sau 5 phút, cậu ta đã có một gương mặt vô cùng khả ái, đảm bảo nhìn vào không buồn nôn thì cũng phải buồn ói. Cái mặt Duy chẳng khác gì Thị Nở thời a-còng ( @ ) cả hehe. Lấy điện thoại và chụp hình, hôhô tôi đang dìm hàng Duy.
-Dậy!!!!!!!!!!!!!
Tôi hét to vào tai Duy, với tần suất hét rất lớn. Có lẽ cậu ta sắp phải vào nhà thương vì bị thủng màng nhĩ quá. Nhưng mà kịch hay đang chờ thì dù có làm tổn thương một chút cũng không sao cả, mà nói trắng ra là tôi đâu có bị gì đâu mà phải lo ệt. Có trách thì trách Duy dám ngủ ở nhà tôi mà thôi.
-Có chuyện gì vậy.
Duy hồt hoảng thức giấc và hỏi.
-Về nhà cậu mau, tự nhiên ngủ tại nhà tôi là sao hả?
Tôi chống hông lên ra vẻ chứ thực ra là đang rất buồn cười vì cái mặt ngái ngủ và khuôn mặt rất chi là đáng ghét của Duy. Phải cố gắng lắm mới không thể hiện lên khuôn mặt.
-Sorry, tớ về ngay bây giờ.
Duy có vẻ hốt hoảng, chắc là cậu ta sợ đó mà. Đang ngủ ngon mà bị hét to như vậy thì không dậy mới là lạ đó.
-Cậu về nhé.
Tôi tủm tỉm cười vẫy tay chào Duy khi ra về, đúng là lâu rồi mới có một trò vui như vậy. Chẳng khác gì là quay lại thời gian nghịch ngợm ở quê cả.
Nhưng thôi, tôi không nên buồn nữa. Chỉ gần 1 tháng nữa là Lan sẽ ra đây ở với tôi rồi, vậy thì thời gian buồn bã của tôi chẳng còn là bao nhiêu đâu nên cũng chẳng cần phải lo lắng làm gì cho thêm già đi.
-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!
Một tiếng thét kinh hoàng được phát ra từ bên nhà hàng xóm, giờ thì chẳng cần đoán già đoán non cũng biết đó chính là Duy. Ha ha thật là vui quá đi, phải đóng cửa cẩn thận mới được, chứ không cậu ta sang nhà tôi giết người mất.
Tôi lên phòng và mở máy tính ra online, phải ngồi đọc truyện mới được.
-Ú ơi!!!!
Có tiếng gọi tôi từ ngoài cổng.
Không biết lại là ai nữa đây, làm mất hết cả hứng đọc truyện. Mà thật là đã 7 giờ rồi, thế mà tôi lại chẳng hề quan tâm đến thời gian gì cả. Trời ơi là trời, toi hết cả bữa cơm tối của con rồi.
-Chờ tí ra liền đây.
Tôi lật đà lật đật chạy xuống. Không biết có phải là Duy không nữa, chắc cậu ta sang để đánh tôi cũng nên.
-Nhanh lên đi, đứng ngoài này sợ quá.
Thật là đã nói là không đến rồi sao mà cứ đến thế không biết nữa. Người kêu của tôi chính là Minh, chả biết cái đầu óc bã đậu đó đang suy nghĩ cái gì mà suốt ngày cứ làm phiền tôi mãi.
------
Cho thuê phòng.
Nhưng thôi tôi cũng không nên suy nghĩ nhiều, không phải là Duy thì tốt rồi. Mà Minh đến nhà tôi làm gì nhỉ, hay là cậu ta đến hỏi thăm sức khỏe của tôi?
-Có chuyện gì vậy?
Tôi hỏi Minh sau khi cậu ta đã ngồi yên vị ở ghế.
-À, qua đây xem thử cậu đau ốm như thế nào rồi thôi mà.
Xí, điều này thì tôi không thể tin được cho lắm. Trên tay Minh còn mang theo một cái va-li mà bảo là qua thăm tôi, cậu ta nghĩ tôi ngu chắc.
-Thế còn cái này để làm gì vậy?
Tôi tò mò chỉ vào cái va li mà Minh đem theo.
-Thì là chuyển nhà nên mang theo đồ thôi
Ôi trời, mấy người này thật là giàu ghê. Cứ thích là chuyển nhà liên tục, chắc rồi Minh sẽ là hàng xóm mới của tôi à xem, cậu ta bám theo Duy mà. Chắc nghe tin Duy chuyển nhà nên cậu ta cũng phải khăn gói đi theo chứ không “ xa là nhớ.” đó mà.
-Vậy cậu chuyển đi đâu thế?
-Cậu tò mò thế. À mà nhà cậu có phòng ở dưới tầng sao cậu không ở mà lại ở trên tầng vậy?
Minh tự nhiên lơ đi câu hỏi của tôi, chắc là cậu ta không muốn nói ý mà. Cậu ta đã lịch sự không muốn nói thì tôi cũng tế nhị không thèm hỏi luôn. Tò mò cũng không tốt mà.
-Thì phòng đó cứ để thế, tớ thích ở trên tầng cho thoáng thôi.
-Vậy sao cậu không cho thuê phòng đi??
Ha ha nhìn cái mặt cậu ta ngu ngu mà cũng thông minh ra phết đấy, đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra từ sớm là sẽ cho người nào đó thuê phòng nhỉ? Ở dưới tầng có 1 phòng thì cho thuê cũng được, trên tầng còn 2 phòng, 1 phòng cho tôi và một phòng cho Lan. Bữa nay giá cả thị trường đắt đỏ, cũng chẳng cần nhiều, một tháng 5 trăm cũng đủ rồi. Cho một cô bé nào đó thuê phòng thì hay biết mấy, vừa có tiền lại vừa có thêm bạn. Tiện cả đôi đường.
-Ừm, ý kiến của cậu hay đấy, mai tớ sẽ treo biển cho thuê phòng.
Tôi cười tít mắt.
-Thế tớ thuê phòng được không?
Minh nhìn tôi một cách thích thú, nhưng cũng có chút gì gọi là âm mưu ở trong đó.
-Cậu mà chịu ở với tớ mới là lạ. Cậu là công tử nhà giàu thì làm sao mà dám ở với tớ được.
-Không gì là không thể mà. Mà nhà cậu nếu thuê thì cũng chẳng biết nằm ở đâu.
Minh gật gù như đồng ý với ý kiến của tôi.
-Thì cái phòng đấy.
Tôi chỉ vào phòng gần ở bếp. phòng đó là phòng dành cho khách của dì Hoa, dì cũng như tôi, thích nằm ở tầng trên chứ chẳng thích nằm ở dưới.
-Ừm, vậy cậu đỡ ốm chưa?
Minh quay sang hỏi tôi, đúng là cậu ta có khiếu lảng sang chuyện khác một cách thật tài ba.
-À, cũng đang còn. Nhưng mà cũng đỡ rồi.
Tôi hơi đỏ mặt trả lời với Minh, lúc chiều còn bi bô nói ốm thế mà giờ lại ăn nói lưu loát chẳng bệnh tật gì thế này, híc đúng là “ giấu đầu hở đuôi.”
-Nhìn mặt cậu nóng lên kìa, thế chắc là cậu bệnh nặng rồi. Mau lên phòng nghỉ đi.
Minh nói một cách thảm nhiên, không biết cậu ta cố ý nói như vậy cho tôi đỡ phải ngượng hay là có âm mưu gì đây nữa. Mà thôi kệ đi, cậu ta đã mở đường cho tôi chạy thì tôi phải biết bắt lấy cơ hội mà chạy chứ.
-Ừm, vậy thì cậu về đi, có gì cứ đóng cửa lại cho tớ.
-Thôi khỏi cần, tạm thời tớ sẽ thuê nhà cậu để ở, vừa tập sống lại vừa có thể chăm sóc cậu đang bị bệnh.
Minh nói luôn mà chẳng cần hề suy nghĩ.
Nhung tôi có bệnh tật gì đâu mà chăm sóc cơ chứ, thật là …
-Như thế sao được, ai lại đi làm phiền cậu. Tớ tự chăm sóc bản thân mình được mà.
Tôi từ chối khéo.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95