The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ài phút suy tư lung tung
Vậy là chính xác rồi, từ nay tôi có hàng xóm mới. Có thể nói là một hàng xóm hơi bị hào phóng về vấn đề tiền bạc. Còn những vấn đề khác thì phải chờ thăm dò đã mới biết được.
Cuối cùng thì cũng đã về đến nhà rồi. Ôi thật là thoải mái.
-Cho tớ xin một ly nước.
Duy ngồi xuống ghế.
Tôi bật quạt ngồi rồi lấy hai ly nước, một cho tôi và một cho Duy.
-Nóng quá, lúc đi thì không sao mà giờ ngồi thì nóng khinh khủng.
Tôi than vãn. vừa than vừa uống nước
-Ha ha.
Không hiểu sao tự nhiên Duy lại cười lớn. Trông bộ dạng của cậu ta lúc này thật là vui.
-Ha ha.
Tôi cũng buồn cười. nhưng mà là do Duy cười hài quá nên tôi mới bật cười.
-Sao cậu lại cười?
Duy không cười lớn nữa mà hỏi tôi.
-Ai mà biết, thấy cậu cười vui vui nên tớ cũng cười theo cho nó có phong trào thôi mà.
-Thôi chuẩn bị đồ ăn trưa đi. Trưa rồi đó. Tớ về nhà đây, có gì trưa đem đồ ăn sang cho tớ.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 10 giờ hơn rồi, thế mà tôi cứ ngỡ là đang còn sớm. Mà nhà Duy và tôi cạnh nhau mà cậu ta cũng lằng nhằng quá, bắt tôi đem đồ ăn cho cậu ta ăn nữa là sao chứ. Thích làm phiền người ta sao.
-Thôi, trưa cậu sang nhà tớ mà ăn cho khỏe, bắt tớ đem đồ sang nhà cậu thì phiền lắm.
Bản tính lười nhác của tôi lại trổi dậy đấy híc híc.
-Ừm thế cũng được.
May là Duy cũng đồng ý. Thật là mừng quá.
Rồi Duy đi về, trước khi đi về còn dặn tôi khóa cửa cẩn thận nữa.
Tôi cũng chẳng biết làm gì, rửa lại đống đồ vừa mua lúc sáng. Đem mấy con gấu bông nhỏ nhỏ để lung tung, mỗi chổ một con. Nhưng mà hai cái ly của Duy thì cậu ta chẳng lấy về, thôi kệ vậy, rửa giùm rồi tí cậu ta sang tôi sẽ đưa.
Thật là chỉ vì cậu ta mà sáng nay tôi chẳng thể đi tìm việc làm được hic hic. Có lẽ mai đi vậy, chứ chiều thì tôi không thích đi một chút nào.
Thôi kệ, nằm xem ti vi vậy, chán quá.Chắc giờ này kênh ca nhạc cũng đã có rồi.
Òa phải nói là nhóm nhạc hàn quốc được hâm mộ nhiều ghê, mấy bài của K-pop cứ được bình chọn thật là nhiều, chứ V-pop thì lâu lâu mới có được một bài.
Nhưng không sao, vì tôi cũng la một người hâm mộ k-pop mà hihi.
À mà hâm mộ cũng chỉ có chừng mực mà thôi. Nói chung là tôi chỉ thích chứ không hề hâm mộ đến quên ăn quên ngủ đâu nhé.
Tôi nhớ rằng có mấy lần đọc mấy cái tin tức về mấy Fan cuồng của mấy nhóm nhạc hàn quốc đến nổi tôi phải khiếp sợ và cũng không kém phần bực mình.
Có thể bạn hâm mộ nhóm nhạc, chuyện treo đầy hình của ca sĩ mà mình thích, thuộc lòng hết profile thành viên của cả nhóm nhạc đó … vv trong khi đó để học một công thức nào đó với bạn lại khó cực kì. đó là một chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng một đứa con sẵn sàng giết bố mẹ mình nếu bố mẹ không cho đi xem thần tượng của mình diễn. Hâm mộ nhưng mà hâm mộ cũng phải có chừng mực thôi chứ. Ba mẹ là người sinh ra mình, ban ình mạng sống, thế mà có thể sẵn sàng giết chết ba mẹ. Thử hỏi nếu ba mẹ mà nghe thấy những điều này thì họ sẽ buồn ra sao chứ. Bạn hâm mô nhưng thử hỏi mấy ca sĩ có biết đến bạn được không, trong khi đó ba mẹ bạn thì yêu thương bạn rất nhiều. Đã thế lại còn vô tư nói nữa, tôi thật chẳng thể hiểu được.
Còn rất nhiều trường hợp khác nữa. mổi việc đều thật là đáng sợ.
Hâm mộ, vâng chỉ hâm mộ theo một chừng mực nào đó mà thôi, đừng đi quá giới hạn, nếu không bạn sẽ phải hối hận về những điều mà bạn đã nói và làm.
------
Ai là heo????
Đúng 11 giờ hơn thì Duy sang nhà tôi. Tiếng đập cửa làm cho tôi giật mình, biết thế tôi đi sửa cái chuông ở ngoài cổng cho rồi, hic hic. may mà tôi không khóa cổng vào nữa chứ không chắc cũng bị chử.i cho chết rồi.
-Cậu nấu cơm chưa mà nằm lăn lóc ghê vậy?
-Nấu cơm làm gì? Hôm nay ăn mì tôm.
-Con gái gì mà lười nấu cơm vậy? Lười thế ai mà dám lấy.
Duy trêu tôi.
-Tớ theo chủ nghĩa độc thân, không có chồng cũng không sao.
Tôi đáp trả lại Duy dù rằng mắt thì đang dán vào ti vi.
-Bó tay với cậu luôn rồi, không còn gì để nói. Nhưng thôi, nấu mì ăn đi, tớ đói quá.
-Ừ.
Tôi đứng dậy đi nấu mì tôm, Duy cũng lẽo đẽo theo tôi vào phòng bếp.
-Trung bình cậu ăn được nhiêu gói mì?
Tôi hỏi Duy
-2 gói. Cậu hỏi làm gỉ vậy?
-Hỏi để canh mà nấu chứ sao. Không nấu thiếu thì ai ăn ai nhịn đây.
Tôi trả lời tỉnh bơ. mà thực ra có đói thì tôi cũng không lo vì tôi có bánh kẹo và sữa cất dự trữ rổi.
Tôi nấu 5 gói mì kèm theo mỗt ít thịt, rau thơm và 5 cái xúc xích.
-Thơm quá, chắc ngon lắm đây.
Duy hít hơi bay lên.
-Món nào đại ca đây nấu mà chả ngon.
Tôi tự tin nói.
Thế là chả ai nói câu nào nữa, tôi và Duy cùng ngồi ăn.
Nhưng mà cậu ta báo danh là ăn hai gói mà theo tôi nhìn thì cậu ta đã ăn ít nhất cũng 3 gói rồi chứ chẳng ít. Làm tôi chẳng có phần mà ăn luôn.
Hừ, chả biết ai là heo nữa đây. Mà nhìn tôi và Duy ăn chắc ai cũng tưởng tượng chúng tôi đang diễn lại cảnh “Nạn đói năm 45 ” à xem. Hic hic.
-Cậu ăn gì mà nhiều vậy?
Tôi chặn đũa Duy khi cậu ta đang gắp mì vào chén.
-Tớ mới ăn mà.
-Nãy giờ cậu ăn hơn 3 gói rồi đấy nhé. Ăn thế là đủ rồi đó.
Tôi trợn mắt nhìn Duy.
-Có cậu thì có. Nhường tớ ăn đi.
-Còn lâu.
Thế là Duy cầm luôn cả cái nồi mì đem ra phòng khách ăn luôn. Để lại tôi bơ vơ cùng cái chén và đôi đũa.
Thật là tức chết mà, cậu ta dám cướp đồ ăn của tôi. Đang ăn ngon mà bị phá thế này thì còn gì là ngon nữa.
Thôi bỏ, không ăn nữa. Chiều ăn tiếp cũng được.
Coi như nồi mì đó là bố thí cho trẻ em nghèo.
Hừ.
-Ăn xong thì vất chén bát vào trong bếp đi, xong thì về, trước khi khóa nhớ đóng cửa lại cho. Tớ đi ngủ.
Tôi lườm Duy rồi bỏ lên tầng.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95