Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
rò chơi gắp thú bông và cá cược mới.
Cuối cùng thì cũng đã đến Siêu thị, thật là sung sướng biết bao. Mất bao nhiêu công sức đi bộ từ nãy giờ.Tôi lang thang quanh tầng một. toàn là nồi, niêu, xoong, chảo, dao. kéo. thớt. chén. tô. dĩa đều có.Nhưng mà những thứ này tôi không cần mua.
À mà cũng đúng, tôi sẽ đi mua vài cái ly ( cốc ) dễ thương một chút để đem về uống nước, tôi vốn rất thích mấy đồ gốm sứ có trang trí hình dễ thương.
Tôi chọn được 4 cái ly có hình rất chi là đáng yêu và giá cả cũng không quá là đắt.
-Này, mua bộ ly này đi.
Duy hí hửng chìa ra 2 cái ly có hình hai nửa trái tim, xung quanh còn có hoa 4 cánh may mắn nữa. Nhưng mà đó là đôi mà, tôi đâu có yêu ai đâu mà mua làm gì ệt.
-Đó là một bộ mà. Tớ đâu cần dùng mấy ly loại như thế này.
-Cậu không mua thì tớ mua.
Duy nói rồi bỏ hai cái ly vào giỏ của tôi, chỉ vì cậu ta đi theo tôi để chơi chứ không có ý định mua đồ nên cũng chẳng cần phải lấy giỏ làm gì cho nặng. Hơn nữa con trai mà cầm giỏ đi siêu thị thì hơi bị mất mặt.
-Giờ đi đâu đây?
Duy hỏi tôi khi chúng tôi đang đi trên cầu thang cuốn để lên tầng 2.
-Tầng 2 là tầng đồ ăn, nhưng mà tôi không vội, chơi ở tầng 3 và tầng 4 đã rồi xuống mua thức ăn ở tầng 2 rồi đi về. Quyết định như vậy đi nhé.
-Ừm. ok.
Tầng 3 là tầng áo quần giày dép. Đồ ở đây đẹp ơi là đẹp, nhìn là chỉ muốn mua hết mà thôi. Nhưng mà nếu muốn mua hết thì có lẽ tôi phải đi làm cật lực đến già, cộng thêm tiền bán căn nhà ở quê thì mới có thể đủ tiền để trả nợ được. Đồ ở đây đắt lắm, mà tôi thì nghèo, lấy đâu ra tiền mà mua đồ. Nhưng không sao, không mua nhưng ta có quyền ngắm he he.
Đi ngắm mãi, tôi bị hút hồn bởi một bộ váy vô cùng vô cùng đẹp. Bộ váy màu đen, tay phồng nhìn rất dễ thương, có thắt nơ ở cổ, rồi có thêm nhiều phụ kiện dễ thương khác nữa. Nói chung là vô cùng đẹp, vô cùng hoàn hảo và tất nhiên rất tiếc rằng là nó không dành cho tôi vì cái váy này rất đắt dù rằng tôi đoán rằng tôi mang cái váy này sẽ rất hợp
-Cậu thích cái váy này à?
Duy hỏi tôi trong khi tôi đang mải mê đứng ngắm cái váy một cách như bị thôi miên.
-Ừm. nhìn rất đẹp. Nhưng mà không thể mua được vì nó quá đắt.
Tôi mỉm cười một cách tiếc nuối.
Nhưng mà không nên ngắm nữa vì nếu còn ngắm nữa chắc tôi sẽ trồng cây si ở đây mất.
-Nào, lên tầng 4 chơi đi.
Tôi kéo tay Duy lên tầng 4
Tầng 4 được chia ra làm nhiều phần, chỗ sách truyện, chỗ bán đồ trang sức, đồ lỉnh khỉnh, rồi quán kem, đồ ăn, nước uống và cả phòng game nữa.
Rồi tôi và Duy cùng ăn kem, chơi game.
Ăn nhiều và cũng chơi nhiều lắm, nhưng tôi chơi hoàn toàn miễn phí bởi vì đã có Duy đại gia ra tay trả tiền.
Tôi thích nhất là trò gắp thú bông. Trong khi tôi chơi 10 lần thì không gắp trúng một con nào cả. Duy đứng cười rồi bảo tôi chơi dốt. Thế là tôi cá cược với cậu ta rằng nếu mà trong 10 lần gắp thú mà cậu ta gắp được 10 con thì tôi sẽ nấu bữa ăn mỗi trưa cho cậu ta trong 1 tháng, còn nếu cậu ta không làm được thì tiền điện và tiền nước tháng này của nhà tôi sẽ do cậu ta trả, công thêm vào đó là tiền thức ăn hôm nay tôi mua thì cậu ta sẽ phải trả cho tôi nữa.
Nhưng mà có một điều là Duy rất giỏi, cả 10 lần đều gắp trúng cả 10 mà không hề rơi một con nào. Quả thật là quá tài giỏi, trong lần này tôi thực sự khâm phục cậu ta. Mà không chỉ có mình tôi mà thôi, mấy cô gái đứng nhìn Duy gắp thú bông cũng vô cùng khâm phục cậu ta. Có thể nói ngưỡng mộ đấy.
Quả thật là sự thật trớ trêu quá đi mất. Trò gắp thú bông rất khó, tỉ lệ thua rất nhiều, thế là cậu ta 10 lần lại trúng cả 10. Thật là không thể ngờ được, giờ thì đành ngậm ngùi nấu cơm cho cậu ta một tháng híc híc. Đau khổ quá.
------
Xì, toàn là lo về sĩ diện của mình
Chán nản, tôi chả thèm chơi nữa. Mất hứng rồi.
-Cầm lấy.
Tôi đưa cả giỏ đựng mấy con thú bông cho Duy cầm. Ai bảo cậu ta làm tôi thua làm gì cơ chứ. Tôi đi trước, dáng vẻ bực mình, mặt nhăn mày nhó. Duy đi sau cười và huýt sáo lẽo đẽo đi theo sau tôi như một cái đuôi. Còn sau Duy là mấy bạn gái mê trai đẹp. Sự thật quả là trớ trêu.
Đi lung tung. tôi mua 30 gói mì tôm xào khô. Một ít rau thơm và ớt. thịt, xúc xích, thêm vài thứ lung tung nữa rồi về. Nhưng được cái là tiền thì Duy trẩ vì cậu ta bảo rằng đồ tôi cũng mua nấu cho cả cậu ta ăn nữa, hơn nữa có công nấu nữa nên cậu ta sẽ trả tiền.
Và đương nhiên tôi cũng chả có thêm ý kiến ý cò dạng như từ chối không cần luôn. Người ta đã có thiện chí muốn trả tiền cho tôi rồi thì việc gì tôi phải từ chối ệt. Muốn trả cứ trả, tôi đỡ tốn tiền.
-Nặng quá.
Duy vừa mới đi được một đoạn đã than thở, cũng bởi vì cậu ta cầm đồ mà. Tôi bực mình nên đi tay không. Kể ra thì đi chungcũng được nhiều cái lợi đấy chứ. Vừa đỡ được tiền lị vừa có người xách giùm.
-Cậu có phải là con trai không đấy? Mới cầm có chút xíu mà đã than vãn là sao?
Tôi quay ra sau nhìn Duy hỏi, dù rằng lòng có hơi hơi mủi lòng vì cậu ta thắng tôi một cách chính đáng, hơn nữa tiền đồ ăn cậu ta cũng trả mà tôi lại hành hạ cậu ta như thế thì quả là hơi quá đáng.
-Đồ nhiều mà lằng nhằng. Hơn nữa tớ lại là con trai, cầm mấy cái này mất mặt chết đi được.
Duy nhăn mặt.
Xì, toàn là lo về sĩ diện của mình. Mà tôi nghĩ con trai cầm đồ cho con gái thì là ga lăng chứ nhỉ? chứ có phải mất mặt mất mũi gì đâu cơ chứ. Hơn nữa có thể gọi hành động đó là yêu thương, vì sợ bạn gái cầm nặng nên con trai mới dẹp cái sỉ diện của mình trong thời gian xách đồ cho con gái hí hí. Ơ nhưng mà tôi suy nghĩ hơi quá rồi, tôi và Duy chỉ là bạn thôi mà.
Nhưng mà khổ là Duy lại là công tử bột, nhìn vẻ mặt cậu ta hơi thảm thương..
-Thế giờ cậu đưa hết đồ đây, tớ cầm hết cho.
Tôi đi lại phía Duy rồi chìa tay ra bảo cậu ta đưa đồ cho tôi cầm.
-Không, tớ thích cậu cầm cùng tớ cơ.
Duy cười nhìn tôi.
Hai từ cầm chung của cậu ta trông có vẻ như là quá dễ dàng, Eo ơi, mới nghe,mà đã nổi da gà rồi. Nhưng thôi, hi sinh cũng được.Dù sao cầm chung thì cũng đỡ nặng hơn là phải cầm một mình.
-Thế cũng được.
Rồi tôi một bên, Duy một bên. Cùng cầm đò và đi trên đường về. Kể ra thì cầm chung thế này cũng có cái thú vị đấy chứ nhỉ.
-Đây là lần đầu tiên tớ phải cầm đồ.
Đang đi thì Duy bỗng nói. Thật là chẳng có tí chút nào gọi là ga lăng cả.
-Thì đây là lần đầu, cảm giác thú vị nhỉ?
Tôi cũng bắt chuyện với cậu ta, ít nhất thì bây giờ cậu ta cũng tử tế.
-Ừm.
-Sao sáng hôm nay cậu lại có mặt ở nhà hàng xóm của tớ vậy?
Tôi tò mò hỏi, cậu hỏi mà sáng giờ tôi chả tìm ra được câu trả lời.
-À, thì đó là nhà của tớ mà. Chẳng qua là không ở mà thôi. Không ngờ nhà cậu lại ở cạnh nhà tớ.
Thì ra đó là nhà Duy, hèn chi tôi không thấy ai ở nhà đó cả. Vậy thì cậu ta là hàng xóm của tôi rồi, vậy thì không mất công đưa cơm rồi, trưa lại cứ bảo cậu ta qua nhà tôi ăn. Thật tiện lợi. hihi. Nhưng mà hôm trước thì cậu ta ở nhà khác, sao giờ lại ở nhà này nhỉ? Chã nhẽ cậu ta có sở thích vài ngày ở một nhà sao? Nếu điều đó mà là thật thì quả là cậu ta có một cái sở thích cực kì quái dị.
-Không phải nhà cậu ở chỗ khác sao? cái nhà hôm trước tớ tới ý, cậu không ở nữa hả? sao lại chuyển qua nhà gần nhà tớ ở vậy.
-Thì là thích thì chuyển sang thôi. Mà đâu có sao, tớ có nhiều nhà, mỗi nhà đều có sẵn đồ đạc nên chỉ cần qua thì cũng ở được chứ không phải lo gì cả.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95