Freedom is not given to us by anyone; we have to cultivate it ourselves. It is a daily practice... No one can prevent you from being aware of each step you take or each breath in and breath out.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
hét của nào trời trao của đó.
Nắng sớm chiếu vào phòng và chiếu lên cả giường. Mở mắt, cảm giác ban mai có nắng chiếu vào phòng thật thích. Tôi ngồi dậy vươn vai rồi đi ra ban công.
Có lẽ hôm nay tôi dậy hơi muộn thì phải. Giờ đã là 7 giờ rồi. Vậy là tôi dậy muộn hơn 1 giờ so với hằng này. Nhưng thôi, không sao, coi như hôm nay là trường hợp ngoại lê vậy.
Mấy con chim thật dễ thương, còn hót hót ríu rít lên nữa.
-AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!
Tôi hét lên một tiếng rõ to rồi mỉm cười. Mấy con chim đang say sưa hót thì bị tôi là cho rớt cả tim ra ngoài đến nổi bay tán loạn. Thật là thú vị he he.
-Này, cậu có phải con gái không mà dậy muộn thế hả?
Một giọng nói hét lên làm tôi giật mình, mà nghe giọng này khá quen. Quay sang phải, trời đất ơi, quỷ thần ơi, ba má ơi, ông bà ơi. Người đó chính là Duy. Nhưng sao cậu ta lại đứng ở ban công nhà hàng xóm của tôi nhỉ? Thật là lạ lùng.
-Tôi dậy muộn thì có gì liên quan đến cậu không nhỉ?
-Sao lại không chứ?
Cậu ta bảo có liên quan đấy, tôi chả hiểu gì cả. Việc tôi dậy sớm hay dậy muộn thì đâu có gì đả động đến cậu ta đâu.
-Liên quan ở điểm nào?
-Thì cậu phá hoại cảm xúc của tôi chứ còn gì. Nhìn đi, chỉ vì cậu la hét om sòm mà làm cảnh vật hỗn loạn hết lên cả. Hơn nữa sáng mà hét to thế làm mất hết cả cảm hứng của ngày mới.
Ồ, nghe Duy nói thì có lẽ là tôi vừa gây ra một tội vô cùng, vô cùng nặng thì phải. Nhưng mà kệ chứ, điều đó đâu có liên quan đến tôi đâu, ai nghĩ sao thì nghĩ chứ, còn tôi chỉ miễn là tôi không làm trái với lương tâm là được rồi.
-Những điều cậu nói tôi chả thấy liên quan gì đến mình cả, tôi vào nhà đây. À quên, chúc buổi sáng tốt lành.
Tôi nói xong thì quay người đi vào nhà, mà thực ra là cũng chẳng đứng đó làm gì nữa. Đứng đó hoài chắc cũng chỉ để mà cãi nhau với Duy mà thôi chứ không làm được việc gì có ích cho đời cả. Vậy nên đi vào nhà, đánh răng rửa mặt, thay áo quần, ăn sáng rồi đi chợ thôi.
Xem nào, hôm nay tôi nên mua gì để ăn nhỉ? Sao mà hôm nay cảm giác lười nhác quá đi, thôi thì tạt qua siêu thị gần nhà thử xem có gì hay không thì mua về ăn vậy, còn không có thì thôi, về nhà ăn mì tôm. À mà cũng đúng, mì tôm sắp hết rồi. Đi mua một thùng mì tôm về ăn, kèm thêm vài quả trứng, một ít rau thơm và mấy gói xúc xích.
-Này, cậu đi đâu vậy?
Duy đứng vọng từ trên ban công hỏi tôi khi tôi đang khóa cửa.
-Đi siêu thị mua đồ.
-Thế đi bộ à?
-Ừ, nhà nghèo nên không đủ tiền sắm một chiếc xe.
-Ồ, khoan, cậu đứng lại, đứng nguyên đó. Chờ tôi vài phút.
Thật là chả hiểu đầu óc cậu ta như thế nào nữa, tự nhiên bắt tôi đứng chờ làm gì thế không biết nữa. Thôi kệ, dù sao thì thời gian cũng không tệ, chờ xem cậu ta muốn nói gì vậy.
-Xong, đi thôi.
Duy chạy đến cười nhưng nụ cười mỉm chứ chả hề nhe răng hoặc hả miệng như tôi. Chắc có lẽ răng cậu ta bị sún nên không dám khoe ý mà hehe. Nhưng mà cậu ta bảo đi đâu ấy nhỉ? Bảo tôi chờ rồi giờ lại bảo tôi đi là sao, là sao vậy?
-Đi đâu?
Tôi hỏi một cách hết sức tò mò.
-Thì đi siêu thị chứ đi đâu nữa.
Thật là thì ra cậu ta muốn đi siêu thị, thế mà cứ tuởng có chuyện gì nữa chứ. Bó tay.
-Ờ thì đi.
Tôi quay gót đi trước cậu ta vài bước, bởi vì tôi không hề thích cái khuôn mặt ấy lắm. Hình tượng của cậu ta trong mắt tôi không mấy tốt đẹp nên tôi cũng chẳng muốn đi ngang hàng với cậu ta, hơn nữa nếu mà đi cùng nhau thì rất dễ xảy ra hiểu nhầm, mà điều đó thì tôi không hề muốn một chút nào cả. À mà chú thích là tôi cũng không ghét cậu ta nhiều lắm đâu nhé, tôi không muốn bị ám đâu, người xưa bảo “ghét của nào trời trao của đó ” nên tôi sẽ chẩng ngu gì mà ghét cậu ta cả chứ không ông trời trao cậu ta cho tôi thì tôi chỉ có nước chết.
-Tất nhiên rồi, chờ tớ.
Duy chạy đến đi cùng với tôi.
------
Khoác vai.
Thế là tôi và Duy cùng đi đến siêu thị với nhau tuy nhiên lại chẳng hề nói một câu nào cả. Tôi thì không muốn nói gì, còn Duy thì chắc cũng hiểu được điều đó nên cậu ta im bặt luôn.
-Cậu còn giận tớ vì việc hôm bữa hả?
Đột nhiên đang đi thì Duy hỏi tôi.
Vậy là cậu ta tưởng rằng tôi đang giận cậu ta rồi, thực ra mà nói thì lúc đó tôi rất giận cậu ta nhưng không hiểu sao thì giờ cũng bình thường rồi, không căm ghét, không giận mà cũng không muốn thân thiết lắm. Nói chung cũng không hiểu nữa, bình thường tôi đã giận ai thì sẽ giận rất lâu nhưng không hiểu sao lần này cái cảm giác giận chẳng tồn tại trong lòng. Thôi bỏ qua cũng tốt, ít nhất là không có thêm kẻ thù mà có bạn là được rồi. Vĩ chi đó cũng cho là một điều hay ho.
-Không, tôi hết giận cậu rồi.
Tôi thản nhiên trả lời rồi cười một cái thiệt là tươi roi rói chói chang như ánh mặt trời.
-Thế tại sao cậu im lặng vậy? Bản tính của cậu đâu có như vậy đâu?
Duy lại hỏi tôi thêm một câu nữa. Chả hiểu trong đầu cậu ta lấy đâu ra nhiều câu hỏi như vậy.
-Thì con người mà, cũng có lúc sôi nổi nhưng cũng có lúc im lặng không nói gì. Đó vốn là bản tính của tôi từ xưa đến nay.
Tôi giải thích cho Duy hiểu.
-Vậy là cậu đang trong lúc tự kỉ. Và cậu cũng chẳng hế giận tôi.
-Ừm.
Tôi gật đầu với câu nói của Duy
-He he vậy thì tôi chẳng cần lo lắng gì nữa rổi.
Duy vừa nói vừa khoác vai tôi đi.
Nhưng mà cậu ta đang khoác vai tôi đấy, có ai hiểu được cảm giác này không? Tôi, một đứa con gái 16 tuổi chưa cho đứa con gái nào khoác vai, nắm tay hay ngồi gần tôi ngoại trừ mấy thằng bạn thân thiết cùng với anh em họ. Trời ơi, tôi đang cảm nhận được mặt mình đang dần nóng lên. Thật là ngại quá đi. Hơn nữa một đứa con gái đi bộ cùng với một người con trai, trên một con đường dát bê-tông ( có ai tưởng dát vàng bạc kim cương không nào hehe ), lại còn khoác vai như thế nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều hiểu nhầm đấy. Mà lỡ hiểu nhầm rồi thì chắc hẳn tôi có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể lấy lại sự trong sáng cho bản thân mình đâu.
-Bỏ cái tay của cậu xuống vai cho tôi nhờ
Tôi vừa nói vừa lách sang một bên để đẩy cánh tay của Duy ra khỏi bờ vai mình.
-Cậu ngại à? Trông mặt cậu đỏ lên kìa.
Duy mỉm cười nhìn tôi, giọng nói thì đầy khiêu khích.
Nếu như cậu ta là tôi thử xem cậu ta có ngại không, hừ. Đúng là vô duyên hết chỗ nói. Chẳng biết giữ ý tứ gì cả. Nhưng mà sao tự dưng mặt tôi ngày càng nóng hơn vậy chứ. Chết mấ thôi trời ạ.
-Ngại cái đầu cậu ý, tôi đi nắng nhiều nên mặt nó đỏ vì nóng chứ bộ.
Tôi cố kiếm một cái cớ hợp nhất với bản thân mình.
-À thì ra là như thế, thế mà tớ cứ tưởng cậu ngại nữa đấy.
-Đã bảo tớ không ngại rồi cơ mà.
-Thì sao tớ biết cậu ngại được,tớ cứ nghĩ tính tình cậu nhí nha nhí nhố rồi lăng xăng chẳng khác gì một đứa con trai cả thì chuyện cậu chơi với con trai nhiều không có gì là lạ. Vậy nên chuyện tớ khoác vai cậu cũng chỉ bình thường thôi mà. Tớ cũng là con trai, cũng như mấy đứa bạn của cậu vậy.
Duy tủm tỉm cười, trông bộ dạng cậu ta lúc này thật đáng ghét mà cũng pha chút nghịch ngợm con nít nữa. Cậu ta đang tính mê hoặc tôi à?? Tôi vốn có máu mê trai đẹp đấy nhé.
Nhưng hãy yên tâm, tôi đã có thuốc chống triệu chứng “cảm nắng.” bởi trai đẹp rồi he he, nên cái chuyện gây ấn tượng với tôi chẳng hề xi-nhê đâu nhé. Tôi sẽ không gì mà dễ dàng đổ ngã trước nhan sắc trời ban của cậu ta đâu ha ha ha.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95