Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
óm lại là phụ thuộc.
Thế là cuối cùng tôi và Hoàng cũng đến một nhà hàng.
Ngược lại với cái cửa hàng mà tôi và Duy cùng tới, không đậm chất thôn quê dân dã mà rất sang trọng nhưng mà sang trọng theo cái cách riêng của nó.
Có thể nói là tùy tâm trạng, tuổi tác mà chọn nơi để ngồi. Teen có, lịch sự trang trọng có, hài hòa có …. Nói chung là đủ cả. Nhưng tôi thích cái quán mà Duy đưa đến hơn.
Mà sao lại nghĩ tới cái tên điên khùng ấy nhỉ? Phải loại bỏ hắn ra khỏi trí nhớ thôi nhưng mà sẽ giữ lại cái quán mà Duy đưa đến ở trong đầu vì món ăn ở đó rất ngon, không những ngon mà cái quán còn đẹp nữa.
-Ú, cậu ăn gì?
-Gì cũng được.
Tôi cười, thực ra tôi đâu biết quán này bán món gì đâu mà gọi cơ chứ. Cứ để cho cậu ta gọi vậy, gọi món gì thì ăn món đó cũng được. Tóm lại là phụ thuộc.
-Cô cho tôi món này …, món này …, món này nữa ….
Hoàng giở cuốn menu ra rồi chỉ chỉ. Cậu ta gọi hơi bị nhiều.
Điều này làm tôi vô cùng ái ngại.
-Gọi ít thôi, tôi ăn ít lắm.
Tôi cản Hoàng, ngoài miệng nói thế chứ trong lòng thì lại khác vô cùng. Tôi mà ăn ít thì đâu có cái biệt danh Ú.
Dù là hơi trái lòng nhưng không thể ngồi mà xem cậu ta chọn món như vậy được.
Tốn quá nhiều tiền của cậu ta thì phiền hà lắm.
-Không sao, cứ gọi thoải mái. Không ăn hết thì thôi, lo gì.
Hoàng phẩy tay.
Là người giàu thật là sung sướng. muốn gì cũng có.
À mà cũng không hẳn, tôi cũng có con bạn nhà giàu, nó muốn gì cũng có nhưng mà tình cảm thì lại không thể, thật tội nghiệp. Nó muốn ăn chung với bố mẹ một bữa tối mà cũng rất chi là khó khăn.
Nếu mà giàu như thế thì cũng chảng vui vẻ gì. Gia đình đầm ấm, dù thiếu thốn nhưng vẫn tình cảm và hạnh phúc rất nhiều.
-À, tí nữa mình đi công viên chơi đi.
Hoàng rủ tôi.
Đi chơi à? nên đi không nhỉ? Ăn thế này là hơi phiền rồi. Thôi thì tốt nhất là không nên làm phiền người ta quá nhiều.
Dù rằng tôi chưa đi chơi vào buổi đêm bao giờ.
-Thôi, tôi bận việc, không đi được đâu.
Tôi lấy cớ từ chối lời mời của Hoàng.
-Sao vậy?
-Thì là không đi được thôi mà.
-Ừm, vậy thì thôi vậy. Ngày khác sẽ đi.
Hoàng thở dài.
-Ừ.
Và rồi món ăn đựơc đưa lên. Toàn là món ngon, mùi thơm ơi là thơm.
-Toàn món không có trứng đấy nhé. Cậu ăn đi.
Hoàng cười nói với tôi.
Sao cậu ta biết tôi không ăn được trứng nhỉ? À đúng rồi, lúc sáng tôi có nói. He he, quả là cậu ta thật biết ý người khác.
------
Bực mình.
Tôi và Hoàng đã có một bữa ăn ngon. Hiện giờ tôi đang ngồi ở quán Chiều tím để ăn kem và uống nước.
Kem ở đây rất ngon, bằng chứng là tôi đã ăn hết 5 ly kem dâu rồi.
-Cậu có vẻ rất thích ăn kem nhỉ?
Hoàng hỏi tôi, vừa hỏi vừa khuấy khuấy cốc cà fê.
-Ừ, món tôi nghiền mà.
Tôi mỉm cười trả lời.
Kem là món ăn được xếp vào danh sách ăn uống vào mùa hè của tôi mà.
-Ừm, thế thì tớ sẽ thường xuyên dắt cậu đi ăn kem.
Hoàng cười, nụ cười đầy mê hoặc.
Lời nói thì vô cùng hấp dẫn, nụ cười cũng đẹp. Ôi Hoàng làm máu mê trai đẹp của tôi lại tăng lên rồi.
Nhưng không được, phải kiềm chế bản thân mới được.
-A, anh Hoàng.
Một cô gái từ đâu chạy đến đứng trước mặt tôi. Có lẽ cô nàng này là con nhà giàu thì phải, nhìn cách ăn mặc, giọng nói kèm theo cử chỉ thì tôi đoán là như vậy.
-Chào em.
Hoàng mỉm cười.
-Chào cậu.
Tôi dù không biết ai nhưng cũng chào cho phải phép.
-Cô gái này là ai vậy?
Cô nàng chỉ vào mặt tôi dù rằng mặt thì nhìn Hoàng một cách đắm đuối.
Thật là bất lịch sự mà, con gái con lứa gì mà người ta đã chào rồi còn không biết mở miệng chào lại.
Chỉ một câu chào mà cô ta cũng tiết kiệm nữa.
Đã thế còn chỉ vào mặt tôi nữa chứ, thật là chả tử tế gì cả.
-Bạn anh.
Hoàng mỉm cười và nói.
Thật là nguy hiểm, nụ cười đầy mê hoặc. Có lẽ cậu ta đang định giết cô gái này bằng vẻ đẹp của mình thì phải?
Nếu mà như vậy thì gọi là đào hoa rồi. Con trai mà đào hoa thì không có ai tốt đẹp cả, trừ nhưng anh chàng ở trên phim. Còn lại những người mà tôi đã gặp ngoài đời thì không hề thấy ai tử tế.
-Trời, anh mà cũng có bạn như thế này ư? cô gái xấu xí quê mùa như thế này mà anh cũng coi là bạn à?
Cô nàng hỏi Hoàng với giọng điệu hết sức ngạc nhiên.
Nhưng mà lời nói của cô nàng này làm tôi rất ghét.
Thực sự là máu nóng trong người tôi đang tăng lên một cách đột ngột và sục sôi.
Mặt mũi tôi thế này mà xấu xí ư? ăn mang thế này mà quê mùa ư?
Chả nhẽ trang điểm mắt xanh môi đỏ như cô ta mới là đẹp ư? Mang váy thì ngắn, hở chỗ này chỗ kia thì là ăn chơi và đẹp sao??
Có lẽ mắt cô ta bị lé rồi.
Thật là chả biết gì cũng đòi lên tiếng.
-----
Diệt “phát xít ”.
Hoàng nói với giọng bực mình.
Thật là cậu ta biết đồng cảm với người khác quá. Tôi lấy làm hãnh diện khi có một người bạn biết quan tâm đến cảm xúc của người khác như Hoàng.
Ôi hãnh diện, hãnh diện quá đi mất thôi.
-Này cô bạn, cô không cảm thấy mình không đủ tư cách để ngồi ở vị trí đó ư?
Cô nàng đáng ghét chỉ vào chỗ mà tôi đang ngồi, kèm theo cái giọng thì chả hay ho gì.
Thật là làm con người ta mất hết cả cảm tình, đang lấy làm hãnh diện, tâm trạng đnag vui mà co ta lại phá vỡ.
Bực mình quá, nhất định phải cho cô ta một trận mới được.
Chính cô ta là người gây sự trước chứ không phải tôi, giờ thì tôi có thể đàng hoàng mà nói cho cô ta một trận mà không sợ người ta nói rồi.
Hơn nữa tư cách để ngồi nữa. Xì, tôi có thừa tư cách còn cô ta mới là người thiếu tư cách thì có. Đã thế còn nói với cái giọng đáng ghét nữa. Bực mình quá.
-Em hơi bị quá đáng rồi nhé Diễm My, đừng tưởng rằng anh không nói gì là em có thể lấn lướt.
Hoàng nói.
Thì ra cô ta tên là Diễm My, tên thì đẹp mà giọng nói tính cách thì ngược lại. Đúng là thật phí khi cái tên đẹp như thế lại bị cô ta phá hủy đi.
-Một con bé không đáng giá như vậy mà anh cũng lên tiếng bảo vệ ư?
Cô nàng quay sang hỏi Hoàng.
Nhưng mà giờ thì máu nóng trong người tôi thực sự cao lắm rồi đấy nhé. Phải giải tỏa căng thẳng thôi.
-Này cô bạn.
Tôi gọi cô nàng đáng ghét.
-Gì thế con bé nhà quê?
-Tôi nghĩ là cậu nên xem lại bản thân mình trước khi nói người khác. Tôi và cô thử ra đường xem mọi người nhận xét chúng ta như thế nào nhé, con gái mà không biết một phép tắc đơn giản là chào hỏi như cô thì có đáng để so sánh với tôi không chứ. Hơn nữa với cách ăn mang như cô thì chưa hẳn đã là hơn tôi đâu, nói thật là nhìn cô chẳng khác gì một con bé trong “ Lầu xanh “cả. Trông thật ngứa mắt và đầy phản cảm.
Hai từ lầu xanh được tôi nhấn mạnh và kéo dài vô cùng. Tôi bực mình thực sự nhưng dù sao cũng cố nén thì cũng cố nén cho luôn, ít nhất là cũng không để Hoàng mất mặt. Đành dùng những từ ngữ thật là nhẹ nhàng vậy dù rằng lòng tôi thì chẳng hề muốn một chút nào.
-Cô là cái thá gì mà dám nói tôi như vậy chứ.
Cô nàng đáng ghét mặt đỏ phừng phừng nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Ú, về thôi.
Hoàng đứng dậy kéo tôi ra về.
Nhưng mà tôi đâu muốn ra về đâu. mà chắc hẳn cô nàng kia cũng không muốn tôi về sớm như vậy.
-Cậu thả tay tớ ra, tớ nói với cô bạn này vài tiếng nữa thì tớ sẽ cùng cậu đi về.
Tôi gỡ tay Hoàng và nói một cách nghiêm túc.
Và có lẽ Hoàng cũng hiểu ý tôi thì phải, cậu ta liền thả tay tôi ra.
-Cô ta không vừa đâu, nói ít thôi rồi về.
-Ừ. Yên tâm đi.
Tôi mỉm cười. Có người ủng hộ tôi thì tôi còn cần lo lắng gì nữa, cứ tiến bước mà đi diệt “phát xít thôi ”. Phải cho cô ta biết thế nào là trời cao đất dày, mình tài giỏi thì ắt sẽ có người tài giỏi hơn.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95