Anyone who says they have only one life to live must not know how to read a book.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ế hoạch bí ẩn
-Thì chỉ là 3 điều kiện thôi mà, hai người cứ yên tâm đi. Nhìn mặt tôi hiền lành thế này thì làm sao mà hành nghề đạo tặc được.
Tôi vừa nói vừa cười. Một nụ cười thân thiện hiền lành, có thể ví rằng như thiên sứ.
Nhưng mà tôi biết rằng, câu nói và nụ cười của tôi chỉ làm họ thêm sợ hãi và suy nghĩ mà thôi. Tôi vốn giỏi trong mấy trò hù dọa người khác mà.
-Thế điều kiện của cậu là gì? Nói điều kiện đi.
Duy hỏi, dù rằng là mặt cậu ta không hiện lên nỗi sợ hãi nhưng qua giọng nói thì tôi cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ trong người cậu ta.
-Điều kiện à? tôi chưa nghĩ ra.
Tôi nói xong thì huýt sáo tỏ như vẻ rất chi là vô tư.
Đấy, cái kế hoạch của tôi đã thành công rồi, cụ thể là họ đang sợ hãi đấy thôi.
Thật là sung sướng. Thích quá. Vui quá. Cám giác cứ như đang ở trên thiên đường vậy.
-Đưa số điện thoại của hai người đây. Tôi sẽ lưu lại, khi cần và nghĩ ra được điều kiện thì tôi sẽ gọi để thông báo.
Tôi sẽ làm cho cái kế hoạch này tơr nên bí ẩn, hà hà càng bí ẩn càng tốt mà. Vui thật. Tôi sẽ làm ấy người này phải tò mò, và khi chúng ta tò mò thì trí tưởng tượng sẽ luôn luôn được khai triển ra một cách vô cùng phong phú.
Mà mấy người này thì trí tò mò và tưởng tượng rất cao. Chính vì vậy có lẽ tối nay sẽ không ai ngủ ngon – ngoạ
-À cái đó thì khỏi. Tôi lưu số tôi và Duy vào máy của cậu rồi.
Minh hí hửng cười.Ánh mắt thì sáng lên như vớ được vàng. Có vẻ như cậu ta rất vui.
Cậu ta cũng nhanh thật.
-Thế em lưu số anh vào chưa?
Hoàng hỏi Minh.
-Số anh thì lưu vào làm gì?
Minh nói mà chả thèm nhìn Hoàng.
-Thế thì để anh tự lưu.
Hoàng nói xong thì tự giựt lấy điện thoại trên tay tôi vì tôi đang lấy điện thoại ra để kiểm tra mà.
Nhưng chưa kịp kiểm tra thì đã bị chụp rồi.
-Để em lưu nữa.
Việt cũng giành lấy điện thoại rồi lưu lại.
Giờ thì điện thoại tôi đều có số của 8 người này, và số điện thoại tôi cũng nằm trong danh sách của họ nữa.
Cũng chẳng hiểu vì sao mà mấy người này lại khoái biết số điện thoại tôi như vậy nữa. Có khi nào là muốn hẹn hò không???
Chắc là không có chuyện đó đâu. Tôi suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tóm lại là sẽ có âm mưu.
------
Khóa cửa.
Họ vào nhà tôi bằng cách nào nhỉ? Không lẽ họ có chìa khóa vào nhà tôi ư? hay là bẻ khóa nhỉ?
Có lẽ trường hợp bẻ khóa là xảy ra nhiều nhất. Dạo này lưu manh giả dạng nhiều lắm. Thật là đáng sợ. Báo đài, ti vi. internet đăng tin nhiều lắm – tin tức tràn ngập.
-Mấy người,vào nhà tôi bằng cách nào vậy?
Tôi vừa hỏi vừa chỉ vào cái ổ khóa.
-Thì trèo tường vào chứ còn sao nữa, hỏi hơi bị thừa đấy.
Thì ra là họ trèo tường vào. Tôi gật gù vì đã hiểu được vấn đề này, vậy là họ đâu có bẻ khóa hay là gì đâu nhỉ. Thế mà nãy giờ tôi cứ suy nghĩ mãi ệt.
Ơ nhưng mà họ trèo tường vào nhà tôi đấy.
Chỉ có trộm mới trẻo vào nhà thôi chứ.
Á không không hẳn là trèo tường vào nhà người khác thì đểu là trộm.
Tôi ngày xưa cũng toàn trèo vào nhà mấy đứa bạn đấy thôi.
Trèo tường vào thì không có gì là nghiêm trọng lắm, mà điều quan trọng là họ vào nhà tôi kìa, tôi nhớ là trước khi đi ngủ tôi đã khóa cửa cẩn thận rồi cơ mà. Sao lại có chuyện họ vào nhà tôi được nhỉ?
Vậy chả nhẽ họ là trộm thật ư? chỉ có trộm mới có thể làm chìa khóa rồi vào nhà tôi mà thôi.
Phải thăm dò thôi, ít nhất thì cũng biết để lần sau phòng tránh. Chứ mà như mấy anh chàng này thì đồ nhà tôi chả mất gì đâu. Bởi vì sao, nhà họ giàu hơn nhà tôi rất nhiều mà.
-Tôi nhớ là tôi đã khóa của rồi cơ mà? Mấy cậu trèo tường thì chỉ vào được ở vườn thôi chứ làm sao mà vào nhà tôi được?
Tôi đặt ra câu hỏi nghi vấn với mấy người này.
-Cậu thử nhìn lại chiếc chìa khóa nhà của cậu đang ở chỗ nào hay là ở trên cửa ra vào.
Duy lườm tôi rồi nói.
Tôi nhìn ra cửa, chìa khóa và ổ khóa đang tay trong tay nắm tay nhau. Vậy là trong lúc mệt nên tôi chỉ mới bỏ chìa khóa vào, còn chuyện khóa cửa thì chưa kịp xảy ra.
Chính vì vậy nên họ mới có thể vào nhà tôi một cách dễ dàng mà không tốn một chùt công sức nào.
Trời ơi là trời, sao tôi lại ngu thế này. Ú ơi là Ú, mày đúng là con điên ngu nhất thế gian mà. Tự hại chính mình, đúng là không có ai ngu bằng. Đúng là tự nhiên lại đi trưng bày tính xấu của mình ọi người biết. Số phận tôi sao mà nó thảm thương đến như vậy cơ chứ.
-Chắc tại lúc đi về mệt quá nên tôi quên khóa cửa ý mà.
Tôi ngượng ngùng giải thích.
-Có ngày trộm nó vào nhà kề dao vào cổ à xem. Rồi đến khi đó mới hiểu thế nào là sai.
Duy lại lườm tôi.
Đúng là cái đồ vô duyên, tôi có bị trộm hay là ai giết thì cũng đâu liên quan đến cậu ta đâu mà cậu ta lại lườm tôi như căm thù thế cơ chứ. Thà bảo rằng tôi là em út, bạn bè thân, người yêu, vợ thì lo lắng như vậy còn nghe được và có lý chứ đằng này tôi và cậu ta đâu có gì đâu mà lại hành động như vậy cơ chứ.
Chắc là cậu ta làm thế để cho tôi biết rằng là cậu ta quan tâm tôi, vì thế mong rằng 3 điều kiện mà tôi giao cho cậu ta sẽ dễ dàng đó mà.
Nhìn cái mặt thấy ghét. Còn lâu tôi mới giao điều kiện dễ dàng cho cậu. Hừ ….
-Kẻ trộm vào thì kệ tôi, không liên quan đến cậu. Khỏi cần quan tâm.
-----
Tôi là tiên.
Tôi bực mình, hếch mặt lên trời nhìn tường nhà, không thèm nhìn Duy.
-Ừ thì kệ cô. Ra mở cổng cho tôi về.
Duy bực mình nói lớn rồi hầm hầm đi ra khỏi cửa với khuôn mặt tức giận.
Nhưng mà cậu ta lấy quyền gì mà tức giận cơ chứ. Đúng là đồ vô duyên hết chỗ nói. Đáng ghét đáng ghét quá.
Mà thôi, việc của tôi bây giờ là tống cổ mấy thằng cha đáng ghét này ra khỏi nhà tôi cho thoáng mát, phải trả lại không gian đầm ấm và yên bình cho ngôi nhà này. Chứ làm phiền thế này là quá quá nhiều rồi.
-Đi nhé Ú.
Mọi người vẫy tay ra cửa kính chào tôi.
-Mọi người đi nhé.
Tôi cũng lịch sự chào lại cho phải phép vì tôi vốn là người lịch sự mà.
Thế là cuối cùng những người đó cũng đã cuốn gói ra khỏi nhà tôi. Sướng quá, phởn quá.
Khách đi khỏi nhà mà tôi lại thấy vui như thế này thì kể ra cũng hơi kì, nhưng mà thôi, tôi không muốn quan tâm. Tôi có bất lịch sự hay là gì thì cũng kệ. Tóm lại là: Một cảm giác thật là Yomost.
Bây giờ thì việc làm đầu tiên của tôi là phải đóng cửa cẩn thận.Rồi sau đó sẽ là vào nấu ăn thôi, nhịn đói từ sáng đến giờ rồi. Bụng tôi như có bom dội vào rồi.
Cuộc sống như thế này thật là thích, tự do tự tại, không bị ai quản thúc cũng không bị ai làm phiền. Thật là không có gì tuyệt vời hơn. Mà chắc tôi sắp thành tiên rồi đấy ha ha ha. “Ăn ngủ được là tiên ” Mà tôi thì suốt ngày ăn ngủ, bảo sao không thành tiên cho được.
Tôi là tiên, tiên là tôi. Tôi là cô tiên xinh đẹp, đáng yêu, dễ thương, tốt bụng nhất thế gian hà hà. Ôi tôi lại tự sướng nữa rồi.
++++Tại một nơi khác ++++++++
Tại nhà Duy.
-Cô ấy nấu nướng cũng được đấy chứ, rất có vị. Lần này kiếm được cô vợ ngoan hiền đảm đang rồi hà hà.
Hoàng gác hai chân lên bàn rồi nói, nói xong lại cười.
-Vợ á? Ngoan hiền á? Anh có đang nằm mơ giữa ban ngày không vậy? Anh nghĩ em và anh Duy sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy à?
Minh ngồi một bên Hoàng liền đưa tay minh lên sờ trán Hoàng. Giọng nói thì lại chẳng hề dễ nghe chút nào.
-Ồ anh quên mất chuyện này nhỉ?
Hoàng cười tươi như hoa mới nở.
-Tốt nhất là hai người nên từ bỏ đi.
Duy cười, vừa cười vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
-Đừng có mà mơ.
Hoàng và Minh cùng đứng dậy rồi cốc cho Duy một cái rõ là đau.
++++++++++
Phù phù, cuối cùng thì cũng đã ăn no rồi. Sau khi xơi hết 3 gói mì tôm, 10 cái xúc xích, 1 hộp sữa, 5 quả cam và 3 gói bánh thì bây giờ người tôi đang tràn đầy sức sống. Thật là thoải mái khi được ăn no và ăn ngon.
Giờ thì rửa chén bát thôi. Chứ tình hình này là ăn xong thì phải làm, nếu không tôi sẽ lên kg mất. Tuy rằng tôi muốn ăn nhưng tôi chưa hề nói và sẽ không bao giờ nói rằng là tôi muốn béo. Tôi thích như thế này, thân hình chuẩn. người xấu nhưng kết cấu nó hài hòa.
Híc híc, bây giờ thì đau khổ mới tới với tôi sao? Ngay giây phút này tôi mới thấy cái quyết định ấy người này ăn trưa là một quyết định hoàn toàn sai lầm.
Chén bát, đũa muỗng và nồi thật là nhiều quá đi.Mà từ nhỏ thì tôi vốn đã không có thiện cảm với mấy việc rửa chén bát, vậy mà giờ thì nhiều quá.
Chết mất thôi …
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95