I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15
ết đỏ trên chăn.
Xưng tên à? cái này cũng được, thôi cho qua chuyện này vậy, không gọi anh em là được rồi. Coi như là cũng không tệ lắm.
Dù sao thì họ cũng đang có âm mưu, vì vậy không nên chống đối nhiều, chống đối nhiều chỉ thiệt cho tôi mà thôi chứ nào có lợi gì đâu cơ chứ.
Mọi chuyện cứ tính sau đi, đến đâu rồi hay đến đó.
-Thôi thì thế cũng được. Coi như là mấy cái chuyện tầm phào cho qua đi.
Tôi giả vờ cho qua mọi chuyện một cách nhanh chóng và lấy lại nụ cười hiền lành.
Đúng là ngày càng phát hiện ra khả năng ứng biến và diễn suẩt ngày càng cao hơn, hơn nũa lại còn cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra nữa.
-Ú này, cho tớ hỏi một câu được không?
Việt hỏi với khuôn mặt hết sức tò mò.
Có lẽ cậu ta muốn biết chuyện gì đó thì phải.
Theo giác quan thứ 6 của tôi mách bảo thì đó chắc chắn là một chuyện chẳng tốt lành gì, nhưng mà tôi đâu có cớ nào để từ chối cơ chứ. Nhìn mặt cậu ta rất chi là nguy hiểm. Phải làm so bây giờ nhỉ?
Không trả lời và trả lời, không thể trả lời cũng được nhưng nếu vậy thì vô lí lắm.
Thôi cứ ừ bậy cũng được.
-Ờ, cậu cứ hỏi thoải mái. Nếu tôi biết thì tôi sẽ trả lời.
Tôi vờ như nhiệt tình nhưng ẩn sâu trong đó là cả một âm mưu thăm dò và tò mò cực kì to lớn.
-Cái vệt đỏ đỏ như vết máu ở cái chăn của cậu là cái gì vậy?
Cái vệt màu đỏ như máu ở cái chăn ư?
Chả nhẽ …chả nhẽ … Ôi xấu hổ quá đi ……... Mọi người còn thấy nữa, giờ còn hỏi nữa.
Ôi Ú ơi là Ú, sao mà mày ngu thế cơ chứ. Tôi tức bản thân đến nổi muốn tự lấy dao đâm chết mình.
Ơ nhưng mà hôm nay là ngày mồng 8 ư? Không phải, tôi vừa “ có “ cách đây một tuần cơ mà, làm sao lại như vậy được.
Không phải đâu, chắc chắn là không thể như vậy được.
À mà cái chăn ở trên phòng của tôi ư?
Trời ơi, thật là cậu ta hỏi nhanh quá làm tôi cũng suy nghĩ lung tung. Chứ thật thì có gì đâu cơ chứ.
Bực mình quá đi, sao tôi lại chưa kịp suy xét mà đã tự tưởng tượng cơ chứ.
Có lẽ phải đi ra ngoài Côn Đảo mà ở với khỉ cho rồi.
-Thế mấy cậu nghĩ đó là cái gì.. Hí hí.?
Tôi mỉm cười nham hiểm kèm theo có chút đỏ mặt. Có thể nói là nguy hiểm cũng được.
-Tưởng rằng cô có ý định tự tử chứ sao. Nhưng mà sao lại đỏ mặt nhỉ? Còn cười nữa ….
Việt ngồi hai chân vắt chéo nói, còn hỏi tôi vì sao đỏ mặt và cười. Rồi đang nói thì dừng lại, có lẽ cậu ta đang tưởng tượng rồi.
------
Sự thật về vết đỏ trên chăn.
Trời ơi. Lạy chúa Amen.
Họ tưởng tôi tự sát ư? thật là tếu quá. Cuộc đời tôi đâu đến nổi cùng đường đâu mà phải tự sát cơ chứ. Thật là chắc họ bị nhiễm phim hàn nhiều quá rồi.
Thật đúng là nực cười quá. Mà cậu ta đang nói thì dừng, tưởng tượng, chắc chắn là sau câu nói của anh ta phải làm mọi người tưởng tượng theo à xem.
Nguy cơ suy nghĩ đen tối là hơi bị nhiều.
-Điên à. đời tôi đang đẹp cơ mà. Việc quái gì vì ba chuyện cỏn con mà tôi phải tự tử cơ chứ. Tôi không điên như vậy đâu.
-Vậy cô ….
Hải đang định noi gì đó thì tự nhiên măt đỏ bừng lên rồi không nói nữa.
Nhìn bộ dạng của cậu ta rất chi là nghi ngờ, có lẽ là cậu ta cũng như tôi suy nghĩ lúc nãy, đầu óc cậu ta thật đen tối quá.
À mà có trách thì cũng trách tôi một phần chứ nhỉ? Chỉ tại cái kiểu nói và cười của tôi nên cậu ta mới suy nghĩ như thế.
Đúng là tôi tự hại bản thân mình rồi. Phải giải thích sớm thôi …
-Đừng có mà suy nghĩ mờ ám nhé. Vết sơn móng tay của tôi mấy ngày trước đó.
Tôi trợn mắt nhìn Hải hù dọa rồi cười dịu dàng.
-À!!!
Tất cả có vẻ như đã hiểu ra mọi chuyện, từ nãy đến giờ chắc chả có ai suy nghĩ theo hướng trong sáng. Mà ngay tôi cũng suy nghĩ theo chiều hướng không trong sáng thì làm sao mà họ suy nghĩ sáng cho được. Nhưng mà tôi là con gái, họ là con trai cơ mà, cũng phải suy nghĩ khác nhau chứ.
Thực ra là mấy ngày trước tôi có mua mấy lọ sơn móng tay về sơn thử cho vui, cũng chỉ tại chán quá nên chẳng biết làm gì. Mà lúc đó thì mẹ tôi gọi nên chạy đi lấy cái điện thoại vì thế mà sơn nó mới đổ ra trên vết chăn đấy chứ.
Nhưng khổ nổi là tính tôi thì vốn lười biếng, sơn thì lại khó giặt ra, thuốc tẩy thì không có nên tôi đành để vậy. Tính mua thuốc tẩy rồi giặt và tẩy luôn nhưng lại quyên mất.
-Vậy giờ xong chuyện nhé. Đừng có ai tiếp tục tưởng tượng và suy nghĩ lung tung à.
Tôi mỉm cười một cách thoải mái.
Cuối cùng cũng đã ăn xong và giải thích ọi người hiểu được cái vết màu đỏ trên chăn rồi.Tâm trạng thật là thoải mái. May mà giải thích kịp thời chứ không chắc mấy thằng điên này lại suy nghĩ bậy bạ à xem. Dù mới tiếp xúc chưa lâu nhưng mà tôi cũng không đến nổi là không biết mấy người này đen tối như thế nào.
Mà thôi, bây giờ tốt nhất là nên nói điều kiện ra thôi, chứ không để mọi người chờ lâu cũng không tốt.
-Giờ thì mọi người đã ăn no nê, giờ thì tuyên bố điều kiện được rồi đấy nhỉ?
Tôi mỉm cười, một nụ cười hơi nhếch miệng. Tóm lại là như mấy anh chàng đẹp trai mà lạnh lùng cười trên ti vi – một nụ cười đểu đểu.
Lúc này thì càng bí hiểm càng tốt.
Mấy người này suy nghĩ tưởng tượng cũng cao lắm. Phải làm ấy người này sợ thì mới vui.
-Sao em thấy cái nụ cười ấy thật là đáng sợ. – Hải chạy lại ngồi gần Hoàng.
-Chính xác, mong so tai họa không rơi vào đầu mình. –Tiến cũng nói.
-Yên tâm đi, cái này chỉ có thằng Duy với thằng Minh gây ra thôi mà, đâu liên quan tới tụi mày đâu mà tụi mày sợ.
Hoàng cốc đầu Tiến cùng Hải rồi giải thích.
------
Lấy lại được chiếc điện thoại yêu quý.
Mà nghe Hoàng nói cũng đúng, sự thực là chỉ có Duy và Minh gây ra tội thôi chứ mấy người này đâu có liên quan gì đâu.
Vậy mà lúc nãy tôi còn hí hửng vì có thể làm hại được 8 người này nữa cơ chứ. Ôi thật là điên quá rồi.
Nhưng không biết họ có giữ điện thoại của tôi không nhỉ? Hôm qua vì sơ suất quá mà làm rơi cái điện thoại mất rồi, mà rơi ở chỗ họ nên chắc có lẽ họ cũng giữ lại đấy chứ nhỉ?
Không hẳn, hôm qua chính họ suy nghĩ sai cơ mà. Chắc chắn họ sẽ không phải giữ cái điện thoại của tôi là gì, hơn nữa cái điện thoại của tôi cũng đâu có đắt đâu, chỉ là một chiếc điện thoại bình thường mà thôi.
Nhưng thôi, cứ thử hỏi xem.
Không gì là không thể cơ mà.
-Thế hai anh có giữ điện thoại của tôi không?
Tôi nhìn Duy rồi nhìn sang Minh.
-Có. Điện thoại của cậu đây, tớ giữ để tính trả cho cậu mà quên mất.
Minh rút điện thoại từ túi quần ra đưa cho tôi kèm theo lời giải thích.
Nhưng mà cậu ta thay đổi cách xưng hô cũng nhanh thật, hôm qua và lúc nãy thì còn cô cô tôi tôi mà giờ thì cậu tớ. Ôi thật ớn rét, thà cứ tau mày mà tôi cảm thấy thoải mái hơn là cậu tớ.
Thật là nổi hết cả da gà.
Mà thôi cũng không nên trách nữa, dù sao lấy lại được chiếc điện thoại thân yêu thì cũng rất chi là may mắn lắm rồi, cứ ngỡ là sẽ không còn tìm ra được nữa mà giờ lại được cầm trên tay thì thật là vui.
Bây giờ thì thấm thía câu “Không có gì là không thể” rồi nhé.
Biết thế hôm qua đừng có phí nước mắt vì tưởng mất điện thoại cho rồi, tự dưng không mất mà cũng ngồi khóc ngon lành, thật là tốn hết cả cơm nước ăn vào người.
À mà cũng không thể nói thế được, nếu theo suy nghĩ của tôi lúc nãy thì cái điện thoại của tôi cũng không có khả năng trở về.
Dù sao thì cũng phải cám ơn cậu ta chứ nhỉ? Ít nhất thì cậu ta cũng có ý định cầm và trả lại là tốt lắm rồi.
-Cám ơn cậu nhé, tôi cứ tưởng mất rồi. Không ngờ giờ lại không so cả.
Tôi cười tươi nhìn Minh cám ơn.
-Không cám ơn tôi sao? Chính tôi mới là người giữ điện thoại của cô lại Rồi chính tôi mới là người tìm ra sự thật cơ mà.
Duy nhìn tôi, gọi là với ánh mắt có chút nào đó giận hờn.
Nhưng mà giận cái quái gì chứ, tôi còn chưa xử “đẹp ” cậu ta vì chuyện sỉ nhục lòng tự trọng của tôi tối hôm qua.
Chính vì cậu ta mà tôi đã tức đến suýt đứt mạch máu não mà chết, cũng chính vì cậu ta mà làm tôi phải khóc rất nhiều, vì cậu ta mà tôi đã buồn suốt mấy ngày ….Tóm lại vì cậu ta hết.
Đã thế giờ còn giở giọng trách móc tôi nữa cơ chứ, bực mình. Tôi thề sẽ giết cậu ta ngay lập tức nếu như không có luật pháp không có chuyện giết người sẽ mang tội danh rất nặng. Ít nhất là cũng đi tù hoặc là ngồi trong bóng tối mãi mãi.
-Này, trước khi nói thì xem lại bản thân mình đi nhé. Ai là người gây sự trước nhỉ? chính cậu là người chưa tìm hiểu chuyện mà đã suy đoán rồi còn lên giọng đuổi tôi cơ mà. Vậy mà giờ còn lớn tiếng gì ở đây nữa.
Tôi lườm cậu ta một cái thật dài, dù cho có lé mắt cũng phải lườm.
Bực mình lắm rồi.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95