Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
Ước mơ và nhóm T2
Hà hà đúng là đóan đúng ước mơ của tôi thật, tôi rất thích làm diễn viên nên 16 năm qua tôi đã rèn luyện inh một tâm hồn vô cùng phong phú, có trí tưởng tượng sâu xa và hơn nữa là tâm trạng luôn luôn thích hợp trong mọi hoàn cảnh.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại. tôi cũng thích nghề bác sĩ nữa. À mà cũng không hẳn. Tôi thích rất nhiều nghề, theo ba tôi, mẹ tôi, bạn bè và cả bản thân nữa.
Ví dụ như ba tôi thì thích tôi làm bác sĩ, ừ thì tôi cũng thích làm bác sĩ để cứu người dù cho tôi rất sợ khi nhìn thấy máu. Chắc có lẽ nếu khi tôi đi làm bác sĩ chữa trị cho bệnh nhân, vừa nhìn thấy máu cái chắc tôi xỉu tại chỗ mất, thật là khi đó không biết tôi là bác sĩ cứu bệnh nhân hay là tôi là bệnh nhân để mọi người cứu nữa
Còn mẹ tôi thì thích tôi làm tôi làm cô giáo. Ước mơ làm cô giáo trong đầu tôi vẫnkhông phai mờ, tôi thích được dạy học sinh cho chúng nên người và có thể giúp cho đất nước sau này. Nghề giáo viên là một trong những nghề mà tôi thích.
Nhắc tới thì cũng không thể quên được cái ước mơ của con Lan được, nó muốn tôi trở thành người mẫu ảnh kiêm luôn ca sĩ và diễn viên. Nghề chụp ảnh là vì tôi có nụ cười tươi tắn, Nghề diễn viên thì là do giỏi đóng kịch. nhưng mà cái nghề ca sĩ thì tôi lại vô cùng ái ngại. Tôi cảm thấy mình có giọng hát rất chi là tệ, suốt mấy ăn học tôi rất ít hát. Lúc nào cũng cố tránh đi, ai bảo là “ hát hay không bằng hay hát mà hay hát rồi sẽ hát hay “ cơ chứ, tôi thích thích hát lắm nhưng mà tôi hay hát mà tôi đâu cảm thấy mình hát hay đâu.
Mà tôi lại nghĩ nhiều rồi. thật là phải tập lại suy nghĩ thôi.
-Anh cũng giỏi nhỉ, biết nghề mà tôi yêu thích cơ đấy.
Tôi vừa nấu mì vừa trả lời Hoàng.
-Gì chứ? cô tính làm diễn viên á.
Minh hỏi tôi với ánh mắt vô cùng ngỡ ngàng.
-Thế tôi làm diễn viên thì có vấn đề gì à?
Tôi quay ra hỏi Minh với ánh mắt mà theo con người ta là ánh mắt không được hài lòng.
-À không có gì, chỉ là có sở thích giống tôi mà thôi.
Minh cười toe toét như vớ được cây vàng bốn số chín. ( vàng 9999 ý  )
-Thê thì anh cũng muốn làm diễn viên.
Hoàng cười tươi xông vào nói.
-Thế thì thà anh nói cả hội T2 của mình làm diễn viên hết cho rồi có phải khỏe không?
Duy nói rồi lấy ly nước uống.
-Phải đấy, chả phải anh em mình cùng hứa là làm gì thì sẽ làm chung với nhau một ngành luôn sao.
Hải cười.
Thì ra 8 người này lập lại thành một hội tên là T2, đã thế còn rủ nhau sẽ học chung một ngành nữa cơ chứ. Có vẻ họ cũng thân thiết như tôi và Lan thì phải. Đúng là tình bạn có khác, luôn luôn rất đẹp.
-Vậy mấy anh tên gì? sinh năm nhiêu nữa để tôi còn biết gọi tên.
Tôi vừa nêm gia vị vừa hỏi. Vừa là vì muốn biết tên gọi cho dễ, vừa lại khá tò mò về nhóm T2 này.
-Để tôi nói cho.
Hải nhanh miệng nói trước.
-Nhóm T2 gồm có 8 người. Cùng học chung với nhau một lớp, có sở thích khá giống nhau nên lập lại thành một nhóm. Chia theo ngày tháng sinh mà xưng hô, không chia ai là đại ca hay gì cả, ai cũng có quyền trong nhóm hết, chỉ thích thì gọi đại ca cho vui mà thôi, còn lại khi ai cần gì thì cứ lên tiếng là cả nhóm sẽ cùng giúp đỡ. Hơn nữa nhà cũng khá là gần nhau nên rất thân với nhau.
Hải giải thích cho tôi hiểu.
-Tôi hỏi tên và năm sinh cơ mà.
Tôi hỏi vặn lại Hải.
-À quên, mải giới thiệu.
Hải đưa tay lên đầu gãi vẻ ngại ngùng.
-Tụi này sang năm đều lên 11 cả. Anh Hoàng sinh tháng 1 nên là anh cả, tiếp là anh Duy tháng 2, anh Minh thì tháng 3, Việt thì tháng 4, Tùng tháng 6, Kiên tháng 8, Tiến tháng 9 và cuối cùng là tôi – Hải tháng 11. ( đọc nhưng đừng sợ rối vì quá nhiều người nhé, toàn nhân vật phụ góp nền không à he he. Còn lại thì nhân vật chính dần sẽ còn lại 1 người à. Từ từ mà chờ đón nhá hehe )
Hải lại tiếp tục giải thích cho tôi.
Tóm lại là bây giờ tôi đã hiểu, tất cả cũng đều bằng tuổi tôi cả. Thế mà tôi cứ ngỡ là mấy người này phải học 12 không thì cũng đại học hết rồi. Thật là tôi cũng bị ăn dưa bở, cứ ngỡ là lớn hơn tuổi, không ngờ lại bằng tuổi. Đúng là bực mình mà.
------
Xưng tau mày.
Nhưng tóm lại là giờ tôi đã hiểu ra là tôi bị lừa, thật là quá nhục nhã. Trong cuộc đời tôi từ khi sinh ra đến bây giờ có lẽ lần này là lần tôi bị lừa lâu và bị ăn dưa bở một cách ngoạn mục như thế này.
-Vậy các anh đều bằng tuổi tôi?
Tôi chống hông hỏi.
-Tất nhiên rồi.
Tất cả cùng cười tươi nhìn tôi và nói một cách bình thản.
Và cái thái độ đó, cái thái độ làm tôi vô cùng ghét. Đúng là mấy thằng dở người, bằng tuổi mà khi tôi gọi bằng anh lại không có ý kiến gì cả. Ít ra thì cũng nên nói rằng là chúng ta bằng tuổi, cậu có thể gọi tên tôi cũng được, nhưng mà nếu thích thì cứ gọi anh cũng không sao. Đấy, có phải như thế thì hay không, đằng này lại bắt tôi phải gọi bằng anh đến sái cả miệng.
Cuộc đời tôi từ trước đến giờ, đa số thì toàn xưng hô là tau mày ca r, cũng như mấy thằng bạn học 12 rồi học đại học chơi với tôi đấy thôi, đứa nào mà lịch sự tí thì còn còn gọi anh xưng tôi, cứ thằng nào thân thiết rồi lăng nhăng trăng hoa là tau mày tất. Mà đứa nào gây sự nữa là bà và mày luôn.
Ấy vậy mà giờ đây phải gọi một đống người điên điên bằng anh, nhục nhã, nhục nhã quá.
-Thế sao khi tôi gọi anh không ai nói gì hả?
Tôi hỏi.
-Thì con gái phải gọi con trai bằng anh chứ, chả nhẽ xưng tau mày à?
Hải trợn mắt nhìn tôi – một ánh mắt với sự ngạc nhiên vô cùng.
-Bộ tôi không thể kêu mấy người là tau mày sao?
Tôi đá đểu lại.
-Không hẳn, nhưng mà gọi bằng anh mới đúng.
-Thế tôi không gọi có được không?
Tôi cười hiền – một nụ cười che giấu sự bực mình.
-Không!!!!!!!!!!!!!
Tất cả cùng đồng thanh nói.
-Vậy ở nhà này ai là người có quyền cao nhất?
Tôi khoanh tay lại hỏi. Mà thực ra là cũng không cần trả lời thì tôi cũng biết câu trả lời rồi. Tuy hỏi hơi thừa tí nhưng tốt cho sau này thì tất nhiên là phải hỏi rồi.
-Tất nhiên là nhà cô thì cô có quyền rồi.
-Vậy sao tôi không thể gọi tau mày được? Tôi là người có quyền cơ mà.
Tôi cười, gì chứ trong việc cãi mà đòi hơi tôi sao. Một con bé mệnh danh kà lanh chanh già mồm của khối mà lại thua mấy con tép như thế này ư? Mà có lẽ là cũng có chứ, nhưng trường hợp thắng tôi thì chắc cũng chỉ có trong giấc mơ mà thôi. Bởi vì sao? bởi vì tôi luôn biết chọn hoàn cảnh và lời lẽ để nói. Đã **** và đã nói thì phải cho ra ngô ra khoai luôn chứ khong thể nửa người nửa thú được, và thua trong đâu khổ thì càng không thể có.
Mà tóm lại là tôi phải thắng, chỉ thế thôi.
-Thì gọi thế không quen thôi. Mà tuyệt đối là không được.
Minh nói một cách nhìn có vẻ nghiêm túc.
-Ồ, thế chuyện mấy người quen hay không quen có liên quan gì đến tôi không nhỉ? Với lại tại sao lại tuyệt đối lại không được? Tôi đâu có quen biết hay là họ hàng gì đâu mà lại không thể xưng tau mày?
Tôi lại xoáy tiếp, đúng là lâu rồi mới lại **** nhau, từ lúc nghỉ hè đến giờ là đã không còn được hành nghề **** nhau rồi chọc phá bạn bè nữa. Buồn thật, đúng là tại sao hồi đó tôi không nghịch cho sướng nhỉ? giờ không được nghịch với bạn bè nữa rồi. Tiếc một quá khứ huy hoàng quá.
-Thì đã bảo là không được rồi cơ mà.
------
Âm mưu
Thật là lạ, chuyện tôi xưng hô thì có liên quan gì đến mấy người này đâu mà họ dám có ý kiến nhỉ?
Mà tóm lại là không có chuyện lên tiếng ở đây, đây là nhà tôi, còn tôi thì tạm thời là chủ nhân của ngôi nhà này nên tôi là người có quyền hành cao nhất ở đây.
-Này, thế cho tôi hỏi một điều này được không?
Tiến lên tiếng và cắt ngang suy nghĩ trong đầu tôi.
-Học ở đâu cái kiểu cách ngang suy nghĩ của người ta đấy hả? Học bài Lịch Sự chưa mà nói vậy? Nhưng thôi, coi như là lần đầu chưa biết nhau, hỏi đi.
Tôi bực mình nhưng mà đành cố nén giận, dù sao thì suy nghĩ thì cũng chỉ là suy nghĩ của riêng tôi mà thôi nên làm sao mà cậu ta có thể biết được là tôi đang suy nghĩ hay không mà nói và không nói cơ chứ. Hơn nữa cấm người khác nói thì cũng không thể được, mà nếu có cấm được thì việc gì nhà nước lại phải ban hành cái quyền “ tự do ngôn luận ”. nên thôi đành nhịn thôi, chứ mà cấm thì hóa ra tôi còn “mất lịch sự ” hơn cậu ta à.
-Thế giờ còn cách xưng hô khác không? tự nhiên cô lại xưng hô với tụi này là tau mày thì lạ lắm. Từ trước đến giờ chưa ai xưng hô như thế với tụi này cả.
Tiến vừa nói vừa đưa hai tay đưa qua đưa lại minh họa.
Mà cái hành động đưa tay làm như không thể đó lại khiến tôi vô cùng ghét. Tôi đâu phải trẻ con đau mà phải có thêm hình ảnh minh họa thì mới có thể hiểu được cơ chứ. Với lại tôi cũng không phải là người nước ngoài nên không thể hiểu được tiếng việt. Thật là làm như khinh thường tôi lắm. Bực mình thật.
-Thì cứ coi như là trường hợp ngoại lệ cũng được chứ sao.
Tôi lại nói tiếp, tóm lại là phải nói đến khi nào tôi thắng thì thôi.
-Không được là không được. Không được xưng tau mày.
Duy nói lớn.
Nhưng mà hắn ta có quá là vô duyên không nhỉ? tôi đâu liên quan gì đến anh ta đâu mà anh ta lại hét lên như kiểu ra lệnh cho tôi thế cơ chứ? Tôi là tôi và cậu ta là cậu ta, hai giới tính khác nhau và chả liên quan gì đến nhau. Vì thế không ai đụng chạm nhau là tốt nhất, chính vì vậy anh ta không nên hành động như thế nhưng anh ta đã không biết điều thì thôi, tôi cũng không cần biết điều với mấy người này nữa. Hơn nữa tôi vừa cho họ một cơ hội, tôi đã tha lỗi cho họ rồi mà còn dám lớn tiếng nói tôi nữa.
Mà cũng không thể nói như vậy được, tôi chỉ là một con bé bình thường, không có gì là nổi trội ngoài cái tật lanh chanh già mồm cả. Còn mấy người này thì nhìn cũng biết là con nhà giàu rồi, nhìn mặt cũng không đến nổi là ngu dốt nên chắc cũng học giỏi. Cũng thuộc dạng đẹp trai nữa thì chắc cũng lắm cô theo. Vậy tại sao lại đến xin lỗi tôi, nếu như không có âm mưu gì thì chắc cũng không bao giờ mà xin lỗi tôi một cách có vẻ như là rất quan trọng như vậy được.
Tóm lại là chắc chắn sẽ có âm mưu. Nhưng mà là âm mưu gì? Tôi rất muốn biết, tuy vậy muốn biết thì phải hỏi những người này, mà hỏi thì họ có trả lời không? chắc chắn họ sẽ nói dối à xem. Tốt nhất là hãy tự điều tra thôi.
Điều tra, điều tra ai và người nào mới được, tôi không quen họ cơ mà.
Ôi trời ơi là trời, sao dạo này đầu óc tôi nó ngu thế này nhỉ. Bực mình quá.
Và giờ lại một vấn đề mới xảy ra tiếp. xin lỗi đã có một chuyện rất chi là khó tưởng tượng rồi. Vậy giờ còn không cho gọi tau mày nữa, thế thì chắc chắn là có âm mưu rồi. Nghi ngờ thật, tốt nhất là nhanh chónh điều tra ra sự thật rồi đuổi hết mấy người này đi ra khỏi cuộc sống của tôi thôi.
-Thế thì xưng gì nữa, ở đây tôi là người có quyền cơ mà. Không được cãi lệnh. Nên nhớ rằng các người còn phải làm theo mệnh lệnh của tôi sau khi tôi xin lỗi.
Tôi hếch mặt lên trời đầy kiêu ngạo, có thể nói như thế. Mà cũng không chắc nữa, chỉ là tôi tưởng tượng thôi chứ tôi đâu biết mấy người này nghĩ gì đâu.
-Thôi mà, không gọi anh cũng không gọi là tau và mày. Xưng tên đi nhé, như thế là êm đẹp nhất.
Hoàng ra mặt nói giải quyết vấn đề.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95