A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ã có cách.
-Thôi, cho tôi xin lỗi. Tôi hứa là tôi sẽ tăng lương cho cô.
Duy nói mặc dù giọng nói của anh ta thì không có một chút nào là hối lỗi cả.
Nhưng mà tôi đâu phải nhất thiết là phải cần tiền cơ chứ. Chỉ là vì một số lí do mà tôi mới chịu nhún nhường mà thôi, tuy nhiên chính hôm qua anh ta đã sĩ nhục tôi như thế thì tôi không cần mấy đồng tiền ấy nữa. Cái lòng tự trọng của tôi còn đáng giá gấp hàng ngàn, hàng vạn lần.
-Thôi đủ rồi, tôi nhức đầu lắm rồi. Mọi người về hết cho tôi.
Tôi giả vờ đau đầu rồi lấy tay khoát với ý là bảo mấy người đó về nhanh.
-Thôi mà, tha lỗi đi Ú ơi.
-Đúng đó, tha lỗi cho họ đi, hai người đó chưa bao giờ xin lỗi người nào lâu vậy đâu đó.
-Ừ, cô bé dễ thương tha lỗi cho họ đi.
Mọi người bắt đầu lên tiếng bảo vệ, đúng là “ một câu làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao “. Nhưng mà quan trọng là toàn trai đẹp nữa, tôi thì lại đâu phải không mê trai đẹp đâu. Ít nhất có một trong những người này làm bạn trai tôi thì lũ bạn lúc này cũng chảnh chọe của tôi cũng phát thèm và đố kị và tôi à xem. Mà tôi lại suy nghĩ lung tung rồi, không thể như vậy được, đâu phải thiếu trai đâu mà phải vất cái lòng tự trọng để đi tha lỗi. Nhất quyết không thể. Tôi không thể hành động như vậy đuợc, tôi là Ú cơ mà. Không thể và không bao giờ.
-Tóm lại là cô có tha lỗi hay không thì bảo? Cô làm tôi bực mình rồi đấy nhé. Cô có biết là hai người ấy đã tìm cô suốt cả buổi đêm mà chưa hề có gì vào bụng, sang nay họ cũng chưa ăn gì để đi tìm tiếp, rồi còn gọi tụi này tới tìm giùm nữa. Rồi bây giờ cũng chẳng ăn uống gì mà phải ngồi đây xin xỏ cô tha lỗi. Nói cho cô biết là họ toàn là công tử, chưa bao giờ phải nhịn đói một bữa nào, cũng chưa bao giờ phải mệt nhọc như thế cả. Chỉ vì muốn xin lỗi cô mà họ mới làm như thế. Đã thế cô còn này nọ không chịu tha lỗi nữa là sao hả?
Hải bực mình lên tiếng khi thấy tình hình không mấy khả quan.
-Hải, không được nói như vậy. Đây là chuyện của tụi anh, chú không đuợc xen vào.
Duy lên tiếng nói dù rằng trong lòng anh cũng đồng tình với Hải lắm.
-Nhưng mà em bực.
Hải gân cổ lên cãi.
-Đã bảo là im đi cơ mà.
Minh lên tiếng nói.
-Im hết, đây là nhà tôi.
Tôi bực mình hét.
Hai người ấy chưa ăn gì từ tối qua đến giờ sao? Họ còn tìm tôi nữa. Rồi giờ còn cố xin lỗi tôi. đúng là chuyện này họ có lỗi nhưng không phải tôi cũng hoàn toàn đúng. Thật là nói làm gì để giờ phải suy nghĩ cơ chứ. Nhưng mà giờ nên tha lỗi hay không nhỉ?????
Nếu không thì lương tâm cắn rứt, ăn không ngon mà ngủ cũng không yên.
Nhưng mà có thì lòng tự trọng sẽ không còn, tuy vậy thì ít nhất cũng thanh thản.
Vậy giờ nên tha không???
-Đã có cách.
Tôi cười ra vẻ bí hiểm.
------
Ăn mì tôm
-Im lặng kìa tụi mày.
Tất cả cùng nhắc nhở nhau im lặng, tóm lại là một khung cảnh vô cùng lộn xộn và bừa bộn. Tôi đứng trên cao nhất, cụ thể đó chính là tôi đang đứng trên chiếc giường như người chỉ đạo, còn lại thì đứng dưới sàn nhà và đang háo hức chờ tin từ tôi.
-Trước khi tôi đưa ra điều kiện riêng thì tất cả làm ơn đi ra khỏi vòng tôi rồi tập hợp tại nhà bếp đi, có lẽ mọi người đói lắm rồi.
Tôi mỉm cười nhân hậu, à quên không thể nói là nhận hậu được, phải nói là vô cùng thâm hiểm. Trước khi hành động một cách tàn nhẫn thì phải ọi người ăn dưa bở mới được. Tôi đâu đơn giản như cái vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng, thánh thiện này đâu vì tôi vốn là cáo đội lốt thỏ cơ mà. Vì thế ai nhìn mặt tôi rồi tin những lời nói của tôi trong những lúc như thế này thì quả là sai lầm.
-Yeahhhhhhhhhhhhhhhh.
Tất cả lại cùng reo lên một cách sung sướng. Thật là bệnh hoạn ghê gớm.
Và rồi tôi cùng 8 anh chàng cùng đi xuống bếp một cách vui vẻ, mấy người đó vui vẻ là chuyện tất nhiên, còn tôi vui vẻ theo cách riêng của mình. Tôi sắp được hành hạ mấy thằng điên trốn trại này rồi, vui quá vui quá. Nhất quyết tôi sẽ chụp lại bằng chứng rồi đem đi viết báo ha ha. Rồi nếu mà cái Lan mà thấy được cảnh vui như thế này thì chắc nó sẽ cười sung sướng rồi sẽ cùng tôi nghĩ ra nhiều trò quậy phá à xem. Thật là không có gì vui bằng.
-Ăn gì đây??? Đói quá, đói quá.
-Mì tôm chứ còn gì nữa. Hơi đâu mà nấu cơm. Nấu vậy lâu lắm.
Tôi bình thản trả lời một cách vô tư.
-Mì tôm á, tưởng có gì ngon chiêu đãi tụi này nữa.
-Mì tôm à, ăn vào nổi mụn hơi bị nhiều.
Có mấy người lại thở dài và nói một cách buồn bã. Nhìn khuôn mặt người nào cũng đầy nỗi buồn. Họ buồn nhưng tôi vui.
-Ừm, có ăn là được rồi. Đâu cần phải cao lương mĩ vị đâu.
Hoàng vui vẻ đỡ cho tôi.
-Giờ tóm lại là có ăn không? không ăn thì biến đi chỗ khác. Bực mình.
Tôi chống hai tay lên hông ra vẻ chỉ huy
-Ăn.
Tất cả đồng loạt trả lời, miễn cưỡng có và thích thú cũng có.
Và tôi bắt đầu trổ tài nội trợ của mình, không nói điêu chứ tôi nấu ăn cũng khá ngon vì toàn học lén mẹ tôi nấu ăn. Bà nấu ăn rất ngon, ai đến ăn một bữa là cũng muốn ăn thêm nữa hết. Mẹ tôi có một bí quyết nấu ăn nên có một mùi vị rất riêng mà không giống như những người khác nấu.
Sau 15 phút chế biến mì tôm xào khô, tôi tự hào đặt một nồi mì tôm xào thơm ngây ngất lên bàn.
-Chà, thơm quá. Không biết có ngon không ta?
Hải hít hơi khói rồi nói.
-Đại ca nấu mà dám chê à?
Tôi trợn mắt nói.
-Ơ, dạ. Em xin lỗi đại ca ạ.
-Thế thì tất cả ăn đi.
Tôi chỉ vào nồi mì rồi bảo mọi người ăn đi. Còn tôi thì ngồi một mình, tôi đang đói nhưng tôi không muốn ăn cùng với những tên điên này. Mà chắc ăn cùng thì tôi cũng không thể ăn được. Dù cho tôi thích ăn nhưng trong trường hợp này thì có cho tiền bảo tôi ăn tôi cũng không ăn.
-Cô không ăn à???
Duy quay lên hỏi.
-Không, tôi không đói.
Tôi lắc đầu từ chối, dù rằng thấy ăn mà không ăn đuợc thì lòng đau như cắt. Nhưng thôi sẽ giữ nguyên lập trường: Không ăn chung.
-Nhịn đói cũng giỏi nhở?
Việt nói.
-Tất nhiên, ăn nhiều thì cũng nhịn đói được lâu chứ.
Duy chen ngang trước khi tôi chưa kịp nói.
Có lẽ anh ta thích đánh nhau thi phải, không biết từ hôm qua đến giờ tôi bị anh ta làm cho bực mình đến mức nào nữa rồi. Có lẽ tháng này tôi bị sao chiếu thì phải, toàn gặp những thứ đâu đâu và toàn là những người cũng đâu đâu nốt.
-Này, anh học ở đâu cái kiểu chen ngang lời nói của người khác vậy hả? Đây là nhà tôi chứ không phải nhà anh. Đừng có tưởng thích làm gì thì làm, hơn nữa giờ tôi cũng không phải là osin hay người giúp việc của anh nữa nên anh đừng có mà lên giọng với tôi.
Tôi hất hàm nhìn Duy mà nói.
-Hà hà thế là giờ không lo nữa rồi.
Minh cười sang sảng vẻ vui mừng lắm.
Thật là không thể hiểu được mấy người này nữa, chắc tôi phải đưa họ vào bệnh viện tâm thần để xem xét lại thần kinh thôi, chứ không hình ảnh con trai này nay sẽ tồi tệ lắm.
------
Lương tâm
Thật là nghi ngờ quá. Phải hỏi thử lại mới được.
-Thôi giờ tóm lại là mấy anh ăn hết chưa?
Tôi nhìn mọi người rồi hỏi, món ăn tôi nấu thì không hẳn là tệ nhưng tốt nhất là phải hỏi chứ không nguy cơ không ăn rất chi là nhiều.
-Tụi tui kêu cô xuống là để nấu thêm đấy thôi. Chứ ăn hết từ 10 phút trước rồi.
Hải nhanh nhẩu cướp lời mọi người.
-Này, có thật không đấy? để tôi kiểm tra thùng rác thử.
Tôi dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn mấy tên này, chạy đến thung rác thì chỉ có mấy cái vỏ mì tôm của tôi vất vào mà thôi. Không lẽ mấy tên này ăn nhiều vậy sao?
- 8 người và 10 gói mì, vị chi là mỗi người ăn hơn 1 gói. Thế mà vẫn đòi ăn tiếp à? Nhìn mấy anh toàn là công tử con nhà giàu, ăn thì có thiếu thốn gì đâu mà ăn nhiều vậy?
Tôi quay ra hỏi.
-Thế chả nhẽ là con nhà giàu thì phải ăn ít sao?
Duy quay lại hỏi tôi.
-Không hẳn, chỉ là thấy lạ mà thôi. Thà nói rằng món ngon mà muốn ăn tiếp thì tôi còn hiểu được. Đằng này chỉ là mì tôm mà sao mấy anh ăn nhiều thì thấy hơi lạ.
Tôi nói ra suy nghĩ của mình.
-Có gì khó hiểu đâu nào? Tụi này đa số đều dậy muộn, hơn nữa vì việc lúc sáng mà không kịp ăn. Đi thì mệt nên giờ ăn nhiều là chuyện bình thường mà.
Việt giải thích.
-Ồ thế à?
Tôi hỏi lại
-Chứ còn sao nữa.
Mọi người cùng đồng thanh nói.
-Vậy giờ muốn ăn thêm không?
-Có.
-Vậy tự đi mà nấu đi, tôi hết hứng nấu ăn rồi.
Sau khi ấy thằng điên này ăn dưa bở xong, tôi háo hức đi ra phòng khách vì tôi đang rất vui mà. Gì chứ mấy vụ cho ăn dư bở là tôi rất giỏi, mà cũng chính vì lú nào cũng nói như thế nên ai cũng toàn đánh tôi mà thôi, nghĩ lại mà thấy thật kinh hãi.Ngược lại tâm trạng vui vẻ của tôi là 8 gương mặt với nhiều tâm trạng khác nhau nhưng vui vẻ cười đùa thì tuyệt nhiên không có.
Hơn nữa nghĩ lại thì mấy người cũng tội, chưa ăn uống gì mà lại phải chịu nhịn đói. Ăn thì ăn được một miếng cũng chẳng bỏ bèn gì cả. Ngay cả tôi đây mà một lần ăn cũng ăn hết 3 4 gói mì nói gì máy anh chàng này, ít nhất thì cái dạ dày của con trai cũng gấp đôi con gái chứ. Hơn nữa theo mấy người này thì vì tôi nên họ mới đói.
Vậy giờ tóm lại là có nên vào nấu không nhỉ?
Nên và không nên là hai vấn đề khác nhau rất nhiều.
Nhưng mà lương tâm của tôi.
Thôi tì đành chịu vậy, cố gắng nấu thêm ấy người này ăn không thì đói cũng tội tội.
Nghĩ là làm, tôi bước vào cái phòng bếp lần thứ 3 trong ngày. Những mà lần này thì thái độ có tốt hơn một chút. Nói chung là cứ xem như đang tích đức cho con cái sau này.
-Mây người cứ ngồi đó đi, chờ tôi vài phút rồi tôi nấu à ăn.
Tôi bật bếp ga, mở tủ lấy mì rồi bắt đầu nầu.
-Đúng là tâm trạng thay đổi đến chóng mặt, có lẽ em nên đi làm diễn viên đó Ú. Anh chắc chắn em sẽ nổi tiếng à xem.
Hoàng vừa uống nước vừa nói.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95