If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ô tâm và lo lắng
-Anh vào được chứ.
-Ừ, vào đi.
-Người đẹp này! em ăn sáng chưa? Bún ốc đậu hay xôi chè? Người đẹp này! em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì anh mời.Vừa ngủ dậy em có đói không? Ăn bánh mì nhá! Ngày mai lĩnh lương anh sẽ khao em 1 bữa bánh cuốn không có hàn the.
Hoàng đại ca hát rap một bài nào đó, trên tay cầm lấy một cái dĩa có bánh mì và trứng ốp la.
Bật cười trước bài hát và hành động của anh ta, chẳng khác gì mà chú hề trong rạp xiếc.
-Tôi bị dị ứng với trứng.
Tôi nổi da gà khi thấy món trứng – món mà tôi ghét và căm hận nhất.
-Thế thì ăn bánh mì nhá! Ngày mai lĩnh lương anh sẽ khao em một bữa bánh cuốn không có hàn the.
Anh ta lại ca cẩm cái bài rap vớ vẩn nào đó, nhưng mà cũng vui vui.
-Ừ, thì ăn bánh mì.
Tôi cười.
-Dừng lại!!!
Đang chuẩn bị ăn thì anh ta lại hét lên làm tôi giật mình
-Anh tính giết người không cần dao kéo à?
-Không, chỉ là em chưa đánh răng và rửa mặt.
Đúng là giờ tôi mới ra rằng tôi vừa mới thức dậy, đang còn ngồi trên giường. Ôi ngượng quá đi mất thôi.
-Chờ tôi một chút, mà nhà vệ sinh ở đâu?
-Đó, cứ đi tới là thấy. Anh có chuẩn bị sẵn rồi đó.
-Ừ.
Kể ra thì tôi cũng rất vui vì có người quan tâm mình, ít ra là anh ta không lạnh lùng và không độc đoán như Duy, cũng chẳng điên điên khùng khùng như Minh. Tóm lại chỉ 1 từ “Duyệt”
—–Tại một nơi khác —-
-Anh tìm ra Ú chưa?
Minh thở gấp hỏi Duy.
-Chưa. Không biết cô ta đi hướng nào nữa.
Duy cũng thở gấp.
-Em chịu thôi, tìm từ tối qua đến giờ mệt lắm rồi.
Minh ngồi bệt xuống đất.
-Ừ, mệt nhưng cũng phải tìm thôi chứ làm sao mà biết được. Nơi này rộng lớn bao la thế thì làm sao mà cô ấy có thể tìm đường về được.
Duy lại trầm ngâm.
-Em hơi lo lo, dạo này tình trạng bắt cóc nhiều lắm. Cô ta lại đi một mình trong trạng thái như thế thì nguy hiểm quá.
Minh nhìn lên trời và nói.
-Em lo cho cô ta sao?
-Ừm, cũng không hiểu vì sao nữa. Tự dưng em sợ cô ta biến mất khỏi cuộc đời này quá.
Minh nói hết nỗi lòng của mình cho Duy biết, đối với Minh thì Duy luôn như một người anh trai ruột thịt, cậu rất quý Duy. Hơn nữa vì cùng trong một nhóm với nhau, nhà cũng đối diện nhau nên chuyện cậu quý Duy là chuyện bình thường.
-Thôi, đừng ngồi đây mà nói nhảm nữa. Giờ thì đi tìm cô ta thôi, còn mọi chuyện thì tính sau.
Duy cố lảng tránh đi những câu nói của Minh, thực ra anh cũng không hiểu được cảm giác của mình nữa.
-Vâng. Nhưng mà cần tiếp viện không hả anh?
-Ừ, gọi vài thằng đến đây đi. Có gì cứ đưa ảnh cho tụi nó xem rồi bảo tìm cho ra.
-Vâng.
Ở tại cánh đồng, hai người con trai đang lo lắng cho cô nàng của chúng ta. Chính xác là vô cùng lo lắng, cả hai đều đang rất sợ điều gì xấu sẽ xảy ra với Ú.
Nhưng đâu có ai biết rằng Ú xinh đẹp dễ thương lại đang ngồi trên giường và ra sức dụ ngon dụ ngọt để Hoàng đại ca thả mình.
------
Không đi chung một đường.
-Thôi, tôi ở đây vậy là nhiều rồi. Anh cho tôi về đi, ở đây không tiện.
Tôi ngồi than thở với Hoàng đại ca.
-Ơ hay! thế em cứ xem nhà anh cũng như nhà em là được chứ sao, có sao đâu nào.
Hoàng tỉnh bơ đáp.
-Vậy đã bao nhiêu cô gái nằm trên chiếc giường này rồi?
Tôi bực mình trước câu nói của anh ta, tuy rằng hành động thì tốt nhưng mà ăn nói thế thì sớm gì bên cạnh cũng có ngày có chuyện. Cuộc sống tốt nhất là không nên bon chen và giành giật quá nhiều, chỉ cần sống bình yên là quá đủ. Tất cả những thứ gì thuộc về tôi thì sẽ mãi mãi là của tôi, dù có tìm kiếm hay trốn tránh thì cũng vẫn như thế thôi.
-Chưa có ai cả, đây là giường của anh mà.
-Thế sao tôi lại được nằm, được ngồi và ăn ở đây? Anh chỉ mới quen tôi trong một lúc mà anh đã biểu hiện như thế thì làm sao mà tôi tin những lời anh nói được chứ.
Tôi tức giận nhìn anh ta chằm chằm.
-Em có tin vào tình yêu sét đánh không?
Hoàng vừa nói vừa dí cái mặt đầy baby của mình vào mặt tôi.
-Không.
-Thế thì anh sẽ chứng minh cho em thấy thế nào là tình yêu sét đánh.
Hoàng cười và nhìn tôi một cách đầy mờ ám.
“Em ơi đừng tin nó lừa đấy, nó ở nhà quê có vợ rồi. í ì i. Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù, thịt thịt thịt, chết lại vặt. Yêu anh đi nhà anh có đàn gà rù chết lại vặt chết lại vặt. ”
Tiếng chuông điện thoại độc đáo của Hoàng vang lên. công nhận là chủ nhân sao thì chuông điện thoại nó cũng thế là không sai.
-Gì vậy chú em?
-Thôi, anh đang còn bận.
Hoàng nói điện thoại
-Bận cái con khỉ, mau đưa tôi về.
Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt căm thù.
-Gấp thế à? ừ thì chờ anh nhá. 20 phút nữa anh sẽ có mặt tại chỗ các chú.
Hoàng làm ra vẻ đăm chiêu.
-Anh đi đâu?
Tôi chống hai tay vào hong và hỏi dù rằng tôi đang ngồi trên giường.
-Anh đi có việc, mà sao em lại hỏi anh như vợ hỏi chồng mỗi lần chồng đi chơi thế nhở?
Hoàng cười gian xảo.
Nhưng mà nhìn cái mặt ấy tôi lại muốn ột cước lắm lắm luôn. Chỉ là vì tôi đang ở nhà hắn nên tôi không dám động thủ mà thôi. Chứ tôi thề lấy danh dự của mình, khi ra khỏi nhà hắn thì tôi sẽ cho hắn 1 trận vì dám bặt nạt con gái nhà lành. Hừ bực mình quá.
-Thứ nhất, tôi không phải vợ của anh. Thứ hai, đưa tôi rời khỏi đây.
Tôi bực mình nói lớn.
-Ừ thì ok, em đi đây với anh rồi tí xong việc anh đưa em về nhà.
Hoàng có vẻ cũng xuôi xuôi rồi.
-Thế thì còn được.
Tôi giả vờ nói thế chứ thực ra tôi đang mừng chết đi được. Gì chứ thoát ra được khỏi ngôi nhà với chủ nhân điên điên thế này thì dù có đi tới chân trời cuối bể tôi cũng đi đấy chứ.
Ơ nhưng mà hình như hơi lạc chủ đề rồi thì phải? đi tới chân trời cuối bể ư? còn lâu. Có nằm mơ hay tưởng tượng thì tôi và anh ta cũng thể không đi chung một con đường.
------
Nhớ
Thế là sau 20 phút chờ Hoàng đại ca tắm rửa, sửa lông mày, thay quần áo, báo cơm, bơm xe, nghe thời tiếc, liếc đồng hồ. Thì bây giờ tôi và lão đang ngồi trên chiếc xe để phóng đi cùng với lão.
Bây giờ tôi có một ước ao, một khát khao là mau mau về nhà. Mong là hôm qua mẹ tôi không gọi điện, nếu không thì chết mất.
Nhưng mà nhắc đến điện thoại thì bây giờ tôi mới sực nhớ ra:
-Điện thoại tôi đâu rồi?
Tôi hỏi Hoàng.
-Anh đâu có biết đâu. Từ lúc gặp em thì anh đâu thấy cái điện thoại nào xuất hiện.
Hoàng nói một cách ngây thơ.
-Chết tôi rồi.
Tôi than thở.
-Sao thế? có cái điện thoại thôi mà. Em thích anh mua ấy cái mà xài.
-Không cần, tôi chỉ cần cái điện thoại của tôi thôi.
-Vì sao thế?
-Không cần hỏi.
Tôi tựa đầu vào thành xe và nhìn ra cửa sổ. Buồn quá đi mất, đó là chiếc điện thoại mà ba tôi đã giành dụm hết 3 tháng lương để mua cho tôi lúc tôi sinh nhật năm 15 tuổi. Chiếc điện thoại tuy không phải là quá đắt nhưng mà kỉ niệm thì lại quá nhiều.
Không biết ba tôi biết tôi làm mất chiếc điện thoại thì ba tôi có buồn không nữa. Đó là mồ hôi nước mắt của ông làm ra cơ mà. Mà nhắc tới gia đình, tôi nhớ mọi người quá. Ước gì cho thời gian quay trở lại, tôi nhất quyết sống chết cũng không đi. Để giờ phải ở nơi này, không quen ai cũng chẳng thân ai.
Ngay cả kiếm một người bạn để trò chuyện và tâm sự cũng không được nữa.
-Này, em làm sao vậy.
Hoàng có vẻ hoảng hốt.
Bởi vì tôi đang khóc, tôi cũng không hiểu sao nữa. Dạo này tôi hay khóc lắm, có lẽ là vì tôi nhớ tới bố mẹ, gia đình và bạn bè.
-Không sao, anh cứ chạy tiếp đi. Cứ để tôi yên như thế này.
Tôi nói trong nước mắt.
-Hay là em ra sau nằm đi một lúc. Rồi ngủ đi một giấc cho khỏe. Làm xong việc anh sẽ gọi em dậy rồi đưa em về.
-Ừ.
Rồi Hoàng dừng xe và đưa tôi ra sau nằm.
Tuy rằng ghế không dài nhưng cũng đủ ột con bé như tôi cảm thấy không khó chịu. Tôi lại khóc, khóc vì buồn, vì nhớ.
Tôi nhớ tất cả, ngay cả con milu tôi cũng nhớ.
Càng nhớ lại càng khóc nhiều hơn.
-Em có sao không vậy? Hay là anh đưa em về nhà đã nhé.
-Ừm.
-Địa chỉ nhà em là bao nhiêu?
-210 đường Trần Hưng Đạo. ( cho hỏi Hà nội có nhà nào ở đường này không?? )
-Ok, em cứ nằm đi. Anh phóng xe liền.
Sau 5 phút thì xe đã đến nhà. Tôi bước ra rồi chào Hoàng và mở chìa khóa đi vào nhà. Hoàng cũng không vào nhà nữa, có lẽ anh ta đang bận.
Mệt mỏi, khóa cửa, lên phòng rồi leo lên giường. Tôi ngủ đi không biết trời đất gì nữa.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95