Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ai rồi.
Rồi tôi quay lưng chạy đi trong nước mắt, cảm giác hụt hẫng và buồn bao trùm lấy tôi.
Dù rằng là không ai đưa về, không biết đường nhưng tôi vẫn sẽ đi. Có chết tôi cũng không để cho ai xúc phạm đến nhân phẩm của mình.
Tôi căm hận hai người đó. tôi ghét họ.
— Tại nơi mà Duy và Minh đang đứng —
-Cô ta thật là không biết sợ gì, em sẽ cho cô ta biết cô ta đã sai lầm khi đánh hai anh em mình.
Minh vừa nói vừa lấy tay xoa má.
-Anh nghĩ là chúng ta đã sai.
Duy trầm ngâm, trên tay anh cầm chiếc điện thoại của nó.
-Gì chứ? anh bị điên à? cô ta gọi cho bạn trai rồi ăn nói như thế. Một đứa con gái như vậy mà đòi nhân phẩm ư? em nghĩ cô ta còn không xứng một đứa nhân viên tiếp khách ở bar chứ đừng nói dám nói rồi còn dám đánh hai anh em mình.
Minh bức xúc
-Em nhìn đi, cuộc gọi và tin nhắn này.
Duy đưa cho Minh chiếc điện thoại của Ú.
Cuộc gọi đến gần đây nhất:
- Lan yêu
- Nhà.
Tin nhắn đến:
Lan yêu: “Tình yêu à nhớ chuẩn bị trước đi nhé, tớ sẽ lên sớm hơn vài ngày để chuẩn bị trước. Rồi tớ và cậu sẽ đi chơi một bữa, nhớ cậu quá.”
Lan yêu: “ À mà nhớ là chờ tớ lên ngủ cùng đấy nhé. Cậu mà không chờ tớ là tớ nghỉ chơi với cậu đó. Thôi tớ đi ăn kem với tụi thằng béo đây, muốn đi cùng không??? ”
Lan yêu: “ Sao không nhắn tin lại vậy? có chuyện gì à? Mà thôi không nói nữa, tớ phải ăn nhanh không tụi nó ăn hết của tớ mất. Hjc hjc bái bai Ú yêu. Tí về tớ nhắn tin lại cho.”
-Vậy là hai đứa mình đã sai ư?
Minh trầm hẳn, chẳng còn bực tức như lúc nãy nữa.
-Đúng vậy, hai chúng ta đã xúc phạm cô ấy một cách thái quá rồi.
-Kệ đi, cô ta cũng như bao đứa con gái khác mà thôi. Chỉ là tạo một phong cách ấn tượng thôi mà.
Minh xua tay dù lòng cậu lại rất muốn quan tâm.
-Cô ấy không như những cô gái mà chúng ta đã từng trêu đùa. Cô ta rất ngây thơ, hành động đó là bản tính chứ không phải là cách gây chú ý. Thực sự là lần này đã sai lầm rồi.
Duy nhìn lên trời, cậu thấy bản thân mình đã làm sai một điều không nên làm. Chính ngay xưa cũng vì cái bản tính bồng bột của mình mà cậu đã mất đi người mình yêu. Và từ cái ngày mất đi tình yêu đầu đời của mình cậu mới hiểu được thế nào là niềm đau, là nỗi buồn.
-Chả nhẽ anh lại quan tâm đến cô ta ư? đừng nói “ tình yêu sét đánh ” là cô ta nhé.
Minh nhìn Duy hỏi một cách nghiêm túc.
-Không hẳn, chỉ là thấy một cảm giác mới.
-Thế thì giờ phải đi tìm cô ấy nhanh thôi.
Minh kéo Duy đứng dậy chạy thật nhanh.
-Em cũng quan tâm đến cô ấy phải không?
Câu hỏi của Duy làm Minh phải đứng lại đột ngột.
Cũng có thể là cậu bị ấn tưởng.
Nhưng cũng có thể là cậu chỉ thấy sai lầm mà thôi.
-Không hề đâu anh, thôi anh đi hướng này, em đi hướng kia tìm cho nhanh không thì lạc mất.
Minh lảng tránh câu hỏi của Duy, bởi vì chính cậu cũng chưa có câu trả lời.
------
Gặp đại ca Hoàng.
-Ú ơi, cô ở đâu.
Từ hai nơi khác nhau, hai anh chàng cùng hét tên một cô gái.
Tôi bước đi trong vô thức trên đôi chân của mình.
Mệt vì chạy và khóc quá nhiều, tôi liền ngồi vào một gốc cây ở ven đường.
16 năm qua, tôi luôn sống và hành động một cách đúng đắn. Tôi không hề đi chơi lung tung, không hề ăn chơi, không phá phách.
Thế mà chưa biết gì về tôi, chưa hiểu tôi mà lại dám nói tôi như vậy.
Tôi đâu có như thế bao giờ, tôi ghét bị mọi người nhận xét mình như thế.
Buồn, cái cảm giác ấy làm cho tôi cảm thấy mệt mỏi và bất lực.
Tại sao tôi không thể giải thích chứ? tôi quá yếu đuối ư?
Đúng như vậy, tôi bất lực. Người ta hiểu nhầm mà tôi lại không hề giải thích, mặc kệ hết, mặc kệ cho ai nói gì. Tôi không muốn suy nghĩ nữa.
-Mẹ ơi, con buồn lắm.
Tôi ngước lên các vì sao trên trời và nói.
-Đứa nào hỗn thế, dám phá lúc cảm xúc của đại ca đây đang dâng trào.
Một anh chàng từ trên cây nói vọng xuống.
-Ai vậy?
Tôi giật mình hỏi.
-Đại ca Hoàng đây chứ còn ai.
-Thế à?
-Ừ.
-Vậy thì kệ anh, liên quan chi đến tôi.
Tôi nói tỉnh bơ.
-Con bé này láo quá nhỉ? Anh ày vào nồi lẩu bây giờ không?
Anh chàng tự xưng là đại ca nhảy xuống rồi nhìn nó.
-Láo thì sao, mà không láo thì sao?
Tôi hỏi nước đôi.
-Ý chà, bé con cũng xin xắn đấy. Yêu anh không em ơi.
Hoàng đại ca nói trong phấn khởi.
-Yêu à? Từ đó không có trong định nghĩa của tôi.
-Ồ thế không yêu thì là gì?
Anh chàng ngồi cạnh tôi hỏi.
-Cưới.
Tôi đáp ngắn gọn.
-Vì sao lại thế?
-Thích thế.
-Ừ, anh thích em rồi.
-Nhưng tôi không thích anh.
-Nhìn anh đẹp trai mà em không thích sao?
-Anh vừa xấu kết cấu lại không hài hòa. Ăn mang nửa kính nửa hở, không đủ tiêu chuẩn.
-Em nói thật á?
-Tôi đâu thừa việc đến nổi ngồi nói chuyện phiếm với anh.
-Ừ, thế sao em tìm đến đây làm gì?
-Tình cờ đi qua thôi.
-Thế sao lại buồn?
Hắn ta lại hỏi đúng câu làm tôi phải suy nghĩ, buồn bực quá nên tôi khóc luôn, khóc một trận cho khỏe vậy.
-Hu hu.
Tôi nước mắt ngắn nước mắt dài khóc.
-Sao thế? thôi anh xin lỗi.
Hoàng đại ca vỗ về tôi rồi kéo đầu tôi vào dựa lên vai anh ta.
------
Tôi không thể chết
Và tôi quên mất một điều rằng, cứ mỗi lần tôi khóc thì y như rằng tôi sẽ ngủ ngay lập tức.
Đó là bản tính và thói quen xưa nay của tôi mà mãi không bỏ được.
Thế mà tôi đã khóc, khóc trước một người lạ mặt rồi tựa đầu vào vai anh ta mà ngủ không biết gì nữa.
+++
-Dậy đi tình yêu ơi.
Tiếng gọi tôi thức dậy.
-Để tau ngủ đã. Mày đi học trước đi, có gì tau lên sau. Tau buồn ngủ lắm.
Tôi ngái ngủ cuốn tròn chăn lại.
-Một chủ đề mới cho album lần này.
Tiếng nói lại vang lên nhưng mà đâu ai biết rằng tôi đã ngủ thì ngủ say như chết. Sét đánh bên tai còn không biết chứ đừng nói là tiếng nói chuyện của ai.
-10 giờ sáng rồi tình yêu ơi.
Tiếng gọi tôi dậy nhưng mà đã 10 giờ rồi ư? chết rồi, còn nhiều việc chưa làm mà lại tham ngủ thế này thì chết mất.
-Chết, 10 giờ rồi à. Sao không gọi dậy sớm hơn đi, đến giờ mới gọi là sao.
Tôi đang ngủ thì bật dậy như có lò xo.
-Nhìn đồng hồ đi, 10 giờ hơn rồi. Lúc nãy gọi thì bảo để ngủ đã cơ mà
Một anh chàng dí cái đồng hồ trước mặt tôi.
Căn phòng lạ, người lạ. Tất cả đều lạ hoắc.
-Anh là ai?
Tôi ngớ ngẩn hỏi rồi sau đó mới nhận ra chính là Hoàng đại ca.
Và sực nhớ ra mình đang ở đâu, vội nhìn xuống. Áo quần vẫn còn nguyên, thật là may quá.
May là gặp phải người lương thiện.
Chứ không thì….
Tôi không dám nghĩ nữa.
-Anh là người yêu em.
Anh chàng cười.
-Yêu, yêu cái con khỉ mốc. Tại sao tôi lại ở đây?
Tôi trợn mắt nhìn.
-Thì hôm qua em khóc, anh an ủi em rồi anh nói trăng nói sao. Tưởng em nghe, ai ngờ em ngủ say khi nào. Mà lúc đó anh phải về, không nỡ để em ở lại nên anh bồng em về nhà anh luôn. hì hì
Anh chàng giải thích.
-Anh cút ra khỏi đây cho tôiiiiiiii!!!
Tôi hét lên làm anh ta giật mình.
-Ừ ừ, anh ra rồi tí anh lại vào.
Mặt tôi đang dần đỏ lên, tôi đang ngượng. Ôi cái cuộc đời ơi, tôi ngủ tại nhà 1 người không quen biết, thức dậy trên chiếc giường lạ, còn được người ta gọi dậy nữa. Trời ơi là trời, tàn một đời hoa, uổng một đời lá rồi.
Tôi hận đời đen bạc, hận kẻ bạc tình, hận cả gia đình, hận luôn hàng xóm.
Sống mà nhục như con cá nục thế này thì thà chết cho rồi trời ạ.
Muốn chết quá, tôi muốn chết
Ơ nhưng mà không được, tôi đang có ước mơ to lớn vô cùng, nếu tôi mà chết rồi thì tương lai đất nước Việt Nam sẽ đi về đâu chứ. Hậu quả thật là khó lường trước được lắm.
Hơn nữa nghĩ lại mình có chết thì nó cũng không xi-nhê gì, đám ma mình nó đến thắp cho vài ba nén hương rồi ngồi ăn xôi, ca cẩm với vài người, hát một bài, giấu quả xoài vào túi rồi quay lưng ra về cũng không ai biết.
Không được, không thể chết. Tôi phải sống, sống vì chính bản thân tôi.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95