Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
sin thời đại mới.
-Không, cô nhất quyết phải đi.
Cậu chủ quay lại trợn mắt nhìn.
-Vì sao chứ???
Tôi trợn mắt nhìn nhưng mà với ánh mắt ngạc nhiên.
-Vì cô là osin của tôi. Lên xe.
Duy vừa nói nhẹ nhàng thì đã hét lên làm tôi giật mình.
-Vâng!
Tôi mặt mày nhăn nhó bước lên xe.
+++
-Cô gái này là osin mới của anh à?
Minh hỏi cậu chủ của tôi nhưng mà ánh mắt thì lại nhìn tôi chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
-Ừ.
-Một phong cách osin mới à? osin làm miễn phí hay phải trả tiền?
Minh cười hỏi.
Nhưng mà osin miễn phí và osin phải trả tiền là sao nhỉ? câu hỏi của cậu ta hơi bị khó hiểu.
-10 triệu một tháng đấy chú em ạ.
-Trời, osin miễn phí thì không muốn lại đi thuê một con ngố như vậy làm osin. Đã thế còn trả 10 triệu một tháng nữa, anh thừa tiền thì thành đi quyên góp cho trẻ em nghèo khó có phải hơn không.
Minh có vẻ như shock nặng, cụ thể là khi nghe lời nói vàng ngọc từ Duy thì ánh mắt chữ O còn mồm thì chữ A.
-Thì thay đổi phong cách mà.
-Thế cô ta tên gì?
-À, cô là tên Heo – một con heo sắp phải xuất chuồng.
Duy vừa lái xe vừa cười.
-Heo á? Ha ha
Minh cũng cười, cười như một thằng điên bị trốn trại.
-Tôi không phải tên đó, tôi tên là Thiên Thu, cụ thể là muốn gọi thì gọi là Ú. Không heo gà vịt gì ở đây hết.
Tôi bực mình xen vào, tôi ghét tên Heo, rất ghét là rất ghét.
-Ồ, cũng ghê quá. Tên cũng thật là độc nữa.
Minh nhìn tôi nói đểu.
-Tất nhiên, một phong cách mới đấy chú em ạ. Có tiền như chú mày cũng khó kiếm ra lắm đấy.
Duy lần này cười trong sung sướng, nhưng mà thật là đáng ghét.
------
Cô thì thuộc dạng vừa già, vừa xấu, vừa đầu gấu
Ôi thật bực mình. Trời ơi thật là không biết lần thứ mấy tôi muốn giết người nữa. Bực mình quá đi.
++
Nhưng cái cảm giác bực mình trong tôi đã tan biến theo làn mây khi đến nơi này, một nơi thật là đẹp. Tuy không phải là chốn bồng lai tiên cảnh những cũng làm cho con người ta cảm thấy thoải mái và yêu thích.
Một cánh đồng xanh đầy cỏ rất đẹp, còn có những cây hoa sữa thật thơm nữa.
-Tôi có thể đi tới phía đằng kia không?
Tôi quay lại hỏi Cậu chủ một cách thích thú.
-Ừ, cô cứ đi đi.
-Cám ơn nhé.
Chỉ cần câu nói đó của Duy, tôi liền chạy như vì tôi rất thích phong cảnh ở nơi đây.
-Đẹp quá. Thích quá.
Tôi nói lên trong niềm vui.
– Ở một nơi không xa, chính là tại chỗ Duy và Minh. —
-Cô ta có vẻ vô tư nhỉ?
Minh vừa nói vừa lấy cái máy ảnh ra chụp.
-Chú em nói đúng, đó chính là nguồn cảm hứng cho album lần này của anh đấy. Cấm không được dành người mẫu của anh. Giải nhất của đợt thi ảnh này sẽ thuộc về anh.
Duy cười và nói.
-Vẫn tức cái vụ thua ông Evan trong đợt ảnh lần trước à?
-Ừ, cứ nghĩ là nhất rồi. Ai ngờ lại thua.
-Thế thì em sẽ giành người mẫu của anh. Để xem lần này anh và em ai thắng ai.
Minh cười tươi trêu đùa.
-Ok
—–
Hai anh chàng vẫn đứng nói chuyện, còn tôi thì đâu quan tâm làm gì ệt.
Bây giờ việc của tôi là chơi. Thật là thích, đã lâu lắm rồi mới được đến một nơi trong lành đầy cây xanh như thế này.
tại sao ở gần thành phố lại có một chỗ đẹp như vậy nhỉ? Ước gì mai sau này tôi có thể xây được một căn nhà ở đây thì thích phải biết.
Ngày ngày tôi sẽ cùng con và chồng của mình ra đây ngắm sao mỗi buổi đêm, sẽ luôn được thở trong cái không gian trong lành như vậy.
Nhưng thôi, trở lại với thực tại nào.
Đất ở đây cam đoan là rất đắt. Một con bé như tôi mong sống trong một căn nhà bình thường, một gia đình bình thường, cuộc sống cũng bình thường nốt là quá đủ rồi.
Mà công nhận là hai anh chàng kia sao toàn làm những việc tồn tiền, tốn của, tốn thời gian thế nhỉ. Bây giờ tôi mới nhận ra rằng ống kính của hai anh chàng đều hướng về tôi.
-Anh chụp gì vậy?
Tôi chạy đến hỏi cậu chủ.
-Chụp phong cảnh chứ còn chụp gì nữa.
Duy chối bay đi chuyện anh đang chụp ảnh Ú.
-Lần này chưa biết ai sẽ hơn ai đâu nhé, em chụp được một bức ảnh rất vừa ý.
Minh hớn hở chạy đến khoe với Duy và cũng có thể là khoe với cả tôi nữa.
-Cậu chụp ảnh kiểu gì mà tôi thấy toàn hướng ống kính vào tôi thế hả?
Tôi hỏi trong ngờ vực.
-Còn lâu nhé, cô thì thuộc dạng vừa già, vừa xấu, vừa đầu gấu như thế thì làm sao mà tôi chụp ảnh cô được. Cái đồ ăn dưa bở.
Minh đưa hai tay chống hông rồi nói tôi.
Tôi già ư? xấu ư? đầu gấu ư? Bực quá đi. Ít nhất thì tôi cũng là hoa khôi của cả khối 9, lắm anh chàng theo mà tôi còn không chấp nhận. Với lại tôi luôn hiền lành dễ thương thế này mà cậu ta lại nói như thế. Bực quá, tức quá đi trời ạ.
-Là cậu gây tôi trước đấy nhé, đây là lần thứ n tôi muốn giết người rồi đấy.
Tôi trợn mắt nhìn Minh với ánh mắt tức giận vô cùng.
------
Đó là cái giá mà hai người đã xúc phạm tôi.
-Cô ngon thì xông vào. Tôi là tôi không sợ gì đâu nhé, thử xem cô làm gì được tôi.
Minh cũng thách thức tôi.
-Được, là tự anh muốn đào mồ chôn bản thân mình đấy nhé.
Tôi cả cười cả nói rồi nhìn anh ta, lần này thì tôi sẽ giết cậu ta.
-Tất cả dừng lại.
Tiếng Duy nói làm cả tôi và Minh đều giật mình.
“ Gà mà không gáy là con gà gay. Gà mà hay gáy là con gà điên. Đi lang thang trong sân, bắt con gà bỏ vô nồi. Mua 2 lon Tiger, nhắm chân gà, nhắm chân gà. Gà mà không gáy là con gà chiên. Gà mà không gáy là con gà toi. Đi lang thang trong sân, bắt con gà ướp tiêu hành. Ăn xong lăn quay ra, chết tui rùi, cúm gia cầm!!! ”
Bài nhạc chuông điện thoại của tôi vang lên. Thì ra là con Lan gọi tôi, ôi vui quá, hạnh phúc quá.
-Tình yêu à.
Tôi cười tươi như hoa khi bắt máy.
-Ừ, Ú cũng nhớ tình yêu lắm lắm.
-Thật nhé, nhớ nhé. Được sống cùng tình yêu thì còn gì bằng.
-Yên tâm đi, ở chung cũng được. Ngủ chung còn không sao nói gì là ở chung.
-Rồi, ok. Nhớ là tháng sau phải lên nhé. Nhớ cầm cái hồ sơ học bạ cho tớ luôn nhé.
-Hun một cái cho bõ nhớ nè.
Tôi hun chụt vào cái điện thoại một cách vui vẻ. Thật là sung sướng quá đi mà, tháng sau cái Lan sẽ chuyển ra ở với tôi đấy. Ôi sướng dã man tàn bạo vô nhân đạo.
-Cô mà cũng biết đến tình yêu à?
Duy tò mò hỏi nó.
-Ừ, sao lại không nhỉ?
Tôi cười tươi như hoa.
-Cũng kinh nhỉ? ngủ chung, ở chung cơ đấy. Ố là la, cần tôi chỉ cho bệnh viện phụ sản ở nơi nào không?
Minh nhìn tôi nói đểu.
Ơ nhưng mà bệnh viện phụ sản làm gì nhỉ? có gì liên quan tới bệnh viện và phụ sản đâu.
-Đúng, thật là tôi không ngờ cô ngây thơ thế mà cũng ghê gớm quá. Mai cô nghỉ việc đi, tôi không muốn osin của mình là một đứa con gái trơ trẽn và không biết gì đến nhân phẩm của người phụ nữ được.
Cậu chủ tôi khoanh tay nói nghiêm nghị.
-Hai người đang nói chuyện gì vậy chứ? còn anh sao lại đuổi việc của tôi?
Tôi hỏi hai người trong ánh mắt ngây thơ vô số tội.
-Cô còn vờ ngây thơ trước mặt tụi này ư? một đứa con gái mà cho trai về nhà, cho ăn chung, ở chung rồi còn thậm chí là ngủ chung nữa. Cô thật là cáo già mà.
Minh nói tôi với ánh mắt khinh người.
Giờ tôi đã hiểu ý của Duy và Minh, chiếc điện thoại trên tay tôi rớt xuống. Hai người đó suy nghĩ về tôi như thế đấy? Tôi không thể ngờ được.
-Hai người … hai người suy nghĩ tôi như thế ư? Nhìn tôi thế này mà hai người lại nghĩ tôi chẳng khác gì loại con gái không có nhân phẩm ư? Được, nghỉ làm thì nghỉ làm. Tôi cóc cần một ông chủ độc tài và không biết nhìn người như anh. Cũng chẳng cần làm bạn với một thằng như cậu Minh ạ.
Cả người tôi run lên, nước mắt cứ thi nhau mà chảy, thực sự là tôi rất buồn. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy buồn như thế này.
Tôi quay lại bước đi.
Nhưng tôi không cam lòng, quay lại nhìn hai người.
-Bốp.
Tôi tát hai người 1 tát.
-Đó là cái giá mà hai người đã xúc phạm tôi.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95