Far more seemly were it for thee to have thy study full of books, than thy purse full of money.

John Lyly

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ó lẽ tôi có số đào hoa.
Tôi được Cậu chủ đưa đến một nhà hàng tên là Quê Hương. Cái nhà hàng này không như những nhà hàng mà tôi từng xem trên Ti vi, nó rất đặc biệt. Mọi thứ đều được làm một các giản dị, hơn nữa lại rất là gần gũi. Nói chung là tôi thích cái nhà hàng này.
Và chúng tôi ngồi ở một góc khuất của nhà hàng, có thể đi vào thì không mấy để ý đến chỗ này, nhưng mà ở đây lại có thể nhìn ra xung quanh. Đặc biệt là gần đây có một cái cửa sổ để có thể nhìn ra bên ngoài.
-Mời hai bạn.
Một anh tiếp viên đưa hai cốc trà gừng đặt lên bàn chúng tôi và đưa kèm theo tờ Menu.
-Ú! cô muốn ăn gì?
Cậu chủ hỏi tôi.
-Gì cũng được.
Tôi thuận miệng trả lời vì đang bận ngắm cảnh.
Và rồi không gian trở nên im ắng, chỉ có tiếng nhạc vang lên. Cậu chủ của tôi cứ lấy điện thoại ra và làm gì đó, chỉ cả xem cả cười. Còn tôi thì cũng không biết nói gì nên đành ngồi ngắm mọi thứ xung quanh để giết thời gian. Nhưng mà dù sao thì ở đây rất đẹp nên ngắm cũng không thấy chán.
-Cô cười hơi nhiều rồi đấy.
Anh ta bỏ cái điện thoại đắt tiền của mình xuống và nhìn tôi.
-Một thói quen thôi.
Tôi quay lại nói.
-Cô có những thói quen thật quái dị.
-Tại sao cậu chủ lại nói thế?
-Vì tôi thấy thế?
-Cậu chủ cũng rất lạ đời.
-Tất nhiên rồi.
Trời, đúng là anh ta có một chút có vấn đề về thần kinh thật rồi.
-A!! chào anh bạn của tôi.
Một anh chàng có cầm một cái máy ảnh trên tay từ đâu chạy đến chào hỏi.
-Chào.
Cậu chủ nói một cách trống rỗng, mặt cũng trở nên lạnh lùng.
-Đây là ai vậy?
Anh chàng đó hỏi và nhìn tôi.
Cái cách nhìn của anh ta làm tôi tay chân của tôi muốn động thủ quá đi, nếu mà là bạn tôi thì đã bị tôi đè bẹp từ lúc mới nhìn rồi.
-Osin mới.
Cậu chủ nói, có lẽ anh chàng lạ mặt là một người anh Cậu chủ của tôi ghét thì phải?
-Chào cô, rất vui vì được làm quen. Tôi tên là Việt.
Anh chàng chìa tay ra như muốn bắt tay với tôi.
Tôi nhìn sang Cậu chủ, trông cậu có vẻ không hài lòng lắm thì phải. Cái mặt lại trở nên nhăn nhó khó chịu.
-Chào anh, tôi là Thiên Thu. Nhưng tôi đang bị bệnh nên tay tôi có mụn, sợ bắt tay với anh thì anh sẽ bị nhiễm bệnh mất.
Tôi cười bẽn lẽn rồi cúi mặt xuống. Chứ thực ra trong lòng ruột tôi thì cứ như hoa nở.
-À!! không sao.
Anh chàng liền rút tay lại lập tức.
“Đồ ngu, ta lừa mà cũng tin. Nhưng mà công nhận hôm nay không biết là ngày gì mà tôi gặp nhiều anh chàng thật, có lẽ tôi có số đào hoa. ”
------
Đồ heo, cô chết với tôi
Rồi hai anh chàng nói qua nói lại điều gì đó mà tôi cũng không hiểu được, chỉ biết là về ảnh và cuộc thi gì đó thôi. Mà tôi cũng chẳng cần phải quan tâm đến hai tên điên đó làm gì ệt óc cả.
Anh chàng lạ mặt nói chuyện cũng khá là lâu, hình như mặt anh ta rất dày thì phải. Cậu chủ tôi nói chuyện với thái độ bực bội mà anh ta cứ nói mãi, thậm chí còn nói nhiều nữa là khác.
Nhưng cuối cùng thì anh chàng mặt dày ấy cũng đã cuốn gói ra đi, thật là mừng khi phục vụ chưa đưa đồ ăn lên. Chứ không tình hình là anh ta nói nhiều thì sẽ ăn rất nhiều, mà ăn nhiều thì tôi sẽ không có phần mất.
Ý! nếu mà nghĩ thế thì hóa ra tôi tham ăn à? Ừ thì công nhận tôi tham ăn thật chứ, ăn uống là tôi luôn đặt lên hàng đầu. Không tham ăn sao có biệt danh Ú được hi hi.
Cuối cùng thì cái giây phút chờ đợi cũng đã đến, món ăn đã nằm lên bàn.
-Chén thôi.
Tôi cười tít mắt khi thấy toàn món ngon
-Cô tham ăn quá
Cậu chủ nhăn mặt nhìn tôi.
-Ăn là 1 sở thích của tôi. Anh cũng ăn đi không tôi ăn hết bây giờ.
Tôi vừa nói vừa nhìn các món ăn trên bàn, phải xem món nào ngon để chén trước mới được. Chứ không anh ta ăn hết thì tiếc lắm, lâu lâu mới có một bữa ăn ngon chứ đâu phải ngày nào cũng có đâu.
-Đồ ăn trên bàn dành cho 4 người ăn cũng được đó. Cô người thế kia thì làm sao mà ăn hết được.
Cậu chủ nhìn tôi bằng một ánh mắt như nhìn thấy người ngoài hành tinh.
Cũng phải thôi, có lẽ anh ta nhìn bề ngoài nên mới nói tôi như thế, nhìn ngoài thì tôi là một con bé bình thường, nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn. Nhưng mà anh ta đâu biết là tôi vốn bị bệnh nên ăn nhiều cũng không mập được.
-Nếu tôi ăn hết được thì anh cho tôi cái gì nào.
Tôi ngước lên nhìn anh ta bằng 1 ánh mắt đầy thách thức, anh ta không ăn thì tôi cũng ăn hết được chỗ thức ăn này mà không bị tranh giành. Ôi tôi thật đê tiện quá.
-Gấp đôi tiền lương.
Anh ta cũng thách thức.
Thế là cuối cùng anh ta cũng trúng kế của tôi, thật là sung sướng quá.
-Ok, anh ngồi đó mà nhìn tôi ăn nhé. Cấm ăn quỵt à.
Tôi nhìn anh ta.
-Được, tôi sẽ giữ lời hứa của mình.
++
-Ôi no quá, lâu rồi mới có một bữa ăn ngon như thế này.
Sau 30 phút ngồi ăn, tôi đã chén hết các món ăn trên bàn một cách sạch sẽ.
Còn cậu chủ của tôi ư? anh ta đang nhìn tôi với một ánh mắt cực kì ngạc nhiên. Có lẽ bây giờ anh ta mới thấu hiểu cái câu đừng nhìn bề ngoài con người mà đoán được bên trong. Nhưng cũng có thể anh ta đang ngồi tiếc tiền vì vụ cá cược. Nói chung là tôi cũng không rõ, chỉ tóm lại là mặt anh ta bây giờ nhìn rất ngu.
-Tôi thắng nhé.
Tôi cười tít mắt trong chiến thắng dễ dàng.
-Ok, nhưng ….
Anh ta ngập ngừng nói.
-Nhưng gì? Tính quỵt cá cược sao.
Tôi trợn mắt và phóng cho anh ta 1 cái nhìn chẳng khác gì giết người.
-Cô không phải là con người.
Anh ta cười lớn rồi đứng dậy đi về.
-Thế tôi không là con người thì là con gì.??
Tôi vừa đi vừa hỏi gắng.
-Cô là con heo.
-Này thì là đồ heo.
Từ sau lưng, tôi đưa hai tay lên vai anh ta, bẻ người hắn ra sau.
Chân tôi đưa lên
Và..
Một cú lên gối nữa trong ngày lại được diễn ra vì lên gối vốn là sở trường của tôi mà.
-Cô muốn chết à? Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù.
-Ừ, có lẽ.
Tôi nói xong thì vội chạy trước, trong 36 kế thì chạy là thượng sách. Tôi phải chạy chứ không thì anh ta giết tôi chết. Đầu óc tôi còn bình thường thì đâu có ngu mà đứng lại cho anh ta đánh.
-Đồ heo, cô chết với tôi!!!
Anh ta từ đằng sau chạy theo đuổi tôi.
------
Phát hiện mới
-Có ngu mới đứng lại cho anh đánh.
Tôi cố sức chạy nhanh hơn sức bình thường.
-Cô có đứng lại không???
-Đã nói là ngu mới đứng lại cho anh đánh cơ mà.
-Cô tin tôi trừ lương cô không???
Và lời nói đầy vàng ngọc của hắn đã tuôn ra, còn người tôi thì vội lập tức đóng băng tại chỗ. Tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, tôi cũn không phải trường hợp ngoại lệ.
-Cô biết nghe lời là tốt.
Hắn vừa thở vừa nói.
-Lên xe! Về tôi sẽ xử lí cô.
Cậu chủ ra lệnh.
-Vâng.
Tôi đành ngậm ngùi lên xe đi về nhà, nếu không vì tiền thì tôi không bao giờ như thế đâu. Ôi cuộc đời của tôi sao nó chán thế này nhỉ? Bây giờ mới thấy sai lần khi đi làm osin cho 1 tên đạo tặc.
+++
Cuối cùng thì cũng về đến nhà, trái với cái cảm giác khi lên xe, bây giờ tôi muốn xuống xe một chút nào. Cả quãng đường về nhà anh ta đã hành hạ tôi bằng cách là bắt tôi phải ngồi ngắm nhìn anh ta, đã thế còn cho xe chạy từ từ nữa chứ.
Nhưng mà tôi không hẳn là vô cảm trước vẻ đẹp nên lúc đầu ngắm thì thấy thù hận cái mặt của anh ta, càng nhìn lại càng muốn đấm cho cái mặt đấy nát bét. Tuy vậy nhìn một lúc thì lại phát hiện ra vẻ đẹp của anh ta, một vẻ đẹp không phải là nghiêng nước nghiêng thùng nhưng cũng đủ cho cả lũ con gái trường tôi phải hâm mộ như hâm mộ mấy anh ca sĩ hàn quốc. Có lẽ đó là một phát hiện mới từ cậu chủ đáng kính của tôi
Cuối cùng thì tôi bị mê mẩn trước cái vẻ đẹp của anh ta, thật là không biết anh ta có ý định gì chứ tôi chắc đổ trước sắp đẹp của anh ta rồi. Ôi trời ơi, dù không muốn nhưng cũng không thể cưỡng lại được.
-Cô có xuống xe không.
Cậu chủ đứng ngoài hét.
-Ơ vâng.
Tôi tỉnh lại, nãy giờ tôi suy nghĩ vẩn vơ nhiều quá đi.
-Cô vào đây.
Cậu chủ trợn mắt nhìn tôi
Bây giờ thì ngày tươi đẹp của tôi đã kết thúc, bây giờ nghĩ lại mới thấy hành động của mình là sai lầm to lớn. Mà cũng tại anh ta cả chứ tại ai, tôi vốn ghét từ heo. Ấy thế mà anh ta dám nói tôi là heo thì làm sao mà tôi không cho anh ta một cước được. Đáng ghét, thật là đáng ghét.
Nhưng mà bây giờ thì tôi có một ước ao, một khát khao đó là không bị trừ lương híc híc. Mong sao anh ta không trừ, chứ trừ thì lòng tôi đau như cắt mất.
-Cô đi theo tôi.
-Vâng!
Tôi theo anh ta đi lên cầu thang, rồi vào phòng của anh ta khi nào không hay.
-Cô ngồi xuống đó.
Anh ta chỉ vào chiếc giường to tướng ở giữa phòng.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95