Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
uổi sáng xui xẻo.
Tôi vừa nghe nhạc vừa tìm thông tin một cách thích thú.
Có rất nhiều công việc, ca sĩ ở phòng thu, phát thanh viên, cắt cỏ, vệ sinh đường …. Thật là quá nhiều việc quá nhưng mà có lẽ chắc công việc osin là hợp với tôi nhất. Bởi vì công việc này không đòi hỏi quá nhiều.
***
Sáng, tôi tung tăng đi chợ với niềm vui vô cùng bất tận dù rằng trời vừa mưa xong, cảnh vật ẩm ướt vô cùng khó chịu. Thật vui vẻ vừa đi vừa hát:
Ngày gọi tia nắng lóng lánh wa hàng mi
Chở nụ cười em tươi lung linh trên phố
Ngại ngùng như thế, đôi môi em khẽ cười,
đôi chân em cất lời, tình yêu ngày xanh là em hồn nhiên
Vui là con gái, ha, là con gái thật tuyệt
La la la la lá thấy em như vui trẻ con
Vui là con gái, ha, là con gái thật tuyệt
La la la la lá thấy em nhưng vui trầm ngâm
Vui là con gái, ha, là con gái thật tuyệt
La la la la lá thấy em như me hàng bay
Vui là con gái, ha, là con gái thật tuyệt
- Ào.
Một chiếc ô tô phóng thật nhanh, nước hai bên đường vì mới mưa xong nên văng tung tóe. Và nó là người phải hứng một trận mưa bẩn thỉu một cách vô cớ.
- AAAAA!
Tôi hét lên một cách tức giận, tự nhiên đang vui vẻ thì lại bị tạt gáo nước lạnh làm áo quần thì bẩn mà đồ thì chưa mua xong.
Chán nản, tôi lê thê về nhà để thay đồ.
- Xin lỗi cô bạn nha!
Tiếng xin lỗi từ anh chàng ngồi trong chiếc xe vừa phóng qua làm tôi ướt như con chuột lột.
Tôi quay sang nhìn anh ta một cách tức giận nhưng mà vì tôi là con người “ lịch sự ” nên tôi sẽ không lớn tiếng nữa. Mà dù sao nếu mà xét thì anh ta như thế cũng là tử tế lắm rồi, chứ như người ta là chạy thẳng không thèm xin lỗi.
- Không sao đâu! cậu biết xin lỗi là được rồi.
Tôi cười nhẹ nhàng. ( cáo thì có )
- Cậu cần tôi đền bù không?
Anh chàng hào phóng nhìn tôi một cách háo hức
Nhưng mà chuyện gì đây chứ? ai lại chưa quen biết mà lại nhiệt tình như thế cư chứ? Để xem, ừ thì công nhận là tôi đẹp thì đẹp thật. Cơ mà đâu đến mức phải làm nhiều người rung động như vậy nhỉ? Ôi cái sự đời nó như vậy đấy. Mà nhũng lại con trai dâm dê như vậy thì không nên giây vào làm gì.
- Cám ơn lòng tốt của anh nhưng tôi nghĩ là tôi không cần đâu.
Tôi cười nhẹ nhàng nhìn anh chàng.
- Ừ! hẹn gặp cô lần sau vậy.
Anh chàng lịch sự chào tôi rồi lướt xe chạy thật nhanh.
Nhưng cái trớ trêu là chỗ tôi đứng là một chỗ nó nước rất nhiều, nên chính vậy mà lại lần thứ hai tôi bị nước tạt vào người.
Thật là không biết nên gọi anh ta là thiên thần hay quỷ sứ nữa. Tôi nhìn theo chiếc xe anh ta chạy mà trong lòng bực mình quá đi.
Ôi trời ơi, nhìn kìa. Hình như anh ta biết tôi nhìn anh ta hay sao ý, hắn ta còn vẫy tay ra chào tôi nữa. Ôi thật là bực quá.
-------------
Tức giận
Tôi về nhà thay áo quần và rồi đưa ra một quyết định: Tôi sẽ không đi chợ nữa, hôm nay tôi tự thưởng ình một buổi nghỉ ngơi, trưa và tối nay tôi sẽ đi ăn ở một quán nào đó còn sáng nay thì tôi đành nhịn đói vậy chứ giờ đang bực thế này thì ăn chỉ có phí tiền chứ không có cảm giác gì cả.
Tôi lấy chứng minh và một số giấy tờ quan trọng, kiếm chiếc xe đạp của thằng cu Bin – con dì Hoa rồi vi vu đến công ti giới thiệu việc làm theo địa chỉ hôm qua có ghi trên mạng.
**
-Chào chị ạ
Tôi chào chị lễ tân một cách lễ phép.
-Em cần gì?
Chị ta cũng biết điều nên nói với tôi rất chi là hòa nhã.
-Dạ em muốn xin việc làm ạ.
- Ừm, em đi thẳng, thấy cầu thang, lên tầng 5 rồi rẽ phải và đi thẳng rồi đi đến phòng cuối cùng. Cái phòng đó chính là nơi em cần tìm.
Chị tiếp tân hướng dẫn cho nó một cách thành thạo.
-Em cám ơn chị ạ.
Tôi lễ phép chào rồi đi theo lời chỉ dẫn.
Thật là chả hiểu được cái công ti này nữa, một hôm thì ít nhất cũng có ít nhất vài chục người đến tìm việc làm. Ấy thế mà cái phòng tự vấn và kiếm việc làm lại ở trên tầng cao nhất và lại là phòng xa nhất, đúng thật là ngược đời mà. Nhưng mà cũng có thể là để chứng minh rằng cầu thang máy của họ tốt, đó cũng có thể là một lí do. Nói chung có trách thì trách người thiết kế và bố trí mà thôi.
Đi một lúc thì cuối cùng tôi cũng tìm được phòng cần tìm, nhưng ai đang ngồi nói chuyện với cô nhân viên ở đằng kia thế nhỉ??? Tôi dụi mắt mình xem mình có nhìn nhầm không? Ôi trời ơi thật là, anh chàng nhà giàu đi chiếc xe đắt tiền lúc sáng mà tôi gặp lại có ở trung tâm giới thiệu. Chả nhẽ anh ta chỉ giả vờ giàu có thôi ư? còn thực ra thì anh ta rất nghèo.
Tôi lắc đầu với cái ý nghĩ này, chắc là anh ta đến tìm cô nhân viên nói 1 chuyện khác, hay là anh ta thích vô nhân viên nên đến tỏ tình. Tôi đắc ý với ý nghĩ của mình, ơ nhưng mà không được, cô nhân viên này chí ít cũng 50 tuổi rồi thì làm sao có chuyện đó được
Tôi lấy tay gõ vào đầu mình vì những suy nghĩ vớ vẩn. Tôi cần phải đi xin việc làm chứ không phải là đến để rồi suy nghĩ lung tung.
Hít một hơi thật sâu, tôi bước vào phòng. Đúng lúc tôi đến thì anh chàng nhà giàu lại đứng dậy và đi còn chị nhân viên cũng đứng dậy chào anh ta một cách rất chi là kính trọng
Thấy tôi đứng sau nên anh ta cười rồi gục đầu một cái, chính là chào ý mà. Xem phim nhiều tôi cũng biết được điều đó
Tôi mỉm cười rồi quay mặt đi ngồi xuống ghế.
- Em chào chị
Tôi cúi chào một cách lễ phép
-Em đến đây để muốn giới thiệu việc làm hả?
Chị nhân viên hỏi tôi
-Vâng ạ.
Bỏ bố con bà này ngu quá xá, tôi đến không xin việc làm thì làm gì nữa chứ. Ôi chắc bà ta ăn óc heo nhiều quá hay sao ý, bà ta chậm tiến trong suy nghĩ kinh khủng
- Ừ, vậy em muốn làm việc gì để chị sắp xếp?
Chị ta kéo cái kính của mình xuống và nhìn tôi dò xét
-Làm người giúp việc chị ạ
Tôi mỉm cười
-Ừm, công ti chị cũng đang cần tuyển người giúp việc mà chưa có đây. Em đến thật là đúng lúc quá
Chị nhân viên hớn hở cười
-Vâng!
Tôi mỉm cười hiền lành, chỉ là giả nai mà thôi.
-Vậy em cho chị cái hồ sơ cá nhân.
Chị nhìn tôi cười
- Hồ sơ gì ạ?
Tôi hỏi một cách ngạc nhiên
-Hồ sơ xin việc chứ còn gì nữa? em không biết khi đi xin việc thì phải có hồ sơ sao?
Chị ta nhìn tôi với ánh mắt cô cùng lạ lẫm, cứ như là bị sét đánh vậy
-Em xin lỗi, em quên ở nhà mất rồi
Tôi giả vờ nói chứ thực ra tôi có biết gì đâu
-Đây, chị có bộ hồ sơ còn trống, em ra kia ngồi điền thông tin rồi tí tới đưa cho chị.
Chị ta lấy trong hộc bàn ra một tập hồ sơ rồi đưa cho tôi
Sau gần 30 phút điền mỏi tay mỏi chân và mỏi suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành công việc của mình
-Chị ơi, em điền xong rồi
-Ừm, đưa chị xem đã.
-Họ và tên: Hà Thanh Thiên Thu.
Chị hỏi tôi như để xác định
-Vâng
Tôi gật đầu trả lời
-Sang năm lên 11 hả?
-Vâng
-Số điện thoại:0167656707? ( số bậy á, cơ mà thử gọi coi được không nha mọi người, đam bảo k fải số của tớ háhá )
-Vâng
-Số nhà 410, Hai Bà Trưng? ( lại cho bậy tiếp haha vui thật )
-Vâng
-Muốn làm người giúp việc?
-Vâng
Tôi cứ vâng vâng dạ dạ trước những câu hỏi vớ vẩn của bà điên này, thông tin thì có hết rồi mà sau bà ta hỏi hoài thế không biết. Bực quá, nếu tôi mà không đến xin việc thì tôi cho bà này chết từ lúc nào rồi. Thật là lần thứ 3 từ sáng đến giờ tôi muốn giết người rồi đấy. đã thế còn hỏi tôi có thể làm việc được không nữa? bỏ bố tôi 17t rồi chứ phai con nít 2 3 tuổi đâu mà sợ chứ? Thật là nản kinh khủng.
-Um, đây là thông tin mà nhà em sẽ tới làm việc. À nhớ chuẩn bị đồ mà ở lại nha, làm osin nhưng mà không phải theo giờ đâu đó
-Vâng
Tôi lại gật đầu, chào chị ta và ra về chứ không chắc tôi cũng chết vì bực mình, dù sao thì mọi việc cũng đã xong rồi, cuốn gói thôi.
**
Về nhà, tôi vào bếp uống một li nước mát
Cơ mà chị ta bảo là phải ở nhà người ta, vậy là có nghĩa tôi sẽ không được ở nhà của tôi.
-AAAAAA
Tôi hét lên bực mình. Thật là mai tôi có nên đi hay không đây???
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95