Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hấp nhận sự thật
Vâng! chính xác là tâm trạng của tôi giờ rất chi là lộn xộn và bừa bộn.
- Mẹ trêu con à?
Tôi ái ngại hỏi mẹ
- Ơ hay cái con này, mẹ đâu rảnh thời gian mà nói chơi đâu.
Mẹ nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
- Mẹ ơi là mẹ! sao mẹ lại nỡ để đứa con gái này của mẹ đi chứ.
Tôi khóc lóc một cách thảm thiết nhất. Mà nếu tôi chắc rằng nếu ai ở cái vị trí của tôi thì cũng thế mà thôi, sợ rằng trường hợp gặp người yếu đuối thì cũng nhảy lầu tự tử chứ đừng nói là khóc lóc như tôi. Một con bé suốt ngày chỉ biết ăn, ngủ, chơi bời rồi học hành như tôi thì làm sao có thể tự lập được chứ? Thật là ông trời xử ác với người hiền quá ( hiền chết liền u_U )
- Thì bắt buộc mà, mà con phải lấy làm vinh hạnh chứ.
Mẹ lại rắc muối vào tim tôi.
- Vinh hạnh, vinh hạnh cái con khỉ mốc ý. Con không cần.
Tôi lè lưỡi, trợn mắt nhìn mẹ
- Ú! mẹ dạy con như thế hả? Đã bảo là đi là phải đi.
Mẹ tôi hình như cũng đã bực mình.
- AAAAAAAAAAAAAA.
Tôi hét lên thật to cho cái cuộc đời bất công này. Mẹ đã nói, lệnh đã được ban ra và tôi phải thực hiện theo mà thôi, không được nói nhiều và cũng không được đưa ra ý kiến.
- Lắm chuyện, ra bảo ba và ăn cơm mau.
Mẹ tôi ra lệnh
Và tôi đành ngậm ngùi làm theo. Tuy là bị **** bị nói thì tôi xem là chuyện bình thường nhưng những chuyện như thế này thì tôi không thể nào mà cho qua được. Ở nhà này, mẹ tôi là sư tử, là vua nên phải phục tùng không được chống đối. Còn nếu mà hó hé hay ********* thì mẹ tôi sẽ bắn bỏ, không thì cũng đem ra Côn Đảo cho ở với khỉ mất.
Nhưng mà mẹ vừa nhắc tới bố, đúng rồi bố tôi, bố tôi sẽ là vị cứu tinh cho cuộc đời đen tối của tôi.
- Bố ơi bố.
Tôi gọi bố bằng giọng nói ngọt như mía – không phải, phải nói là ngọt hơn mía nữa.
- Chuyện gì khiến con gái bố ăn nói giết người thế?
- Con phải ở nhà dì Hoa thật hả bố?
Tôi la liếm lại bóp vai cho bố và hỏi thăm dò
- Ừ.
Bố tôi trả lời một cách thản nhiên.
- Bố, con muốn nhờ bố một việc được không?
Tôi quay lại ngồi đối diện với bố và nói một cách hết sức là nghiêm túc.
- Xin mẹ cho con ở nhà hả?
Bố nói cư như đi guốc trong bụng tôi vậy
- Vâng ạ!
- Không được, chuyện gì tôi cũng có thể giúp nhưng chuyện này thì không được.
- Bố ơi bố à, con yêu bố nhất quả đất, bố đừng bắt con phải rời xa bố mẹ.
Tôi đành phải dùng chiêu năn nỉ ỉ ôi khóc lóc.
- Không được.
- Mẹ bảo con gọi bố vào ăn cơm
Tôi chán nản thông báo cho bố rồi quay phắt đi vào phòng bếp
*****
Bữa ăn tối diễn ra một cách nặng nề, chẳng ai nói với ai câu nào. Vì đơn giản là tôi có nói đâu mà bố mẹ tôi có chuyện để tám.
- Thôi để má rửa chén bát cho, lên phòng ngồi. Tí qua nhà con Lan mà chia tay chia chân với nó. Mai đi rồi đó.
Mẹ tôi nói và nhìn tôi với vẻ đầy thông cảm
Nếu như bình thường được miễn rữa chén bát thì tôi sẽ hét lên rồi nhảy nhót như 1 con điên, nhưng giờ thì tâm trạng tôi đang buồn vô cùng nên cũng chẳng có hứng mà đả động đến nữa.
Câu chuyện với con Milu
Chán nản về cuộc đời, tôi chẳng thèm nói bố mẹ một câu mà liền đi bộ sang nhà con Lan để tâm sự.
- Gâu gâu.
Tiếng con Milu nhà bà Mai sủa liên tục, mà nguyên nhân là tại tôi vì tôi vừa thuận chân đá viên đá to tướng vào người nó
- Sủa hoài, tao cầy giờ.
Tôi trợn mắt nhìn con chó mà nói
- Gâu gâu
- Mày muốn chết hay sao hả? thích chết này
Tôi vừa nói vừa lấy viên đá dưới chân ném nó.
- Gâu gâu
Lần này con chó sủa lớn hơn rất nhiều, tuy chỉ nhỏ nhỏ nhưng con Milu sủa rất chi là lớn. Tôi lúc nào buồn cũng trêu để cho nó sủa oang oang mới chịu thôi, với lại được cái nó thông minh nữa nên càng làm tôi thấy thích thú.
Và cứ thế, tôi đứng ném đá và nói chuyện, trợn mắt còn con chó thì ngày càng sủa nhiều hơn nhưng không là gì được tôi vì nó đã bị xích lại.
Nhưng mà tức nước thì vỡ bờ, có lẽ vì con chó tức tôi quá mà nó đã làm đứt dây xích.
- AAAAAAAAA. Milu,mày không được cắn tau.
Tôi vừa hét vừa chạy thật nhanh chứ nếu không con chó sẽ cắn chết mất.
Chạy một tí thì đến nhà con Lan, nhưng khổ nỗi là con chó thì vẫn đuổi theo mà cửa nhà con Lan thì lại đóng.
- Lan ơi!!! Ra mở cửa cho tau.
Tôi vừa chạy vừa kêu rồi nhảy lên cái cây trước nhà con Lan.
- Ok ok.
Tiếng nói chua lét như chanh của con bạn hét lên từ trong nhà.
- Gâu gâu
Con chó vẫn thật là dai quá. Cứ đứng hoài ở dưới gốc cây mà sủa, chắc có lẽ vì nó thù tôi nên nói mới đứng mãi như thế.
- Mày làm gì ở trên đó vậy ha ha?
Con Lan vừa mở cổng vừa cười một cách sảng khoái
- Tổ cha mày, nhìn tau thế này mà cười à?
Tôi mệt mỏi vì phải bám lấy cái cây để tránh con chó. Còn nó thì lại nhìn rồi cười, thế có tức không chứ lị.
- Milu, đi chỗ khác chơi.
Con Lan ngồi xuống vuốt ve con chó rồi vỗ về
Và con chó đi thật, đúng là mấy đứa yêu động vật thật là hay quá. Tôi nhìn con chó chạy đi mà lòng thầm cám ơn con Lan biết bao. Có lẽ sau này tôi cũng phải cố gắng đối xử tốt với động vật mới được ( có mà giết thì có =)) )
Rồi tôi nhảy xuống và đi vào nhà con Lan một cách hùng dũng chứ không như hồi nãy vừa chạy vừa nhìn con chó một cách sợ hãi nữa. Gì chứ Ú tôi đây không hề biết sợ ai cả ( vừa sợ chó xong )
- Mày làm gì mà bị chó đuổi thế con kia.
Lan quay sang hỏi tôi một cách tò mò
- Chỉ là sự cố thôi mà. Mà hôm nay tau xui quá mày ạ, toàn gặp chuyện xui xẻo không à, người cắn, chó cắn. hu hu
Tôi nức nở khóc òa.
- Sao thế? Út của Lan làm sao thế?
Con bạn lại dùng những lời đường mật nói với tôi.
- Mẹ tau bảo tau phải ra Hà Nội sống.
Tôi tuôn nước mắt ngắn nước mắt dài ra.
- Mày nói cái gì?
Con Lan trợn mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Tau sắp phải chuyển đi nơi khác rồi.
- Ôi Ú ơi là Ú, Ú của tau.
Lan lại nổi điên lên cái chiêu khóc lóc của nó, nếu bình thường thì tôi sẽ chạy xa nó đến hàng nghìn mét, nhưng bây giờ thì lòng tôi lại đang buồn nên thấy chẳng có chút xi-nhê gì.
Cuộc sống mới
Thế là cả tối tôi ở nhà con Lan chơi và trò chuyện, cũng chẳng thèm xin xỏ bố mẹ tôi nữa vì tôi đang rất bức xúc. Đến 4h30 thì thôi mò về nhà dọn dẹp đồ vì sợ những đồ cần thiết mẹ tôi sẽ không sắp cho tôi nữa thì khổ lắm.
Đúng 8h sáng, sau khi ăn uống chuẩn bị mọi thứ. Tôi lên xe và ra đi, để lại một tổn thất cho lũ bạn nghịch ngợm. Nhưng lại điều may mắn ấy bà hàng xóm. Thật là, ước chi tôi có đủ cam đảm mà nhảy xuống xe, ôm cho chắc cái cột nhà để không phải đi đâu nữa. Tôi thề rằng nếu không phải ở lại thì tôi nguyện ăn chay 1 tháng và đi làm việc thiện.
Nhưng mà niềm ao ước chỉ là ước ao, mọi chuyện không thể trở lại vị trí cũ của nó được. Càng nghĩ về cuộc đời này, tôi càng thấy bất công. Mà càng thấy bất công thì tôi lại càng ước mong và ước mong cho lắm rồi phải trở lại với cái thực tại vô cùng căm phẫn này.
****
- Muốn chết quá.
Đó là câu nói đầu tiên khi tôi có mặt tại Hà Nội “thân yêu ” – nơi mà tôi sẽ phải sống trong thời gian sau này.
Đúng là sau 1 ngày 1 đêm đi xe thật là khổ nên người tôi bây giờ chẳng khác gì cọng bún, rất chi là mềm nhũn cộng thêm thật là mong manh dễ vỡ.
- Con có sao không vậy Ú?
Dì Hoa nhìn tôi hỏi một cách lo lắng
- Ơ! dạ không có chi đâu dì.
Tôi phẩy tay ý như không có chuyện gì xảy ra.
- Ừ! vào nghỉ ngơi cho khỏe đi con. Phòng đầu tiên ở tầng 2 là phòng của con đó.
Dì cười hiền nhìn tôi.
- Vâng ạ!
Dì đã tốt thì cũng đành phải cố gắng vui vẻ cho dì mừng chứ không nên dội gáo nước lạnh vào mặt dì làm dì buồn. Nhĩ thế nên tôi đành cố gắng cười tươi rồi xách đồ đạc lên tầng.
***
Thấm thoắt mà thời gian trôi đi thật nhanh, thế là tôi đã sống ở Hà Nội gần được hai tuần. Cuộc sống vẫn thế, suốt ngày cứ như một con rô bốt, chỉ biết hoạt động theo những gì đã cài sẵn. Sáng 6h dậy, đi chợ rồi về nhà. 11h ăn cơm. 6h30 ăn cơm và 10h đi ngủ.
Cứ thế, cuộc sống quả là buồn tẻ
- Mẹ à? mẹ đang làm gì vậy?
Đã 2 ngày rồi tôi mới gọi điện ẹ, thật là tôi nhớ mọi người ở quê quá đi.
-Mẹ! mẹ cho con về nhà đi. Con nhớ mọi người quá à.
- Mẹ độc ác nó vừa vừa thôi.
Tôi bực mình cúp máy cái rụp. Sao mà mẹ tôi lại ác thế cơ chứ?
- Trời ơi là trời.
Tôi hét lên trong đau đớn.
- Thôi thì lên mạng chơi vậy.
Tôi tự nhủ bản thân, đúng là lên Hà Nội cũng có cái hay. Ở chỗ tôi thì chuyện lướt web rất chi là hạn chế. Còn ở đây thì khác, tiền thì có mọi người chu cấp rồi nên cứ thế mà sống thôi. Thật thì nghĩ ở tự lập có cái hay mà cũng có cái không hay. Thôi thì đành chấp nhận sự thật phũ phàng.
- Sao mà bữa nay có lắm web tìm việc làm quá vậy nhỉ???
Tôi tự hỏi bản thân mình.
- A!!!!!
Tôi vội nghĩ ra một ý nghĩ, tôi còn 2 tháng hè để ăn chơi bay nhảy cơ mà. Tại sao lại không kiếm một việc gì đó để làm cho qua ngày, vừa kiếm được tiền vừa đỡ phải buồn chán.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95