With compassion you can die for other people, like the mother who can die for her child. You have the courage to say it because you are not afraid of losing anything, because you know that understanding and love is the foundation of happiness. But if you have fear of losing your status, your position, you will not have the courage to do it.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: anna_chan95
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 34 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:31:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ở đầu
Tại phòng bếp thân yêu
- Mẹ ới ời, có gì cho con ăn không?
Tôi vừa đi học về, chưa thay áo quần, vất cái cặp sách lên ghế rồi chạy đến đến cái tủ lạnh, vừa mở tủ xem có gì ăn không vừa hỏi mẹ tôi đang đứng nấu ăn.
- Ú!!! lên thay áo quần, cất sách vở nhanh.
Mẹ tôi quay lại hét lên làm tôi hết hồn mà cái hồn còn nguyên. Gì chứ chuyện mẹ suốt ngày hét lên với tôi là chuyện thường ở huyện. Cái tai tôi đã quen thuộc với tần suất volume lớn đến thủng màng nhĩ của mẹ, hơn nữa cái độ chai mặt của tôi cũng gọi là pro rồi nên tất cả đối với tôi chỉ bằng hai chứ “bình thường ”.
- Có gì ăn không mẹ.
Tôi vừa nói vừa mở hộp kem Merino ra ăn một cách ngon lành, xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Có nghe mẹ nói không hả?
Mẹ tôi có vẻ bực tức, có lẽ là giận cá chém thớt rồi.
- Chờ con ăn xong hộp kem đã.
Tôi nài nỉ mẹ.
- Không được, vào thay áo quần rồi lại đây mẹ nói chuyện.
Mẹ tôi làm ra vẻ nghiêm trọng
- Chuyện gì vậy mẹ?
Tôi bỏ hộp kem đang ăn dở và hỏi mẹ một cách tò mò
- Nghe lời mẹ rồi mẹ nói
Thế đấy, mẹ lại dùng chiêu câu hàng rồi.
- Mẹ lại chơi đểu con phải không???
Tôi lăm le nhìn mẹ.
- Có đi không thì bảo?
Mẹ tôi lại hét lên, nhưng lần này là với cái tần suất volume rất chi là lớn.
- Vâng vâng! con đi liền.
Tôi đành phải bỏ hộp kem vào thùng rác nhưng không phải là do mẹ tôi nói mà thành ra ăn mất ngon mà chỉ vì tôi ăn xong rồi. Vất xong thì vội vội vàng vàng cầm cặp sách và chạy vào phòng chứ không mà ở lại thì cũng phải vào nhà thương vì thủng màng nhĩ mất thôi.
***
Sau khi thay xong bộ đồ đi học thì tôi đi ra phòng bếp một cách ngạo nghễ mà nếu theo từ ngữ diễn tả thì là cái thế: “không sợ trời, không sợ đất ”
- Ú, lại đây ngồi. Mẹ có chuyện nói với con
Mẹ tôi gọi tôi lại ghế ngồi trong khi tôi đang đi xăm xoi thử các món ăn của buổi tối.
- Chuyện gì hả mẹ? Món canh chua của mẹ con quá
Tôi vừa chép miệng vừa nói. Rồi đi lại ghế ngồi ẹ yên tâm.
- Dì Hoa tuần sau sẽ sang Mĩ ở với chồng.
- Thật hả mẹ? thế thì vui cho dì quá.
- Đấy! chuyện đó. Mai nhà mình ra Hà Nội để tiễn dì.
- Yeah!!! Sướng quá. Một cảm giác thật yomost.
Tôi đứng dậy hét lên một cách thích thú nhất có thể
- Nhưng lần này..
Mẹ tôi nói một cách ấp úng
- Lần này sao hả mẹ?
Tôi hỏi mẹ với sự phấn khích.
- Con sẽ ra ở đó luôn.
- Mẹ nói gì?
Tôi hoảng hốt hỏi mẹ.
- Thì là vì dì sang Mĩ, mà cái nhà dì thì lại là nhà thờ tổ tiên nữa. Dì đi thì không có ai hương khói cho ông bà cả. Trong nhà chỉ có con là đủ lớn để sống tự lập chứ mấy con bé toàn mới lớp 5 6 thì không ở được. Nên bố mẹ quyết định cho con ra ở ngoài nhà dì luôn, vừa tập cho con tự lập, lại giúp cho con hiểu được cuộc sống bên ngoài.
Mẹ tôi nói 1 tràng thật dài ơi là dài và vô cùng nhẹ nhàng, tôi đảm bảo 16 năm nay chưa bao giờ mẹ nói một cách dễ nghe như thế nhưng mà sao tôi lại nghe thì như sét đánh bên tai.
Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! Đồ Heo , Cô Chết Với Tôi !!! - anna_chan95