Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 518 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Dịu Dàng Thoáng Hiện
ại sao lại không nói lời nào, Nam Cung Dục thà để Hạ Nhược Du hướng anh gầm thét, cũng không thích cô im lặng, bởi vì bộ dáng này, anh không biết cô suy nghĩ cái gì, trong lòng có phần hoảng loạn!
"Nói chuyện với cô ------" Nam Cung Dục tức giận túm lấy tay Hạ Nhược Du kéo qua, thấy sắc mặt Hạ Nhược Du tái nhợt, cơ thể suy yếu như một lá cây rồi ngã xuống.
"Cô làm sao vậy?" Nam Cung Dục nháy mắt ôm thân thể Hạ Nhược Du, trong lòng thương xót cô gái đã nặng nề nhắm mắt lại. Vẻ mặt Nam Cung Dục thay đổi, anh không nghĩ tới cơ thể Hạ Nhược Du yếu như vậy, anh đã quên mấy ngày trước chính mình đã hành hạ cô.
"Lập tức kêu bác sĩ qua đây! Lập tức!" Nam Cung Dục phát điên hướng tới đầu bên điện thoại kia quát.
Hai phút sau, Nam Cung Dục giống như thấy đã hai giờ vậy, lúc bác sĩ vội vàng chạy vào, mặt anh âm u quát: "Động tác như thế nào chậm như vậy! Mau nhìn xem cô ấy thế nào rồi!".
Trên trán bác sĩ trung niên đã có mồ hôi chảy ra, còn tưởng rằng tổng giám đốc bị cái gì, vô cùng lo lắng chạy tới, hóa ra là một người phụ nữ. Mà thân phận người phụ nữ này là gì, khiến ông chủ làm to chuyện, ông là bác sĩ tư nhân, nhưng chưa từng thấy ông chủ vì phụ nữ mà lo lắng thành như vậy.
Trong lòng bác sĩ có rất nhiều thắc mắc, lập tức tiến lên kiểm tra Hạ Nhược Du.
Sau khi quan sát cẩn thận, bác sĩ buông tay xuống, mở miệng nói: "Cô gái này không sao, chỉ là mệt nhọc quá độ, chú ý nghỉ ngơi thì tốt rồi".
Nam Cung Dục một câu cũng chưa nói, bế cô gái trong lòng lên, hướng phòng ngủ đi đến. Để lại bác sĩ trung niên giật mình tại chỗ.
Nhẹ nhàng cởi áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi của cô, Nam Cung Dục nhẹ nhàng đặt cô trên giường, mang chăn mình tới, cẩn thận đắp cho cô.
Hoàn hảo, chỉ là quá mệt mỏi rồi.
Người mệt, tâm càng mệt.
Yên lặng ngồi ở bên giường, Nam Cung Dục nhìn cô gái đang ngủ như một đóa hoa sen, cô gái nhỏ 10 tuổi không chịu khuất phục kia, bây giờ đã lớn xinh đẹp ra, điều này làm cho anh có chút kinh ngạc và vui mừng, lại có điểm lo lắng.
Hạ Nhược Du ngủ thu hồi lại vẻ lạnh lùng, giống như một đứa trẻ con yên tĩnh, nhưng trên mặt đều bao phủ một tầng nhàn nhạt u buồn.
Là mình khiến cô trở nên u buồn sao? Trong mộng của cô thấy mình sao?
Lông mi dày che khuất ánh mắt xinh đẹp, khuôn mặt trắng bệch càng khiến người thương tiếc, ngón tay không tự giác quấn một lọn tóc dài hơn xoăn của cô, một vòng lại một vòng......
Tình cờ chạm vào mặt lạnh lẽo của cô, trong lòng Nam Cung Dục nói không nên lời một nét dịu dàng thoáng hiện.
Cứ như vậy cái gì cũng không làm, nhìn chăm chú vào mặt cô, Nam Cung Dục như thế nào cũng xem không đủ, lại không biết chính mình sớm tiến vào lốc xoáy người phụ nữ này, chỉ là bản thân không tự biết thôi.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, không ngừng thay đổi góc độ, đến khi nghiêng về phía tây.
Cô gái trẻ ngủ say vẫy vẫy lông mi, cuối cùng sắp thức dậy, cảm giác ngủ thật tốt, thật bình an. Không có mộng, không có nhắm mắt lại tiến vào bóng tối.
Mở to mắt, đập vào mắt là khuôn mặt người đàn ông cười nhạo kia, anh ta đang ngồi ở bên giường, cách mình không tơi một thước. Này chẳng lẽ là mộng? Không, không phải, cô ngửi thấy mùi hương trên thân người đàn ông.
Nháy mắt, trên người Hạ Nhược Du mở ra toàn bộ.
"Anh ngồi ở chỗ này làm gì?" Hạ Nhược Du cảnh giác nhìn, hơi hơi lui về phía sau đi, lúc này mới phát hiện trên thân mình chỉ mặc đồ lót!
"Quần áo tôi đâu? Anh....." Hạ Nhược Du vừa sợ vừa giận.
Người đàn ông tùy ý lôi kéo cà vạt mình, trêu đùa nói: "Nếu cô yêu thương nhung nhớ, tôi tự nhiên vui vẻ hưởng thụ!".
Hạ Nhược Du như bị sét đánh, này...... Sẽ không, nếu thật sự làm, chính mình sao có thể không có nửa điểm cảm giác, nhưng mà nhìn bộ dạng anh ta......
Hạ Nhược Du cảm thấy hỗn loạn, cô không có cách nào đối mắt với tình cảnh bây giờ, muốn chạy trối chết, lại bị Nam Cung Dục đè ngã ở trên giường.
Gắt gao đè cô lại, hung dữ nói: "Thế nào? Chịu không được sao?".
"Anh tên cầm thú, hèn hạ, vô liêm sỉ!" Hạ Nhược Du xấu hổ và giận dữ vô cùng, giơ tay lên muốn cho anh ta một cái tát, tay nhỏ bị Nam Cung Dục bắt lấy.
"Tôi hèn hạ, vô liêm sỉ? Tốt, tôi liền hèn hạ cho cô xem!" Vừa dứt lời, nụ hôn mạnh mẽ xuống môi Hạ Nhược Du, đem oán hận của cô toàn bộ nuốt lấy.
Hạ Nhược Du sợ hãi không ngừng lui về sau, muốn đẩy ra mà lo lắng chăn sẽ rơi xuống, chân tay nhất thời lúng túng chỉ có thể bị Nam Cung Dục hôn.
Vốn là nghĩ muốn trừng phạt cô gái nhỏ này, dám để lộ vẻ mặt chán ghét với mình, phải biết rằng phụ nữ khác suy nghĩ ít nhiều biện pháp đều muốn lên giường với anh, nhưng mà cô, có chết cũng không bằng lòng? Nghĩ đến điều này, miệng càng thêm tàn nhẫn hơn.
Một tay Hạ Nhược Du gắt gao cầm lấy chăn sắp rớt xuống, một tay liều mạng đẩy ngực Nam Cung Dục, mặt không ngừng tránh nhưng lại bị người đàn ông này đuổi kịp.
Nam Cung Dục vốn tưởng rằng chỉ là nghĩ muốn dạy dỗ cô gái nhỏ này một chút, lại không nghĩ rằng khẽ đụng đến môi của cô, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, không khống chế được mình, giống như là khát vọng rất lâu của mình, khát vọng mùi hương này, thật muốn đem cô nuốt vào trong bụng. Hôn càng lúc cuồng loạn, cũng chưa thấy đủ, Nam Cung Dục không tha đôi môi ngọt ngào, bắt đầu tại mắt Hạ Nhược Du, chóp mũi, dừng lại đôi má, sau cùng đôi môi mỏng tới tai xinh xắn trong suốt bên cạnh, lưỡi bắt đầu khiêu khích.
Hạ Nhược Du bắt đầu thấy toàn thân nóng lên, cô cảm thấy mình bị đốt cháy, cơ thể không hiểu sao hơi thở chạy loạn, cảm giác bản thân càng ngày càng trống rỗng, lại càng ngày càng lắp đầy, loại cảm giác này khiến cô thoải mái lại khó chịu, đầu lưỡi trơn ướt của Nam Cung Dục quấy rối lòng của cô.
"A ------" Nam Cung Dục một ngụm ngậm chặt vành tai xinh xắn Hạ Nhược Du, một tiếng rên rỉ yêu kiều truyền ra, Nam Cung Dục tà tà cười, giống như tiếng ngâm khẽ này mời gọi anh, đợt tấn công của anh càng lúc càng gấp rút.
Hạ Nhược Du cực kỳ khó chịu đấu tranh dục vọng, cô căm hận người đàn ông này, nhưng thân thể cũng không nghe sai bảo, tội ác trong lòng cô lan ra, ý thức từ từ trở về, cô bắt đầu căm ghét bản thân, vì sao bất lực như vậy, giết không được người đàn ông trước mắt này, vậy mà để anh ta tùy ý làm nhục.
Thân thể bắt đầu run rẩy, nước mắt nháy mắt trào ra, theo đôi má chảy qua bên tai, một giọt rơi vào bên gối.
Nam Cung Dục đang thỏa mãn chính mình, đột nhiên cảm nhận được đau khổ của người phụ nữ dưới thân, anh cảm thấy chợt lạnh, cau mày, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt đầy nước mắt Hạ Nhược Du, trong mắt anh hiện lên ý ngoan độc, cúi đầu bên tai người phụ nữ chế nhạo: "Thế nào? Bây khó chịu, không phải mới vừa rồi cực kỳ hưởng thụ sao?".
Hạ Nhược Du rưng rưng hai đôi mắt, để lộ một loại đau khổ trước nay chưa có, đó là loại hết hi vọng mang theo chết chóc, một loại thờ ơ không có sự sống.
Trong lòng Nam Cung Dục rùng mình, cô đây là......
Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc - Diệp Miểu Miểu