There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 518 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7: Giúp Tôi Giết Người
éo hàng lý, bình tĩnh bước vào nhà họ Nam Cung, sớm đã quên nơi này như thế nào, nhưng bước vào giống như lúc đó, vẫn là mùi kiêu ngạo mạnh mẽ làm rung động, đúng là giống như anh ta, gạch đá cẩm thạch màu xám bạc rực rỡ dưới ánh sáng, cửa sổ lớn sát sàn theo mái nhà xuyên xuống, phòng khách đặt ghế sofa màu đen bằng da, trên nóc có đèn trần Thiên Hoa to lớn, nhưng không hề phức tạp.
"Đừng lôi kéo tôi, một tên người làm còn dám quản tôi?" Âm thanh căm phẫn của cô gái trẻ vang lên, giọng nói hết sức ngang ngược.
Hạ Nhược Du quay đầu, chỉ thấy cô gái trẻ mặc váy hoa nhỏ, giận dữ đứng ở cầu thang, cùng người làm tranh chấp!
Đây là em gái sao? Thì ra đã lớn như vậy, mà còn xinh đẹp như vậy, da thịt trắng ngần nhẵn bóng, khuôn mặt hình ô van, một đôi mắt phượng lại càng sáng chói.
Hạ Nhược Du đột nhiên cực kỳ xúc động, hoàn hảo, hoàn hảo, em ấy coi như không tệ!
Hạ Nhược Du yên tĩnh đứng ở phòng khách, trong lòng hết sức xúc động, nhưng bề ngoài như con sư tử im lặng, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên.
"Cô là......." Hạ Nhược Hi tranh cãi với người làm đầu tiên phát hiện ra cô, ánh mắt mang theo cảnh giác nhìn cô.
Hạ Nhược Du không nói chuyện, cô xúc động nhìn em gái, không biết nói như thế nào!
Hạ Nhược Hi nhìn Hạ Nhược Du, rõ ràng nhận ra, nhưng cũng không có bao nhiêu cao hứng. Vội vàng từ trên cầu thang chạy đến trước mặt Hạ Nhược Du, lạnh nhạt nói: "Cô là chị của tôi đi!".
"Tiểu Hi!" Hạ Nhược Du kém chút khóc lên, đã bảy năm em gái cuối cùng đứng ở trước mắt mình, bảo cô không xúc động sao được. Đang muốn muốn hỏi mấy năm nay em ấy sống như thế nào, đã thấy Hạ Nhược Hi vội vàng bắt cánh tay mình, ánh mắt có chút điên cuồng: "Chị giúp tôi giết một người!".
Giống như một chậu nước lạnh đổ xuống, tâm tình hăng hái Hạ Nhược Du nháy mắt trở nên lạnh giá, còn tưởng rằng em gái cũng giống như mình nhớ phía bên kia, thì ra......
"Là ai!" Hạ Nhược Du khôi phục một sát thủ nguội lạnh.
"Một người đàn bà hèn hạ, bây giờ người tình trên giường của Dục!" Hạ Nhược Hi hung hăng nói, giọng nói hung ác cực điểm!
Hạ Nhược Du kinh ngạc, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trong bảy năm không biết, Hạ Nhược Hi vẫn ở bên người Nam Cung Dục làm người hầu, chịu trách nhiệm cuộc sống hàng ngày Nam Cung Dục, từ từ, Hạ Nhược Hi say mê người có tiền có thế khí độ siêu phàm này, người đàn ông lạnh lùng! Cô đã không thể chịu đựng được trừ mình ra, còn có người đàn bà khác gần gũi Nam Cung Dục, cô muốn muốn độc chiếm Nam Cung Dục, bởi vậy mới muốn giết người đàn bà trên giường bây giờ của Nam Cung Dục, để cô có cơ hội!
Đây chính là em gái trong sáng đáng yêu của mình sao? Vì sao không gặp bảy năm thay đổi lớn như vậy, cả tính tình cũng trở nên tàn bạo! Hạ Nhược Du nhìn em gái mình như sắp phát điên, tâm từ từ biến lạnh.
"Như thế nào? Không dám giết sao? Cô không phải sát thủ sao?" Nhìn thái độ do dự chị gái, Hạ Nhược Hi khinh bỉ nói.
"Chị chỉ giết người đáng chết!" Hạ Nhược Du lạnh lùng nói.
Người đáng chết chỉ có một, đó là Nam Cung Dục!
Cô làm sát thủ không phải vì người khác, chỉ có một mục tiêu, những người khác một người cô cũng không giết!
"Ha ha ha, người đáng chết? Người đàn bà đê tiện này đoạt Nam Cung Dục, vẫn còn không đáng chết sao?" Mặt Hạ Nhược Hi bắt đầu vặn vẹo, ở trước mặt Hạ Nhược Du rống giận.
Thì ra, thì ra Hạ Nhược Hi yêu người đàn ông kia! Không được, tuyệt đối không được!
Hạ Nhược Du không còn cách nào giữ bình tĩnh, cô giữ vai em gái, để em ấy bình tĩnh trở lại, sau đó nghiêm túc nói: "Tiểu Hi, em không thể! Em đã quên người giết chết ba mẹ chúng ta là ai rồi sao? Em đã quên chúng ta nhà tan cửa nát là người nào ban tặng rồi sao? Em, em làm sao có thể.....".
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe những thứ này! Tôi chính là thích anh ấy, cô không giúp tôi, bản thân tôi sẽ nghĩ biện pháp!" Hạ Nhược Hi gào thét cắt ngang, vùng tay cô ra, đạp cửa bỏ chạy!
Hạ Nhược Du ngơ ngác đứng ở trong phòng khách, một cỗ cảm giác vô lực trào lên trong lòng......
Hôm nay cô đã quay về! Bảy năm, cuối cùng chấm dứt loại cuộc sống này. Mỗi lần cũng nhịn không được muốn đi xem cô như thế nào, nhưng đều bị lý trí đè ép xuống. Vì rõ từng giai đoạn huấn luyện của cô, cho nên không ngừng phái người đi ám sát cô. Quả nhiên, cô thật sự cực kỳ xuất sắc, xuất sắc đến người huấn luyện cũng không dám trêu chọc. Không hổ là người anh coi trọng!
Lần trước vừa vặn đi ngang qua, rốt cuộc vẫn là áp chế không nổi đáy lòng mong ngóng của mình, ma xui quỷ khiến đi tới, lại phát hiện, bản thân mình không muốn nhìn thấy bộ dáng cô cầm súng, là sợ cô nhớ tới chuyện năm đó sao? Là sợ cô oán hận mình sao? Thế nhưng còn hạ mệnh lệnh "Vĩnh viễn không cho phép đụng vào súng!".
Anh, đây là điên rồi sao?
"Phụ nữ chết tiệt!" Nam Cung Dục cầm tài liệu trong tay hung hăng ném xuống, trầm thấp mắng một tiếng! Lông mày đen đậm nhíu chặt! Yên lặng chợp mắt, đột nhiên đứng dậy, mang theo chìa khóa đi nhanh ra cửa.
Chiếc xe SUV(*) ở trên đường chạy như điên, trong đầu Nam Cung Dục không ngừng hiện lên khuôn mặt cô gái nhỏ 10 tuổi ngoan cố, cùng với đôi mắt không khuất phục. Không biết cô bây giờ vẫn giống như trước đây, lần trước chỉ là vội vàng nhìn, căn bản là chưa cẩn thận nhìn cô, Hạ Nhược Du 17 tuổi chính là ngoài dự đoán bản thân anh sao?
(*)Xe SUV: Dòng xe rất được ưa chuộng ở Mỹ.
Nghĩ đến, Nam Cung Dục không khỏi đạp chân ga mạnh lên.
"Ông chủ đã trở về, bây giờ ăn cơm sao?" Quản gia kính cẩn tới nghênh đón, Nam Cung Dục đưa chìa khóa cùng áo khoác cho quản gia.
Nam Cung Dục nhìn lướt qua phòng khách, ánh mắt tối sầm xuống, "Ừ" một tiếng rồi lên lầu. Tắm dòng nước lạnh, để tâm xao động của mình tỉnh táo lại, thay đổi bộ quần áo thường, xuống lầu đi tới nhà ăn.
Hạ Nhược Du yên lặng đứng ở góc bàn ăn, giống như chính mình không tồn tại.
Lần nữa nhìn thấy Hạ Nhược Du, trong lòng Nam Cung Dục như một tảng đá "Đông" một tiếng rơi xuống đất, bước chân của anh đã nhẹ rất nhiều.
Lúc này Hạ Nhược Du đang mặc quần áo màu đen, tôn đường cong xinh đẹp, vẻ mặt trang nhã giống như đóa hoa sen không dính bụi trần, môi không điểm mà hồng, cổ trắng nõn đang mặc áo đen có vẻ càng thêm mê người! Ánh mắt cô nhìn dưới mặt đất, cho nên Nam Cung Dục không nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của cô, nhưng mà, Hạ Nhược Du như vậy, anh đã cực kỳ vừa lòng rồi!
Khóe miệng Nam Cung Dục mang theo ý cười không dễ dàng phát giác, ổn định ngồi ở trước bàn ăn!
Là anh ta, Nam Cung Dục!
Hơi thở của anh ta cô vĩnh vễn nhớ rõ! Người đàn ông tàn nhẫn kia. cả người phát ra lãnh khốc và kiêu ngạo! Cô còn nhớ rõ trên người anh ta có mùi hương ngọt ngào đó, lúc đi qua bên người cô, Hạ Nhược Du ngửi thấy được!
Cuối cùng đã gặp! Nam Cung Dục!
Hạ Nhược Du bình tĩnh ngẩng đầu, đôi mắt tối đen chống lại đôi mắt lạnh nhạt!
Quả nhiên vẫn là Hạ Nhược Du như xưa, trong máu vẫn còn hơi thở dã thú! Có điều đôi mắt tối đen này xứng với vẻ mặt xinh đẹp của cô, có một phong vị khác!
Quả nhiên vẫn là Nam Cung Dục như xưa, tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng so với bảy năm trước cành thêm thành thục, khuôn mặt tuấn tú lộ ra âm u, giơ tay nhấc chân đầy vẻ nam tính.
Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc Đồ Chơi Của Tổng Giám Đốc - Diệp Miểu Miểu