There is no such thing as a moral or immoral book; books are well written or badly written.

Oscar Wilde, Picture of Dorian Gray, 1891

 
 
 
 
 
Tác giả: Bắc Đường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 217
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 26: Hoài Nghi.
ối với Phượng Lại Tà thì hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong đời. Nói như vậy cũng không quá chút nào. Sáng sớm tỉnh lại trong lòng Phượng Lại, ngay khi mở mắt là có thể nhìn thấy tử mâu mang theo nụ cười đang nhìn mình. Ấm áp và hạnh phúc đã rời xa từ lâu giờ phút này đang lớn dần lên.
“Tỉnh??” Phượng Lại cúi đầu nhìn cô nhóc tỉnh lại trong lòng mình. Thấy trong mắt cô vẫn còn buồn ngủ, hắn không nhịn được cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô, ngọt ngào của cô khiến hắn không thể kìm lòng.
Rụt rè chớp chớp mắt to, Phượng Lại Tà thoải mái nhích lại gần hắn, trong lòng không nhịn được mà cười trộm. Khoảnh khắc hạnh phúc này thật ngọt ngào. Nếu như không phải đang rúc trong ngực hắn, nhất định cô sẽ cho rằng hạnh phúc này chỉ là một giấc mộng.
Ngực của hắn ấm áp như vậy, chân thực như vậy khiến trong lòng cô cảm thấy hạnh phúc và bình yên.
Cô rúc trong ngực hắn ngủ cả một đêm. Hai người nằm trên giường lớn mềm mại lẳng lặng ôm nhau, vô thanh hưởng thụ ngọt ngào sau lần xa cách này.
“Ùng ục..” Cái bụng không chịu thua kém kêu lên một tiếng kháng nghị, Phượng Lại Tà xấu hổ le lưỡi. Cô thực sự rất đói bụng nha.
Phượng Lại cười cười đứng lên, nhẹ nhàng đặt xuống trán cô một nụ hôn.
“Thay quần áo, chúng ta đi ăn cơm.”
Phượng Lại Tà ngoan ngoãn gật đầu, chân trần nhảy xuống sàn chạy về phía căn phòng của mình, trên gương mặt không thể nén nổi nụ cười.
Hạnh phúc là đơn giản như vậy.
Phượng Lại nhìn bóng dáng Phượng Lại Tà chạy đi, đáy mắt hiện lên nụ cười cưng chiều. Sau đó, hắn xoay người nhìn về cái bàn ở phía sau mình.
Trên bàn có một cái rương sứt mẻ, chính là vật mà hắn bảo Tiểu Tà đến Đông phương Huyết tộc lấy lại.
Đi tới trước bàn nhìn cái rương, Phượng Lại khẽ nheo mắt lại.
Những vết thương trên người mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn. Thực ra hắn đã mất đi một phần tư sức mạnh nên năng lực tự phục hồi đã trở thành một vấn đề lớn của hắn. Ba năm trên Thiên giới, nếu không phải hắn ngủ say thì e rằng nội thương trước đó cũng khó có thể lành lại hoàn toàn.
Vết thương trên vai, bụng và đùi truyền đến cảm giác đau nhức nóng bỏng, từ hôm qua vẫn như vậy. Hắn không dám để cho Phượng Lại Tà phát hiện chút manh mối nào. Về chuyện Micheal giả mạo thành bản thân, hắn cũng không muốn để cho Tiểu Tà biết, cứ để cô bé tiếp tục hiểu lầm cũng được. Những chuyện phiền nhiễu này, cứ cho qua. Chỉ cần người bên cạnh cô nhóc hiện tại là hắn là được rồi.
“Chủ nhân.” Tiểu K đi từ cửa đến nhìn Phượng Lại, đáy mắt có chút kích động.
“Vất vả cho ngươi rồi.” Phượng Lại không xoay người đáp lại. Lời nói này khiến trong lòng Tiểu K nóng lên. Đầu nhỏ khẽ cúi, dùng thanh âm không được tự nhiên nói:
“Đây là chuyện thuộc hạ phải làm.” Mạng của nó là do chủ nhân cứu. Từ khi nó trở thành một trong tứ đại hộ pháp thì nó đã quyết định toàn tâm toàn ý phục vụ chủ nhân, cho đến khi sinh mệnh nó kết thúc.
“Chuyện gì đã xảy ra với tóc của Tiểu Tà?” Than nhẹ một tiếng, hai tay Phượng Lại chắp sau lưng, hắn thấp giọng hỏi. Chuyện này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn, một mái tóc bạc khiến tim hắn đau đớn không thôi. Hắn muốn biết chuyện gì đã xảy ra khiến cho tóc của Tiểu Tà từ đen biến thành bạc.
Tiểu K khẽ sửng sốt, ngay sau đó mở miệng kể lại đầu đuôi sự việc tóc đen biến thành tóc bạc chỉ trong một đêm của Phượng Lại Tà. Nó thấy được hai tay đang chắp sau lưng của Phượng Lại ngày càng siết chặt.
Phượng Lại nghe xong lời kể của Tiểu K không khỏi cười khổ, đáy mắt tràn đầy tự trách. Hắn vốn tưởng rằng bản thân chuẩn bị tất cả cho cô nhóc, một ngôi nhà an bình, những tháng ngày không bị quấy rối để cô nhóc có thể tiếp tục cuộc sống an nhàn của mình. Nhưng sự thật lại cách xa một vạn tám nghìn dặm với những gì hắn đã nghĩ. Tiểu Tà chẳng những không sống yên ổn, ngược lại lại biến thành như hôm nay. Theo những gì Tiểu K kể lại, hắn mơ hồ có thể thấy được Tiểu Tà lúc đó đã khiến người khác thương tiếc cỡ nào.
Đã sai, lại càng thêm sai.
“Chủ nhân, ngài sẽ không đi nữa chứ?” Tiểu K nhịn không được lớn mật hỏi. Có thể nói nó là một trong những kẻ đã chứng kiến quãng đường trưởng thành của Phượng Lại Tà kể từ khi cô còn là cô nhóc năm tuổi – một cô nhóc chật vật được chủ nhân mang về, cho đến bây giờ khi cô nhóc đã trở thành một “đứa con cấm kỵ” thì nó vẫn mở to hai mắt dõi theo từng bước lột xác của cô bé. Một lần lột xác là một lần mang theo ngập tràn bi thống.
Nó cảm thấy không đành lòng và lo lắng cho Phượng Lại Tà. Nó biết, hiện tại người quan trọng nhất với Phượng Lại Tà chính là chủ nhân. Nhất cử nhất động của chủ nhân đều sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Phượng Lại Tà.
“Tiểu K.” Phượng Lại nhẹ giọng gọi.
“Dạ.”
“Giúp ta chuẩn bị một vài thứ.” Phượng Lại nhàn nhạt mở miệng. Tiểu K lắng nghe lời nói của Phượng Lại một cách nghiêm túc. Càng nghe nó càng cảm thấy kinh ngạc, vì vậy sau khi Phượng Lại nói xong, nó cảm thấy vui mừng như điên.
“Chủ nhân, ngài nói thật?” Nó không nghe lầm chứ? Chủ nhân… không ngờ chủ nhân đã cầu hôn Tiểu Tà, hơn nữa chủ nhân còn để nó chuẩn bị đám cưới. Điều này khiến nó vui mừng khôn xiết.
Phượng Lại xoay người gật đầu, sau đó cởi cúc áo mình ra.
“Đi chuẩn bị bữa sáng đi, Tiểu Tà đã đói bụng rồi.” Nói xong thì hắn lấy một bộ quần áo mới từ trong tủ ra. Tiểu K biết điều lui xuống, đồng thời đóng cửa lại. Lúc xoay người rời đi có thể thấy được tâm tình của nó rất là vui vẻ.
Một đôi mắt mèo xanh biếc cười híp lại cong cong giống như trăng khuyết.
Có chuyện vui a có chuyện vui, ngày hôm nay phải chuẩn bị đại tiệc mới được.
Mặc xong quần áo, Phượng Lại Tà vửa mở cửa thì thấy Phượng Lại đứng trước cửa phòng, vẻ mặt cười như không cười nhìn mình. Ngượng ngùng định cúi đầu, lại cảm thấy từ khi nào thì bản thân mình có khí chất nữ nhân như vậy. Vì vậy cô ngẩng phắt đầu, cười thật tươi với Phượng Lại.
Đáp lại là cô nụ cười nhẹ của Phượng Lại, cánh tay hắn choàng qua bả vai cô một cách tự nhiên rồi cả hai cùng đi xuống dưới lầu.
Phượng Lại Tà cúi đầu đếm nhịp tim mình càng lúc càng nhanh của mình. Phải gọi “Lại” sao? Nhưng… cách gọi “daddy” đã trở thành một thói quen, giờ thay đổi cách gọi khiến cô có chút khó thích ứng. Một từ đơn giản vậy thôi nhưng lại khiến cô cảm thấy e lệ và hạnh phúc.
“Sao vậy?” Ngồi trên bàn ăn, Phượng Lại phát hiện vẻ mặt Tiểu Tà vẫn còn cực kỳ rối rắm, cô ngẩn người nhìn cái đĩa trước mặt. Hắn nhẹ nhàng cười, hỏi.
“A.” Bị phát hiện!! Phượng Lại Tà âm thầm le lưỡi, cô ngẩng đầu nhìn Phượng Lại.
“Em đang suy nghĩ nên kêu “Lại” hay kêu “daddy” thì tốt.” Một cách gọi thì vô cùng thân thiết, một cách gọi thì theo thói quen tự nhiên. Cô cảm thấy thật khổ não nha. Tuy rằng cô biết chỉ vì một chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này mà khổ não là rất mất mặt. Nhưng mà… cô vẫn rất khổ não. Xin hãy tha thứ cho cô – một cô gái vì yêu đương mà trở nên phiền toái.
Yêu đương?!!
Bỗng nhiên hai chữ nhạy cảm này xẹt qua trong đầu. Cô khẽ sửng sốt, cô và daddy… Lại đang yêu đương, anh ấy đã cầu hôn mình, không phải sao? Thế nhưng…
Cô không thể tìm ra mối liên hệ giữa một từ phổ biến và một người vĩ đại như anh. Hiện tại Phượng Lại Tà đã bị vây trong thế giới nhỏ của mình.
“Ở ngoài có thể gọi tên của tôi, có điều nên kín đáo một chút.” Phượng Lại nhìn khuôn mặt rối rắm của cô nhóc, đáy mắt tràn đầy ý cười: “Em cũng có thể gọi tôi là… daddy.”
Thói quen là một thứ đáng sợ, nếu đã tồn tại thì rất khó để sửa đổi. Thế nhưng hắn cũng không muốn lấy thân phận daddy để tiếp tục xuất hiện bên cạnh cô nhóc trước mặt mọi người. Từ hôm qua, hắn đã từ bỏ thân phận bề trên của cô nhóc. Giờ này khắc này, hắn – là vị hôn phu của cô.
Vì vậy, về vấn đề xưng hô, hắn hy vọng sẽ có sự khác biệt với những người khác.
“Vâng.” Cười gật đầu, Phượng Lại Tà cảm thấy rất thỏa mãn với biện pháp này. Hai người thay đổi cách xưng hô cũng sẽ không cảm thấy có gì không quen, trái lại càng thêm tình thú.
Vấn đề vướng mắc trong lòng được tháo gỡ một cách đơn giản như vậy. Phượng Lại Tà bỗng cảm thấy muốn ăn nhiều hơn, cô xoa hai tay vào nhau chuẩn bị hoạt động.
Nhìn dáng vẻ cô nhóc ăn như gió cuốn mây bay, đáy mắt Phượng Lại tràn ngập ánh sáng cưng chiều, ánh mắt chuyên chú ấy chỉ thuộc về một người.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Phượng Lại liền dẫn Phượng Lại Tà trở về Ma giới. Dù sao hai người cũng là tự ý dời đi, đối với việc Thiên sứ trưởng Micheal, chắc hẳn Ma tộc đã có hành động.
Mở cánh cửa dị giới, Phượng Lại và Phượng Lại Tà dời đi trước mắt Tiểu K, Kim Diện và Ngân Diện. Thậm chí Tiểu K còn nước mắt lưng tròng vẫy vẫy vuốt mèo.
Cô nhóc đã trưởng thành rồi…
So sánh với Phượng Lại – người cha nuôi trên danh nghĩa, thì Tiểu K - người đã nhìn cô nhóc Phượng Lại Tà trưởng thành lại càng giống cha nuôi hơn. Từ lâu trong lòng nó đã xem cô nhóc tiểu ác ma này là trách nhiệm của mình. Từ nhiệm vụ của chủ nhân giao phó đã trở thành một thói quen trong cuộc sống thường ngày.
Hai người trở lại Ma giới, vừa bước ra khỏi căn phòng thì gặp Xưng Quân. Xưng Quân liếc mắt qua người Phượng Lại Tà. Từ ngày hôm qua hắn đã biết thiếu nữ thần bí Đông phương Huyết tộc kia chính là cô nhóc biến mất đã lâu – Phượng Lại Tà. Nhưng điều làm hắn kinh ngạc chính là: một con người bình thường lại có thể biến thành “đứa con cấm kỵ”.
Xưng Quân hắng giọng, nói với Phượng Lại: “Bá Tước Phượng Lại, có thể phiền ngài đi theo tôi một chút hay không? Tôi có chuyện muốn thương lượng với ngài.” Đáy mắt Xưng Quân khẽ ám chỉ.
Phượng Lại sao có thể không biết hắn ám chỉ chuyện gì. Dặn dò Phượng Lại Tà ở trong phòng chờ mình, hắn rất nhanh sẽ quay trở lại, sau đó liền đi theo Xưng Quân.
Phượng Lại Tà ngoan ngoãn chạy trở về phòng, vui sướng và hạnh phúc trong lòng còn chưa tan biến, cô ghé người vào trên bàn cười khúc khích.
Bên này, Xưng Quân đưa Phượng Lại đến phòng hội nghị của Đông phương Ma tộc. Trong phòng hội nghị, trừ Sí Viêm, Hàn Ngự và Long Toa Toa thì còn có một người đàn ông uy nghiêm, trên đầu ông ta đội vương miện của quốc vương, cũng là người duy nhất được ngồi.
Phượng Lại vừa liếc mắt liền nhận ra thân phận của đối phương.
Ma vương của Đông phương Ma tộc.
“Bá Tước Phượng Lại.” Ma vương nhìn Phượng Lại, gật đầu với hắn. Phượng Lại cũng gật đầu đáp lại. Nhìn trận thế này hẳn là có liên quan đến sự việc của Micheal vào ngày hôm qua.
Quả nhiên, Phượng Lại vừa đi đến bên người Sí Viêm thì Xưng Quân nhận được ám chỉ của Ma vương liền mở miệng: “Chuyện ngày hôm qua, chắc hẳn tất cả mọi người vẫn còn sợ hãi. Vì sự an toàn và yên bình của “võ đạo đại hội” lần này, hy vọng các vị có thể giữ bí mật về việc ngày hôm qua.”
Trong thời kỳ rối loạn này, nếu như tin tức đại Thiên Sứ xuất hiện tại Đông phương Ma tộc bị truyền ra ngoài thì chỉ sợ mọi người sẽ trở nên bất an. Chuyện này đối với thời cuộc ổn định bây giờ rất bất lợi.
Bốn người cùng gật đầu, đối với lời nói của Xưng Quân cũng không có bất kỳ dị nghị nào.
Xưng Quân nhìn Ma vương, sau đó nói đến vấn đề tiếp theo. Hắn vừa nói vừa đi đến trước mặt Phượng Lại, ánh mắt nghiêm túc nhìn dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân của nam tử trước mắt – Bá Tước Phượng Lại.
“Bá Tước Phượng Lại, xin ngài nói thật cho ta biết. Vì sao ngài lại trở về Ma giới một cách đột ngột như này khi mà ngài đã mất tích được ba năm? Vào ngày “cuộc chiến với Thiên Sứ” của ba năm trước, đích thân Minh Hoàng đã mang tin tức ngài tử trận về, đây là chuyện mà tất cả mọi người tại Ma giới đều biết. Nhưng hiện giờ ngài không những không chết, ngược lại còn bình yên vô sự trở về. Ta nghĩ ngài nên giải thích về việc này. Dù sao người mà Thiên Sứ trưởng cải trang là ngài, và hắn đã xuất hiện tại đây.”
Xưng Quân nói thế cũng không có gì là quá đáng, vì bất luận kẻ nào đối với việc Phượng Lại còn sống đều cảm thấy kinh ngạc không thể giải thích. Chạy thoát từ trong tay Thiên sứ trưởng? Sau ba năm? Đây là có chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ điều mà Đông phương Ma tộc lo lắng chính là quỷ kế của Thiên sứ. Phượng Lại trở về là có dụng ý khác hay như thế nào, điều này không thể không cẩn thận.
Phượng Lại yên lặng nhìn Xưng Quân, đôi mắt không biểu lộ chút tâm tình lại khiến Xưng Quân ứa mồ hôi lạnh.
Phượng Lại mang đến cho người khác một cảm giác áp bách mạnh mẽ, cho dù là hắn cũng cảm thấy khó mà chịu đựng được.
Tất cả mọi người ở đây vẫn cho rằng Phượng Lại sẽ tiếp tục trầm mặc, không ngờ hắn lại mở lời: “Mục đích của bọn họ không phải ta.”
Xưng Quân âm thầm thở ra một hơi, ánh mắt nghiêm túc tiếp tục hỏi: “Ngài có thể giải thích một chút không?”
Đôi mắt Phượng Lại đảo qua Xưng Quân, nhìn thẳng vào Ma vương đang ngồi phía trên, lạnh nhạt mở miệng: “Bọn họ cần chính là nữ nhân mang sức mạnh của ‘đứa con cấm kỵ’. Một khi bọn hắn có được, không chỉ ngăn cản Ma giới tiếp tục tăng thêm số lượng ‘đứa con cấm kỵ’ mà còn có thể bồi dưỡng được sức mạnh của mình. Rất trùng hợp, ta là người giám hộ của nữ nhân mang sức mạnh của ‘đứa con cấm kỵ’.”
Phượng Lại nói ra một cách đơn giản nhưng đủ để ọi người hiểu một cách rõ ràng.
Nữ nhân mang sức mạnh “đứa con cấm kỵ” là Phượng Lại Tà. Nói cách khác, các Thiên Sứ là vì Phượng Lại Tà nên mới nhốt Phượng Lại. Về phần vì sao không giết chết hắn, phỏng chừng cũng là vì dẫn dụ Phượng Lại Tà. Việc này nghĩ thì có vẻ đơn giản, nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ cho người khác biết được mưu kế của Thiên Sứ sâu xa đến mức nào. Cho dù là ai cũng không nghĩ ra bọn họ lại để mắt tới người thoạt nhìn như nhân loại – Phượng Lại Tà.
“Vậy, tại sao Thiên Sứ biết cô bé là ‘đứa con cấm kỵ’.” Ma vương vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên mở lời, hai mắt uy nghiêm nhìn Phượng Lại.
Phượng Lại đúng mực khẽ cúi đầu, nói: “Nếu như nói trước khi cô bé được sinh ra, bọn họ đã biết cô bé là ‘đứa con cấm kỵ’ thì sao?”
Phượng Lại vừa nói xong, tất cả mọi người đồng loại ồ lên. Chỉ có trong lòng Hàn Ngự và Long Toa Toa là biết rõ, lời nói của Phượng Lại là có lý. Các Thiên Sứ đã sớm biết sự tồn tại của Phượng Lại Tà, nếu không sẽ không phái hai người bọn họ đi giám thị cô ấy.
Hàn Ngự bước ra, hít vào một hơi thật sâu, nói: “Ta có thể chứng minh những lời nói của Bá Tước Phượng Lại là thật. Lúc trước ta cùng Long Toa Toa chính là hai người được phái đi giám thị Tiểu Tà, nhiệm vụ của chúng là chính là canh chừng nhất cử nhất động của bạn ấy, sau đó báo lại với Thiên sứ trưởng trên Thiên giới.”
Hắn biết Ma giới đang hoài nghi tính chân thật của Phượng Lại. Quá trình Phượng Lại bị nhốt, hắn là người hiểu rõ nhất, hắn sao có thể không quan tâm?
Ma vương nhìn lướt qua tiểu Thiên Sứ vừa bước ra, bình tĩnh mở miệng: “Đây là hai Thiên Sứ, lại có chuyện gì xảy ra?”
Ma tộc và Thiên Sứ chống đối nhau là chuyện hiển nhiên, Xưng Quân cũng không rõ ràng lai lịch của Hàn Ngự và Long Toa Toa nên cũng không báo lại với Ma vương. Vì vậy, thái độ của Ma vương đối với hai người có chút nghiêm khắc và xem thường.
“Chúng ta? Chúng ta là hai tiểu Thiên Sứ vì trợ giúp ‘đứa con cấm kỵ’ chạy trốn mà bị vất bỏ.” Hàn Ngự nhún nhún vai, trong giọng nói mang theo ý vị chế giễu. Cậu rất không thích giọng điệu của Ma vương, hoài nghi Phượng Lại là điều hiển nhiên. Thế nhưng giọng điệu chất vấn này khiến cậu không thể chịu được.
“Ồ?” Ma vương híp mắt nhìn cậu.
“Là hắn đưa ta thoát khỏi Thiên giới, hơn nữa còn nói kế hoạch của Micheal cho ta biết.” Phượng Lại nhận thấy không khí giữa Ma vương và Hàn Ngự vô cùng căng thẳng nên lên tiếng.
Dù sao Hàn Ngự cũng có ân với hắn nên hắn sẽ không để Ma vương làm khó cậu ta.
“Sao ngài có thể biết được đây không phải một âm mưu khác của Thiên Sứ?” Ma vương nhếch khóe miệng cười lạnh một tiếng.
Trong lòng Hàn Ngự giận dữ, Ma vương rõ ràng hoài nghi cậu và Long Toa Toa. Tức giận muốn mở miệng thì bị Phượng Lại ngăn lại.
Phượng Lại đưa lưng về phía Hàn Ngự, mặt đối mặt với Ma vương.
“Thay vì hoài nghi những điều này, không bằng Ma vương bệ hạ nên nghĩ xem nên ngăn cản kế hoạch của Thiên Sứ như thế nào.” Giọng nói của Phượng Lại mang theo chút cường ngạnh.
Ma vương nhìn Phượng Lại, nói: “Kế hoạch của Thiên Sứ là Phượng Lại Tà, liên quan gì đến Ma tộc chúng ta.”
Phượng Lại cười nhạt, khoé miệng nhếch lên, tử mâu híp lại nhìn Ma vương: “Nếu như Ma giới mất đi một nữ giới mang sức mạnh ‘đứa con cấm kỵ’, bệ hạ cho rằng cán cân giữa Ma giới và Thiên giới còn có thể bảo trì cân bằng sao?” Lạnh lùng cảnh cáo, giọng điệu thản nhiên. Sau khi Phượng Lại nói xong không đợi Ma vương phản ứng đã xoay người đẩy cửa đi ra ngoài trong tầm mắt của ông ta.
Hàn Ngự và Long Toa Toa cũng căm giận trừng mắt liếc Ma vương, sau đó rời đi theo Phượng Lại. Sí Viêm nhìn cũng không nhìn Ma vương, ưu nhã ly khai.
Trong lòng thì lại nghĩ xem nên chữa trị vết thương cho chủ nhân như thế nào.
Trong phòng hội nghị to như vậy chỉ còn Xưng Quân một đầu mồ hôi lạnh và Ma vương đang suy nghĩ sâu xa…
Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường