Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Bắc Đường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 217
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 17: Viễn Chinh.
ái gì?
Lời nói của Phượng Lại như một quả bom tấn nổ tung trong lòng Gabriel. Chẳng lẽ ý của hắn là: nếu bọn họ nhất định phải làm như vậy, hắn sẽ dùng cái chết để uy hiếp?
Trong lòng có một linh cảm mãnh liệt, Gabriel nhìn ra được, Phượng Lại không phải cố ý hù doạ cô, thật sự hắn sẽ làm vậy.
“Bá Tước, xin chờ một chút.” Gabriel cảm thấy đau đầu. Việc này cũng không phải là chủ ý của một mình cô. Vì kế hoạch hôm nay, cô chỉ có thể chuyển ý tứ của Phượng Lại đến các Đại Thiên Sứ khác, hỏi ý kiến của mọi người.
“Xin ngài đừng làm loạn, chuyện này còn cần thương lượng thêm.” Bất luận như thế nào, hiện tại cũng không thể để hắn chết. Thần cũng không có ý bảo giết chết Phượng Lại, không có ý chỉ của Thần, bọn họ không thể tuỳ tiện làm bậy. Bằng không, nhất định sẽ chịu sự trách phạt của Thần.
Phượng Lại nhìn Gabriel mồ hôi lạnh như mưa, nụ cười càng thêm lạnh.
“Thương lượng, có thể được. Xin chuyển lời của ta đến các Đại Thiên Sứ, ta chờ đáp án cuối cùng của các ngươi, ta nghĩ Thiên Sứ thần thánh chắc sẽ không gạt người.” Híp mắt lại cười nhạt. Hắn chụp lên đầu Gabriel một cái mũ thật lớn, nếu tự xưng là sứ giả của Thượng Đế, như vậy bọn họ vĩnh viễn phải thành thực. Nói dối… hắn tin tưởng Thiên Sứ sẽ không nói dối, đấy là thiên tính của họ.
Sau khi Gabriel khách khí cùng Phượng Lại vài câu liền lo lắng rời đi. Long Toa Toa và Hàn Ngự vẫn lo lắng chờ đợi ngoài cửa, vừa nhìn thấy Gabriel thì lập tức bước tới nghênh đón. Mi tâm Gabriel có chút bất đắc dĩ, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hai tiểu tử kia, lòng của cô cảm thấy mềm nhũn.
“Các ngươi có thể đi vào, nhưng chỉ có năm phút.” Trong khoảng thời gian này sẽ không có Thiên Sứ khác đến đây, chắc hẳn năm phút cũng đủ để bọn họ nói chuyện với nhau. Cô cũng không lo lắng Phượng Lại sẽ bỏ trốn, bởi vì hắn là người thông minh, biết rằng ở một nơi rộng lớn như Thiên giới, với sức mạnh của một mình hắn căn bản là trốn không thoát.
“Cảm ơn Gabriel đại nhân.” Vừa được Gabriel đồng ý, nội tâm hai người cảm thấy vui vẻ, ngay lập tức không kịp chờ đợi đẩy cửa đi vào.
Vừa vào cửa liền thấy bóng dáng cao gầy của Phượng Lại đang đứng trong phòng đưa lưng về phía hai người. Trong khoảng thời gian ngắn hai người cũng không biết phải nói gì với hắn. Thật ra bọn họ cũng chỉ nghe qua rất nhiều lời đồn về Phượng Lại, bản thân cũng chưa từng tiếp xúc với hắn. Thời điểm còn chơi với Phượng Lại Tà cũng rất ít nghe cô bé nhắc tới Phượng Lại. Đối với “đứa con cấm kỵ” thần bí này, trên Thiên giới, người sợ hắn còn nhiều hơn những người chán ghét hắn.
“Các ngươi là bạn của Tiểu Tà?” Ngay khi hai người còn đang do dự bất an, Phượng Lại bỗng nhiên xoay người, giọng điệu nhàn nhạt hỏi. Cùng lúc đó, mắt của hắn thản nhiên đảo qua hai gương mặt vẫn còn non nớt, vẫn là hai tiểu Thiên Sứ tuổi vị thành niên. Bất quá có thể thấy được thiên tư của bọn họ không tệ, về sau sức mạnh có lẽ sẽ không tồi.
“Đúng. Ta là Hàn Ngự, cậu ấy là Long Toa Toa. Chúng ta cũng có thể được coi là bạn của Tiểu Tà.” Bạn bè sao? Hàn Ngự cảm thấy xấu hổ vuốt vuốt mái tóc. Thay vì nói là bạn bè, không bằng nói là người giám thị. Dù sao đây cũng là trách nhiệm ban đầu của bọn họ, vậy mà cuối cùng lại có tình bạn cùng với Tiểu Tà, còn lại là ngoài dự liệu.
Tay Long Toa Toa bị Hàn Ngự cầm, cô cắn cánh môi nhìn Phượng Lại mang vẻ mặt lạnh lùng trước mắt. Tay khẽ run lên, cô vẫn thu thập tư liệu về Phượng Lại. Cô biết hắn là một người thực sự cường đại, nhưng lại không biết khi bản thân mình đứng trước mặt hắn lại có cảm giác áp bách khó hiểu này.
Cái loại khí thế hồn nhiên thiên thành này không cần làm ra nhiều động tác cũng đủ để cô cảm thấy hô hấp khó khăn. ღd⊹đ⊹l⊹q⊹đღ Cuối cùng cô cũng đã hiểu vì sao nam nhân trước mắt này chính là nhân vật làm cho các Đại Thiên Sứ đau đầu. Ẩn giấu ở dưới dung nhan tuyệt mỹ kia chính là khí thế đủ khiến lòng người run sợ.
Phượng Lại thấy vai cô bé Thiên Sứ kia không ngừng run rẩy thì tử mâu loé lên, bản thân hắn quên không thu lại khí thế áp bách lúc trước khi nói chuyện cùng Gabriel, trong lòng âm thầm thu khí thế áp bách của mình lại.
Không khí trong phút chốc không còn căng thẳng nữa, Long Toa Toa nhận thấy cảm giác áp bách mạnh mẽ lúc trước biến mất. Cô có chút kinh ngạc nhìn Phượng Lại trước mắt.
“Chuyện lúc trước, cám ơn ngươi.” Nét mặt của Phượng Lại tuy rằng không nhiệt tình, thế nhưng trong lạnh lùng cũng không có chút địch ý nào. Hắn nhìn Long Toa Toa, nói ra lời cảm tạ lại khiến Long Toa Toa và Hàn Ngự càng thấy hoảng sợ. Cảm ơn cô? Cảm ơn cô cái gì?
“Lúc trước là ngươi nói chuyện Tiểu Tà quay về Ma giới cho ta biết.” Phượng Lại nhìn ra vẻ mặt khó hiểu của cô bé, vì vậy nhẫn nại giải thích. Trong lúc hắn ngủ say, mặc dù hắn không thể cử động, nhưng tai hắn vẫn có thể nghe được âm thanh xung quanh. Hắn cảm giác được hai tiểu Thiên Sứ trước mặt không có ác ý đối với Tiểu Tà, thậm chí hắn còn thường xuyên nghe được cô bé Thiên Sứ này chửi mắng các Đại Thiên Sứ khác, vì Tiểu Tà cùng mình mà bất bình.
“A! Cái này… ngài nghe được?” Long Toa Toa cả kinh, che miệng lại kinh ngạc nhìn hắn.
Phượng Lại nhẹ nhàng gật đầu, với người đối đãi với Tiểu Tà bằng chân tình, hắn cũng không có địch ý.
“Các ngươi có biết tình huống gần nhất của Tiểu Tà không? Nếu như có thể thì nói cho ta?” Phượng Lại hỏi. Ba năm ngủ say khiến hắn hoàn toàn đoạn tuyệt với thế giới bên ngoài. Tại nhân giới… ๖ۣۜd❄đ❄l❄๖ۣۜq❄đ Hắn không cách nào lấy được thông tin tại nhân giới. Liên hệ với Ma giới lại càng không thể biết được tình hình gần đây của Tiểu Tà. Hiện tại cũng chỉ có thể ký thác hy vọng trên người hai tiểu Thiên Sứ trước mắt.
Hàn Ngự và Long Toa Toa kinh ngạc há hốc mồm. Bọn họ vẫn cho rằng Phượng Lại là một người rất đáng sợ, không nghĩ tới hắn lại khiêm tốn hỏi hai người về tình hình của Phượng Lại Tà. Vào giờ khắc này, sợ hãi và mâu thuẫn đối với Phượng Lại trong lòng hai người biến mất vô tung vô ảnh. Hai người nhìn nhau ngay lập tức quyết định, chỉ cần có một chút khả năng, bọn họ sẽ tận lực trợ giúp hắn cùng Phượng Lại Tà, đó cũng là việc duy nhất mà bọn họ có thể làm vào lúc này.
Vì vậy, sau khi Phượng Lại nói xong, hai người liền thao thao bất tuyệt, nói toàn bộ tình hình tại Ma giới được tình báo viên truyền lên, tất cả hành động của Phượng Lại Tà trong khoảng thời gian này cho Phượng Lại biết.
Theo giọng kể vui mừng của hai người, ánh mắt ⊹⊱d♡đ♡L♡Q♡Đ1 Phượng Lại cũng dần trở nên ôn hoà.
Nụ cười chậm rãi hiện lên, chỉ cần lơ đãng cũng có thể thấy được.
Tiểu Tà của hắn, đã trưởng thành.
* * *
“Võ đạo đại hội” sắp bắt đầu, Phi Mặc là người dẫn đầu các tuyển thủ tham gia “Võ đạo đại hội” lần này, hiện tại hắn đang đứng trước cửa phủ Bá Tước đợi Phượng Lại Tà đến.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi, Phượng Lại Tà đi cùng Hồ Tư xuất hiện trước mặt mọi người. Một đầu tóc bạc dùng sợi dây buộc lên một cách đơn giản, một thân trang phục thoải mái. Cô bé giống như một thiếu nữ đi chơi xuân, bạch hổ uy phong lẫm lẫm, bước từng bước lười biếng đi ở phía trước.
“Hì hì. Tất cả mọi người chuẩn bị xong chưa.” Trên gương mặt mỹ lệ là nụ cười sáng lạn. Phượng Lại Tà nhìn mọi người tinh thần phấn chấn trước mắt, ngay sau đó ánh mắt của nó nhìn về đám người phía sau Phi Mặc, lại không ngờ không nhìn thấy Phượng Tê. Nó cho rằng, khi sắp lên đường Phượng Tê hẳn sẽ đến tiễn, nhưng không ngờ ngay cả một cái bóng cũng không có.
Phi Mặc nhìn thấy ánh mắt tìm kiếm của nó, lập tức nói: “Phượng Tê bệ hạ đang bận. Bệ hạ nói hôm nay không cách nào đến tiễn Tiểu Tà tiểu thư nên để ta đưa đồ vật này cho em.” Phi Mặc tiến lên một bước, đó là một cái lắc tay xinh đẹp, mặt trên là bảo thạch bảy màu rất là mỹ lệ.
Phượng Lại Tà nhận lấy lắc tay, quan sát trên dưới một phen rồi mang ở cánh tay không có thất thải hoàn. Lắc tay mỹ lệ trên da thịt trắng nõn của cô bé cực kỳ chói mắt.
Không nghĩ tới ánh mắt của Tê Tê cũng không tồi.
“Ông Hồ Tư, ta phải đi rồi.” Phượng Lại xoay người nói với ông lão vẫn cố chấp cẩn trọng chăm sóc phủ Bá Tước.
Trên khuôn mặt Hồ Tư mang theo kính ý thật sâu, cúi người một cách tiêu chuẩn chín mươi độ, thanh âm già nua mang theo chúc phúc chân thành: “Chúc tiểu thư kỳ khai đắc thắng.” (thắng ngay từ trận đầu)
Thanh âm già nua xuyên qua không khí chạy thẳng đến đáy lòng Phượng Lại Tà, đáy mắt nó hơi ướt át.
“Ông Hồ Tư, ông yên tâm, nhất định ta sẽ đạt được danh hiệu đệ nhất “võ đạo đại hội”, tự mình đi Thiên giới đón daddy trở về, một lần nữa trở lại ngôi nhà này, ông nhất định phải chờ chúng ta.”
Xoay người một cách lưu loát nhảy lên lưng bạch hổ, Phượng Lại Tà hít vào một hơi thật sâu, nhìn sắc trời xanh lam nói: “Anh Phi Mặc, chúng ta xuất phát thôi.”
Phi Mặc gật đầu, dẫn đầu một đội tuyển thủ đi đến khu vực Đông phương Ma tộc tham dự “võ đạo đại hội”. Bước từng bước bắt đầu cuộc viễn chinh.
Đứng trước cổng phủ Bá Tước, trên khuôn mặt già nua của Hồ Tư xuất hiện nụ cười ôn hoà. Ông tin tiểu thư, cũng như tin tưởng chủ nhân.
Ông tin vào hứa hẹn của tiểu thư. Từ ba năm trước đến nay, trong tiếng cười nhạo và khinh thường của mọi người ông vẫn tin tưởng, vào một ngày nào đó trong tương lai, tiểu thư và chủ nhân sẽ cùng trở lại ngôi nhà quạnh quẽ này. Bây giờ, tiểu thư đã bình an trở về, ông tin rằng không lâu sau, nhất định chủ nhân sẽ bước vào trong toà thành một lần nữa.
Mà trước đó, việc ông cần phải làm là bảo trì trạng thái hoàn mỹ nhất của phủ Bá Tước, chờ đợi chủ nhân của nó trở về.
Tại Vương cung Huyết tộc phía xa, một mình Phượng Tê đứng trước cửa sổ to lớn sát đất, xuyên qua lớp kính trong suốt nhìn về con đường phương xa hướng đến Đông phương Ma tộc.
Hắn không đi tiễn cô bé, hắn sợ chính mình sẽ không nỡ để cô bé rời đi. Trong Huyết tộc vẫn có rất nhiều việc cần bản thân hắn hoàn thành.
Sau khi Phượng Ngâm chết đi, hắn tìm được một bức di thư trong căn phòng của Phượng Ngâm. Trước khi Phượng Lại Tà đến Phượng Ngâm đã chuẩn bị bức di thư này. Kinh ngạc vạn phần, từ bức di thư này hắn biết được càng nhiều chân tướng. Càng đọc hắn lại càng kinh hãi, giống như sương mù ùn ùn kéo tới. Sắp tới, đối mặt sẽ là sự việc khó có thể đối phó.
Tay nắm thật chặt, Phượng Tê biết, hắn cần phải mạnh hơn nữa, rất nhiều, sức mạnh đủ để bảo vệ Tiểu Tà.
Tử mâu nặng nề nheo lại, trước khi Phượng Lại Tà giành được thắng lợi trong “võ đại đại hội”, hắn cũng có việc cần phải hoàn thành.
Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường