We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Bắc Đường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 217
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 135: Quyết Chiến.
ái gì!!?” Phượng Lại Tà mở to đôi mắt màu hổ phách, trừng mắt nhìn Đệ Nhị bỗng nhiên đến thăm, cô bé không thể tin được, có phải tai mình xuất hiện ảo giác?
Đệ Nhị nói: “Vì vậy sáng sớm mai ta sẽ khởi hành quay về phương Tây Ma tộc, đêm nay cố ý đến đây nói lời từ biệt với mọi người.”
Đệ Nhị thản nhiên cười cười, nụ cười đọng ở khóe môi, bưng ly cà phê Hồ Tư mang lên chậm rãi uống, thần thái thản nhiên. Chẳng qua tin tức mà hắn mang đến lại làm cho Phượng Lại Tà choáng váng.
“Nhưng mà…. Vì sao? Cuộc thi của top 5 sắp đến, Đệ Nhị quốc sư, vì sao ngài phải rời đi?” Phượng Lại Tà không thể tiếp thu được điều này. Vốn cho rằng Đệ Nhị đến thăm vì muốn ôn lại chuyện cũ cùng daddy, không ngờ lại biết được hắn bỏ cuộc trận đấu của top 5, sớm lên đường trở về.
Hắn – danh hiệu Đệ Nhị, lẽ nào sẽ chấm dứt tại đây?
Phượng Lại Tà như thế nào cũng không thể giải thích được. Đến tột cùng là vì sao mà Đệ Nhị lại từ bỏ vinh dự có thể lấy được dễ như trở bàn tay này trước khi trận đấu bắt đầu, nếu là những người khác thì không nói, nhưng hắn là người ngàn năm vang danh, là nam nhân vững vàng chiếm giữ vị trí Đệ Nhị trong võ đạo đại hội.
“Tiểu Tà.” Phượng Lại đang ngồi một bên thấy tâm tình Tiểu Tà có chút kích động không khỏi than nhẹ một tiếng, hắn ôm lấy cô nhóc đang kích động vào lòng. Hắn biết Tiểu Tà ngưỡng mộ Đệ Nhị, điều này không có gì là không tốt, nhưng không thể vì vậy mà có thể can thiệp vào quyết định của Đệ Nhị.
“Daddy…” Phượng Lại Tà ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phượng Lại.
“Đệ Nhị vốn không muốn tranh giành danh lợi, ta đã dự định sau khi cuộc thi đấu võ đạo đại hội lần này kết thúc sẽ rút khỏi. Hiện tại chẳng qua là thực hiện kế hoạch đó sớm hơn mà thôi.” Đệ Nhị nhàn nhạt giải thích, vẻ mặt hắn thản nhiên, cũng không có vẻ gì là nói dối.
“Nhưng… Ngài cũng đã nói là lần thi đấu cuối cùng, vì sao lại không kiên trì đến cuối?” Vị thần mang danh hiệu "vạn năm Đệ Nhị" nói lui là lui, không hề có chút tiếc nuối.
“Tiểu Tà, Đệ Nhị tự có quyết định.” Phượng Lại ôm Tiểu Tà nhìn về phía Đệ Nhị.
“Vậy ngày mai ngài lên đường cẩn thận, ngày mai ta sẽ không tiễn.” Ngày mai là trận đấu của top 5, lúc đó Đệ Nhị đã bước trên con đường trở về.
Đệ Nhị quay mặt về phía Phượng Lại, trên gương mặt có vẻ lạnh nhạt, hờ hững lại mang theo một tia lo lắng. Chẳng qua tia lo lắng kia rất nhanh đã bị che giấu đi.
“Yên tâm, điều này không cần lo lắng.” Cho dù vào giờ khắc này hắn hủy bỏ quyền thi đấu cũng không có ai dám có bất kỳ hành động vô lễ nào với hắn. Dù sao hắn đã quyết định vứt bỏ vinh quang ở sau lưng, không gì có thể làm hắn dao động.
“Tiểu Tà, con ở chỗ này chờ ta, ta đi tiễn Đệ Nhị.” Phượng Lại đặt Tiểu Tà không cam lòng ngồi trên ghế, đứng dậy đi về phía Đệ Nhị.
Đôi mắt to màu hổ phách nhìn bóng dáng to lớn cùng daddy có phần tương tự, đáy mắt tràn ngập nuối tiếc. Nó vẫn rất thích Đệ Nhị cho người khác cảm giác ôn hòa thân thiết này, cho dù bọn họ nói chuyện với nhau không nhiều.
“Tiểu Tà tiểu thư, lần này rất hân hạnh được biết tiểu thư.” Đệ Nhị trước khi rời đi mỉm cười gật đầu với Phượng Lại Tà, sau đó lập tức rời đi với Phượng Lại.
Sau khi rời khỏi ánh mắt Phượng Lại Tà, hai người bước ra phủ bá tước, Phượng Lại nhận lấy ngựa mà người làm đã chuẩn bị cho Đệ Nhị, lại bị Đệ Nhị ngăn lại.
Hắn buông bàn tay đang ngăn Phượng Lại xuống, vừa cười vừa nói: “Đi dạo với ta một chút, chúng ta đã rất lâu chưa nói chuyện với nhau.” Mỗi lần gặp nhau cũng chỉ vài câu ngắn gọn, hoặc khi có chuyện gì cũng chỉ có thể nói nhiều hơn hai câu.
Mà nay, hắn biết cơ hội như vậy chỉ sợ sau này sẽ không có.
Phượng Lại phất tay để người hầu đi xuống, hắn cùng Đệ Nhị đi về nơi mà Đệ Nhị ở.
“Ngươi trở về Ma vương chắc sẽ không làm khó ngươi.” Đi hồi lâu, Phượng Lại mới thản nhiên nói một câu như vậy.
Đệ Nhị cười khẽ, lắc đầu.
“Ta đã nói qua với hắn, về sau ta sẽ không tham gia võ đạo đại hội nữa, lần này cũng chỉ là trận đấu chung kết của truyền kỳ “vạn năm Đệ Nhị” mà thôi, đối với Ma tộc mà nói, cũng không có tổn thất gì.” Cá nhân hắn đối với cách xưng hô kia lại càng không có hứng thú. Tất cả cũng chỉ là người đời phong cho hắn mà thôi.
Hắn vẫn là Đệ Nhị, vĩnh viễn là Đệ Nhị.
“Lần này, đa tạ ngươi.” Phượng Lại hờ hững nói lời cảm tạ, ánh mắt lạnh lùng nhìn con đường phía trước.
“Ngài đã thật lâu không nói hai chữ “đa tạ” với ta.” Đệ Nhị cười khẽ, Phượng Lại vẫn là Phượng Lại, lời nói cảm ơn của hắn cuối cùng vẫn không cho người khác có cảm giác biết ơn. Chẳng qua, đó cũng là điểm riêng của hắn.
“Nếu như không phải vì yêu cầu của ta, ngài cũng sẽ hoàn thành nguyên tắc của ngài.” Đệ Nhị, vĩnh viễn là Đệ Nhị. Võ đạo đại hội lần này chỉ sợ cũng chỉ để tìm ra tuyển thủ để tiếp tục kéo dài truyền thống mà thôi. Phượng Lại thản nhiên mở miệng nói, trên đường phố vắng lặng giọng nói của hắn hết sức dễ nghe.
Đệ Nhị lắc đầu thở dài.
“Ngài khi nào thì thật sự thi đấu đây?” Vị trí thứ ba chưa bao giờ là thực lực chân chính của hắn. Chỉ tiếc hắn giống bản thân mình, không màng danh lợi. Chẳng qua lần này hắn có lý do không thể không chiến.
Tại võ đạo đại hội này, Phượng Lại thể hiện sức mạnh thật sự trước mặt mọi người, sức mạnh thực sự của Phượng Lại, sức mạnh của “đứa con cấm kỵ.” (chỗ này mình để là "đứa con cấm ky" mà k để là "người cấm kỵ" như ss Julies nhé, vài chương nữa mn sẽ biết vì sao mình để như vậy )
Phượng Lại khẽ nhếch khóe môi, nụ cười nhạt lướt qua đôi môi hắn.
Hắn cũng không muốn đứng ở vị trí đối thủ với Đệ Nhị, càng không muốn động thủ với hắn. Cho nên năm vừa rồi đều là hắn tùy ý thua dưới tay Đệ Nhị, hoàn thành xưng hô “vạn năm Đệ Nhị” của hắn. Mà lần này, hắn không thể không đứng ở vị trí quán quân.
“Cuộc chiến giữa ngài và Minh Hoàng cần phải cẩn thận. Hắn là người rất cố chấp. Nếu muốn đoạt vị trí thứ nhất từ trong tay hắn chỉ sợ phải dùng sức mạnh nhất định.” Đệ Nhị ẩn ý nói, hắn không nên ẩn dấu sức mạnh của mình nữa, Minh Hoàng không phải một người đơn giản.
“Ừm.” Phượng Lại tùy ý lên tiếng, điều này cũng không phải điều hắn lo lắng.
Hai người chậm rãi đi về nơi ở của Đệ Nhị. Phượng Lại nhìn bóng dáng cao gầy của Đệ Nhị, đôi mắt màu tím khẽ nheo lại.
“Đệ Nhị, nếu như sau này…. Xin ngài giúp ta.”
Gió buổi tối thổi qua, mang theo câu nói của Phượng Lại.
Đệ Nhị dừng bước đưa lưng về phía Phượng Lại, thế nhưng hắn không quay đầu, chỉ khẽ gật đầu đáp ứng câu nói của Phượng Lại, sau đó hắn nghe được tiếng bước chân rời đi.
Bình thản trên mặt hắn trong nháy mắt biến mất, trên gương mặt chỉ còn lại vô tận ưu thương.
Vòng quay vận mệnh vẫn xoay tròn theo quy luật của nó, mà hắn lại chỉ có thể mở to hai mắt nhìn tất cả xảy ra.
Khi Phượng Lại trở lại phủ bá tước, Tiểu Tà đang cuộn mình ngồi trên ghế sofa trong phòng khách đợi hắn.
Thấy hắn, gương mặt nhỏ nhắn của cô bé hiện lên nụ cười rực rỡ, sau đó cô bé nhào vào ngực hắn.
“Daddy, con cảm thấy rất tiếc cho quốc sư Đệ Nhị.” Cho rằng nó xen vào việc của người khác cũng được. Nó chính là không rõ đến tột cùng vì lý do gì mà hắn lại từ bỏ trận đấu.
Phượng Lại ôm Tiểu Tà vào trong ngực, hai mắt híp lại.
Hắn dịu dàng vỗ vỗ đầu nhỏ của cô bé. Rất nhiều chuyện cô bé không cần biết. Cô bé chỉ cần duy trì sự ngây thơ vui sướng là được. Hắn muốn trên gương mặt nhỏ nhắn của cô bé vĩnh viễn là nụ cười sáng lạn giống như nắng gắt kia.
Đó là cứu vớt duy nhất trong lòng hắn
--- ---------
Sáng sớm hôm sau, trong sân võ đạo đại hội.
Vì Đệ Nhị bỗng nhiên rời khỏi khiến cho quy định của trận đấu phải được thay đổi trong một thời gian ngắn, để cho bốn người còn lại – Phượng Lại, Phượng Tê, Hỏa Đề cùng Minh Hoàng triển khai trận đấu.
Phượng Lại Tà ngoan ngoãn ôm Tiểu Tiểu Bạch ngồi trong thính phòng nhìn bốn người thi đấu, trong lòng không tự chủ nhớ đến Đệ Nhị quốc sư hiện tại đã bước trên đường về.
Không biết lúc này, Đệ Nhị quốc sư đang nghĩ gì.
Lúc này Đệ Nhị ở nơi xa cưỡi tuấn mã đón gió. Hắn quay đầu mặt hướng về sân thi đấu ở Huyết tộc. Hắn thở dài một tiếng, cầm lên roi ngựa thúc ngựa rời đi.
Sau khi thương nghị các trọng tài đã ra quyết định cuối cùng, trận đấu cuối cùng chính thức bắt đầu.
Phượng Lại – Minh Hoàng.
Phượng Tê – Hỏa Đề.
Cuộc chiến giữa Đông phương Huyết tộc và Đông phương Ma tộc chính thức bắt đầu.
Đứng thứ ba – Phượng Lại và Minh Hoàng được khán giả chú ý nhất. Vương đấu vương, trước đây bọn họ cũng chưa được thấy hai người họ đấu với nhau.
Hai người lần đầu tham gia thi đấu – tử mâu Phượng Tê và dị mâu Hỏa Đề, hai ngôi sao mới của hai tộc không khác gì đại biểu cho vương giả sau này.
Mặc kệ là điều gì thì mọi người cũng vẫn ngẩng cao đầu quan sát.
"Phượng Lại đấu với Minh Hoàng, thực lực vốn là cách nhau rất xa nhưng cũng có thể đưa đến sự quan tâm của mọi người.” Thanh âm trầm ổn từ bên tai Phượng Lại Tà truyền đến.
Cô bé kinh ngạc quay đầu lại bỗng nhiên phát hiện người ngồi bên cạnh cô bé cư nhiên lại là tuyển thủ đã chiến bại lần trước – Già Duệ. Khi nhìn vào mắt Già Duệ thì cô bé khẽ sửng sốt, ngay sau đó lập tức mỉm cười.
“Già Duệ bệ hạ.”
“Tiểu Tà, con đoán xem trận đấu giữa Phượng Lại và Minh Hoàng, ai sẽ thắng.” Già Duệ cười sang sảng. So với trận đấu giữa Phượng Tê và Hỏa Đề, hắn lại càng cảm thấy có hứng với trận đấu bên này. Hắn đã từng nhiều lần tham gia thi đấu nhưng vẫn vô duyên với top 3, đơn giản là vì những người trong top 3 đều mạnh một cách đáng sợ.
Có điều sáng sớm hôm nay tin tức Đệ Nhị bỏ quyền thi đấu khiến hắn rất kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng top 3 sẽ vẫn kéo dài như cũ, nhưng bây giờ xem ra….
Phong vân biến đổi, chỉ sợ trận đấu này sẽ mang đến ọi người khiếp sơ vô cùng to lớn.
“A!!” Phượng Lại chớp chớp mắt to, trong lòng nói nó cảm thấy daddy sẽ thắng. Thế nhưng nó có thể nói trực tiếp sao? Dù sao người ngồi bên kia chính là Nhị Hoàng tử Ma tộc, em trai của Minh Hoàng – Xưng Quân.
“Già Duệ bệ hạ cảm thấy ai sẽ thắng đây?” Đem vấn đề còn chưa có câu trả lời cho Già Duệ, Phượng Lại Tà cự tuyệt trả lời vấn đề này.
“Ta??” Già Duệ xoa cằm, suy tư một lúc rồi nói:
“Ta cảm thấy sẽ là Phượng Lại.”
A? Phượng Lại Tà mở lớn hai mắt nhìn Già Duệ, Xưng Quân đang ngồi môt bên nghe được đối thoại của hai người cũng đưa ánh mắt thú vị nhìn về bên này.
“Ha ha, đây là suy đoán cá nhân của ta thôi.” Già Duệ cười nói.
“Ta cũng đồng ý với ý kiến của Già Duệ bệ hạ.” Bỗng nhiên Xưng Quân lên tiếng khiến cho Phượng Lại Tà bị hắn dọa đến ngây người.
Hắn nói như vậy chẳng phải là nâng chí khí của người khác, dập tắt uy phong của chính mình sao?
Minh Hoàng là anh trai hắn, hơn nữa còn là người liên tục ngồi trên ghế quán quân, vì sao Già Duệ cùng Xưng Quân đều nói ra kết quả ngoài dự đoán của mọi người.
Nhìn dáng vẻ giật mình của Phượng Lại Tà, Xưng Quân cười giải thích: “Khí thế của bá tước Phượng Lại trong trong cuộc thi lần này cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng, có thể thấy hắn đối với ngôi vị quán quân lần này nhất định phải có được, nên hắn sẽ nghiêm túc thi đấu.”
Nói xong hắn cười nhìn về phía Phượng Lại Tà, giống như cô bé biết rất rõ về điều này.
Trong lòng có một bóng đen thật lớn, Phượng Lại Tà không khỏi cảm thấy xấu hổ lúng túng nhếch khóe miệng. Nhị ca Hỏa Đề có phải hồ ly hay không mà lại giảo hoạt như vậy? Lời nói của hắn không khác gì ám chỉ nó, Phượng Lại sở dĩ nghiêm túc thi đấu hoàn toàn là bởi vì hôn ước giữa nó và Hỏa Đề.
“Ừm, lần này Phượng Lại rất nghiêm túc.” Nhiều lần tham gia thi đấu như vậy, đây cũng là lần đầu Già Duệ thấy Phượng Lại nghiêm túc như thế. Những lần thi đấu trước hắn luôn cho người khác cảm giác mạn bất kinh tâm*. Nhưng để cho người khác buồn rầu nhất chính là top 3 tranh tài lần trước, bất kể là Phượng Lại, Đệ Nhị, hay Minh Hoàng vào lúc tranh đấu top 3 luôn luôn tùy ý, bất kể là thắng hay thua thì họ luôn cho người khác cảm giác: A!! Cứ như vậy sao? Kết thúc rồi ư?
Top 3 tranh tài còn không kích thích bằng những trận đấu trước a!!!
Thế nhưng lần này lại có cảm giác khác biệt. Đệ Nhị bỏ quyền cùng Phượng Lại nghiêm túc, đều khiến cho người khác có cảm giác võ đạo đại hội không giống bình thường.
Daddy...
Phượng Lại Tà lắng nghe lời nói của Già Duệ và Xưng Quân, đôi mắt màu hổ phách nhìn về Phượng Lại đang đứng trên võ đài phía xa. Thân ảnh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia khiến lòng nó không khỏi run lên. Hai tay nhỏ bé đặt trên đầu gối không tự chủ mà nắm lại thật chặt.
Phượng Lại đứng trên đài tỷ võ, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một cái gì đó. Hắn quay đầu nhìn về phía thính phòng, tìm kiếm ánh mắt mà hắn để ý nhất.
Nhìn nhau….
Đôi mắt to màu hổ phách dịu dàng lóe lên, đáy mắt hắn xẹt qua một tia ôn nhu.
Khi quay đầu nhìn về phía Minh Hoàng ở đối diện, trong mắt của hắn lại trở nên nghiêm nghị, lãnh ý lóe lên.
“Đây là lần đầu tiên chúng ta đứng trên vị trí đối thủ.” Minh Hoàng nhìn Phượng Lại, giọng nói trầm ổn có vẻ chờ mong.
Hắn cùng Đệ Nhị đã giao thủ mấy lần, thế nhưng lại cảm giác Đệ Nhị mỗi lần vào thời khắc mấu chốt thì cố ý thua trận, khiến cho hắn chưa từng nghiệm chứng được thực lực thật sự của Đệ Nhị.
Cũng như vậy, hắn đã từng xem qua trận đấu giữa Đệ Nhị và Phượng Lại, hai người dứt khoát đến thời khắc quan trọng thì ngừng, bình thản không muốn tỷ võ.
Hắn vẫn kỳ vọng được quyết đấu một lần chân chính với cao thủ.
Hắn nhìn ra được, lúc này Phượng Lại so với bất kỳ lúc nào đều nghiêm túc hơn. Hắn biết nguyên nhân vì sao mà Phượng Lại muốn đạt được danh hiệu Đệ Nhất trong võ đạo đại hội này. Thế nhưng điều đó đối với hắn cũng không quan trọng, hắn mặc kệ nguyên nhân là gì, chỉ cần Phượng Lại đồng ý nghiêm túc thi đấu cũng đủ để hắn nhiệt huyết sôi trào.
Hắn tin rằng thực lực của Phượng Lại không dưới Đệ Nhị.
Phượng Lại khẽ gật đầu, hắn thấy được trong đôi mắt ổn trọng của Minh Hoàng lóe lên ánh sáng. Nam nhân đã đứng rất lâu trên đỉnh núi nên khát vọng có được một đối thủ có sức mạnh ngang tầm. Mà một lần, cũng đủ để thỏa mãn khát vọng của hắn.
Đối thủ là ai không quan trọng, điều mà hắn muốn chính là ngôi vị quán quân, xóa bỏ hôn ước sai lầm giữa Tiểu Tà và Hỏa Đề.
“Hi vọng ngài không để ta thất vọng.” Tiếng chuông thi đấu vang lên, âm thanh ầm ỹ bốn phía im bặt, thanh âm Minh Hoàng vang vọng trong gió.
Đáy mắt Phượng Lại hiện lên ý cười. Đã lâu chưa từng thật sự động thủ, có thể trong tim của hắn cũng có khát vọng giống như Minh Hoàng.
Một bá khí, một lạnh lùng, đan xen vào nhau trên đài tỷ võ.
Hai người đối mặt cũng đủ để cho khán giả ngửi được mùi thuốc súng.
Trận đấu, chính thức bắt đầu.
Gần như cùng một lúc, Phượng Lại cùng Minh Hoàng đồng thời xuất thủ, hai bóng dáng hoàn toàn biến mất trong không khí, ngay cả quang ảnh cũng không thấy.
Mọi người hoàn toàn sửng sốt, trước mặt bọn họ chỉ còn không khí. Trên đài tỷ võ đâu có bóng dáng hai người, ngay cả tia sáng cũng không tìm thấy.
“Chuyện gì xảy ra? Bọn họ vẫn còn ở đây sao?” Phượng Lại Tà khó có thể tin chớp chớp mắt to, nó gặp ảo giác ư? Vì sao ngay cả cái bóng của hai người cũng không nhìn thấy, hay chỉ có nó là không thấy.
Nó quay đầu nhìn về phía Già Duệ và Xưng Quân ở bên cạnh, ngoài ý muốn phát hiện trong mắt bọn họ có khiếp sợ cùng… Mê man?
“Trời ạ, ta vẫn biết bọn họ rất mạnh, thế nhưng thật không ngờ lại mạnh như vậy.” Già Duệ nhịn không được lạnh run một cái, đáy lòng hắn sợ hãi than một tiếng.
Tốc độ của hai người vượt qua tất cả, ngay cả một dấu vết cũng không nhìn thấy. Có cũng chỉ là âm thanh cuồng phong bị xé nứt cùng tiếng va chạm chói tai. Nếu như không phải còn có âm thanh, hắn thực sự sẽ cho rằng hai người đã biến mất trên thế giới này.
“Thật mạnh.” Xưng Quân mặt luôn không đổi sắc giờ khắc này cũng không khỏi trầm mặt xuống, hắn kinh ngạc nhìn chăm chú lên võ đài.
Hắn nhìn không thấy, không thấy bóng dáng của Phượng Lại và Minh Hoàng. Tại những lần thi đấu trước hắn còn có thể thấy rõ động tác của hai người. Nhưng ngày hôm nay, ngay cả một cái bóng hắn cũng không tìm được.
Đại ca cùng Phượng Lại so với tưởng tượng của hắn mạnh hơn gấp trắm lần.
Xưng Quân không tự chủ nắm chặt hai tay. Không thể tin được, mình và hai người họ lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Giờ Phượng Lại Tà mới hiểu được, thì ra không phải mỗi mình nó không thấy.
“Nếu như đã không thấy, vậy chúng ta xem trận đấu của Hỏa Đề và Phượng Tê đi, hai người họ sợ vẫn còn phải đánh một lúc nữa.” Không cách nào tiếp thụ sự thật này, Già Duệ đành phải bỏ trận đấu ngàn năm có một này. Không phải hắn không muốn xem, mà là hắn không có năng lực để làm khán giả của trận đấu này.
Xưng Quân gật đầu, hai người đều muốn chuyển tầm mắt về đài tỷ võ khác.
Nơi đó tuy rằng cũng kịch liệt vạn phần nhưng không kinh khủng như Minh Hoàng và Phượng Lại. Chí ít bọn họ còn thấy được bóng dáng của Hỏa Đề và Phượng Tê, tuy rằng không được rõ ràng lắm, thế nhưng so với trợn mắt nhìn không khí ngẩn người cũng đã tốt hơn nhiều rồi.
Mọi người làm theo lời Già Duệ, Xưng Quân cũng lựa chọn như vậy, chi có Phượng Lại Tà vẫn không nhúc nhích mở to hai mắt nhìn đài tỷ võ trống rỗng.
Dùng mắt của con, nhìn ta.
Câu nói của daddy đã khắc sâu vào trong lòng nó. Cho dù cái gì nó cũng không thấy, nó cũng tuyệt không dời ánh mắt, bởi vì…
Đó là daddy vì nó mà chiến.
“Tiểu Tà?” Già Duệ phát hiện Phượng Lại Tà vẫn nhìn chằm chằm đài tỷ võ trống rỗng kia, trong mắt hiện lên ánh sáng. Thế nhưng cái gì hắn cũng không nói, chỉ quay đầu chuyên tâm xem trận quyết đấu giữa Hỏa Đề và Phượng Tê.
Tiểu Tà chăm chú nghe tiếng đánh nhau mỏng manh trong tiếng gió hỗn loạn. Cuồng phong gào thét thổi qua, trái tim nó dường như cảm giác được daddy vì nó mà chiến đấu.
Hai tay cô bé nắm chặt ở trước ngực, im lặng cầu nguyện.
Ánh mắt của cô bé vẫn luôn một mực nhìn chăm chú vào khoảng không trước mắt. Trận đấu giữa Hỏa Đề và Phượng Tê đã kết thúc, trọng tài tuyên bố người chiến thắng là Phượng Tê, cô bé cũng không hề dời tầm mắt. Cô bé chỉ nắm hai tay mình chặt hơn nữa, càng thêm chờ mong daddy sẽ xuất hiện.
Bên kia, Hỏa Đề chật vật từ trên mặt đất đứng lên. Từ ngực truyền đến một trận đau nhức, hắn khó chịu phun ra một ngụm máu tươi, không cam lòng trừng mắt nhìn Phượng Tê trước mặt.
Trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp của cô không có biểu tình gì, không có vui sướng vì thắng lợi của bản thân, càng không có ý miệt thị sự thất bại của Hỏa Đề. Cô chỉ khẽ nhíu mày nhìn về phía thính phòng. (vì chỗ này là Hỏa Đề nhìn thấy và cảm nhận về PT nên mình để là cô nhé )
Hắn chỉ thấy được một bóng dáng nho nhỏ đang đưa lưng về phía bọn họ, trong mắt không khỏi hiện lên một tia đau xót. (chỗ này là cảm xúc của PT rồi, nên mình lại để là hắn nhé )
Tiếng hoan hô của mọi người vang lên bên tai nhưng Phượng Tê không có chút cảm giác tự hào. Dưới chân hắn bước vào khoảng không bay về phía Phượng Lại Tà ở thính phòng, nhìn cô bé si ngốc nhìn về phía đài tỷ võ.
Cô bé thấy được?
Phượng Tê nhìn hai bóng dáng đang quấn vào nhau trên võ đài, hắn thấy được ánh mắt lãnh khốc của Phượng Lại cùng chiêu thức bá đạo của Minh Hoàng.
“Tiểu Tà, em thấy bọn họ thi đấu ư?” Tiểu Tà trong đám đông cao thủ giống như một con chim nhỏ nhu nhược, ngay cả Già Duệ cũng không thấy được hai người thi đấu, nếu không cũng sẽ không chuyển sự chú ý sang trận đấu của hắn và Hỏa Đề. Thế nhưng cô bé thì một chút ý muốn dời tầm mắt cũng không có. Chẳng lẽ cô bé thấy được?
Mặc dù khả năng này là rất nhỏ.
“Không, cái gì em cũng không thấy.” Phượng Lại Tà vẫn nhìn chăm chú về phía trước, cười trả lời.
Câu trả lời của cô bé khiến Phượng Tê hoàn toàn ngây dại.
Cô bé ngay cả nhìn cũng không thấy, vì sao vẫn ngu ngốc nhìn về phía võ đài?
Trong lòng Phượng Tê trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Trên người hắn có vết thương do đối chiến cũng Hỏa Đề, thế nhưng hắn không để ý đến đau xót trên người, hắn thầm nghĩ muốn ở cạnh cô bé.
“Tuy rằng em không thấy gì, nhưng em sẽ không rời đi.” Phượng Lại Tà cười mở miệng, giọng điệu kiên quyết.
Nó cái gì cũng không làm được, thế nhưng nó có thể dùng trái tim để cảm nhận, như vậy cũng không tệ chút nào. Thời khắc này thuộc về nó cùng daddy. Nếu như nó không thể dùng hai mắt để nhìn tất cả, như vậy nó sẽ dùng toàn bộ cảm giác của mình để cảm nhận từng chút một.
“Em…” Phượng Tê muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy giọng nói như mắc kẹt trong cuống họng, một câu cũng không nói được. Hắn chỉ có thể đứng cạnh cô bé, nhìn cô bé ngây ngốc nhìn về phía võ đài, tầm mắt của cô bé vừa khéo rơi vào vị trí đối chiến giữa Phượng Lại và Minh Hoàng. Không biết là trùng hợp hay là cái gì khác.
Phượng Lại và Minh Hoàng thi đấu đã rất lâu, ngay cả rất nhiều khán giả cũng đã không còn kiên nhẫn để chờ đợi. Một trận đấu nhìn không thấy đã mài nhẵn kiên nhẫn của họ đến cực hạn. Rất nhiều người đã rời đi, dù sao đây cũng không phải trận đấu cuối cùng, mặc kệ là ai thua ai thắng cũng phải tham gia một trận đấu nữa, vì vậy trận đấu này cũng không còn quan trọng.
Vào lúc số người trong thính phòng không ngừng giảm xuống, Xưng Quân vì chăm sóc cho vết thương của Hỏa Đề nên đã sớm ly khai, cuối cùng ngay cả Già Duệ cũng đã rời đi. Trong thính phòng, chỉ còn bóng dáng hai người.
Một người nhìn chằm chằm vào võ đài – Phượng Lại Tà.
Cùng với….
Một người nhìn chằm chằm vào Phượng Lại Tà – Phượng Tê.
Hai người đang tranh đấu, giống như xem ai chịu đựng được lâu hơn. Hai người vẫn duy trì như vậy cho đến lúc chạng vạng, sắc trời dần dần tối đi.
Phượng Lại Tà không hề nghỉ ngơi vẫn mở to hai mắt nhìn về phía võ đài. Hai mắt cô bé đã mệt mỏi mà hiện lên vằn đỏ, hốc mắt cũng vì chua xót mà nổi lên nước mắt.
Nhưng, daddy vẫn chưa xuất hiện.
“Tiểu Tà, chúng ta về trước đi, Phượng Lại bá tước cùng Minh Hoàng vẫn đang đánh.” Phượng Tê không đành lòng nhìn cô bé tự ngược, không khỏi lên tiếng khuyên can.
Phượng Lại Tà lắc đầu, nước mắt trong hốc mắt vì hành động của cô bé mà nước mắt rơi xuống, thuận theo khóe mắt cô bé hôn lên gò má trắng nõn mềm mại.
Nó không thể đi, bởi vì…
Daddy còn đang đánh.
Nó đồng ý với daddy, dùng ánh mắt của nó, nhìn daddy vì nó mà chiến.
Phượng Tê âm thầm nắm chặt hai tay, hắn không biết nên làm thế nào, trong lòng vô hạn thê lương. Hắn chỉ có thể lựa chọn tiếp tục ở cạnh cô bé.
Khi một tiếng chuông nặng nề vang trên không trung, một bóng người bị đánh ngã trên đài tỷ võ. Do bầu trời xám xịt nên nó không thể thấy được mặt của đối phương, nhưng nó có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình.
“Tiểu Tà…” Từ trên cao truyền đến âm thanh giống như tiếng trời. Phượng Lại Tà bất thình lình ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đã rơi vào vòng ôm quen thuộc của một người.
“Daddy.” Cô bé kinh hô một tiếng, hàm răng cắn chặt môi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của vòng ôm này - Phượng Lại.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ có vết trầy da, nhưng trong đôi mắt mệt mỏi của hắn lại có dịu dàng và vui vẻ.
“Ta làm con vất vả rồi.” Nhìn viền mắt Tiểu Tà đã ửng hồng, nước mắt cũng từ khóe mắt chảy xuống khiến Phượng Lại kìm lòng không nổi hạ xuống một nụ hôn tại khóe mắt cô bé, hôn lên giọt nước mắt nóng hổi.
Trận chiến này đánh rất lâu, lâu đến mức ngoài dự liệu của hắn. Đây là trận đấu nghiêm túc đầu tiên với Minh Hoàng, thống khoái tràn trề. Toàn bộ tế bào trong thân thể dường như đều thức tỉnh sôi trào trong trận chiến này. Đánh đến quên hết tất cả, hoàn toàn bình tĩnh đối chiến.
Nhưng điều này cũng đã làm khổ Tiểu Tà của hắn. Nhìn đôi mắt đỏ bừng của cô bé, hắn có cảm giác tự làm tự chịu.
“Hu hu, người ta không khổ cực…” Phượng Lại Tà rúc trong vòng ôm của Phượng Lại khóc thút thít. Không biết là vui sướng hay trái tim lo lắng không yên cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại. Nước mắt của cô bé giống như hồ chứa nước, một khi đã khóc là không thể ngừng lại được.
Cực khổ là daddy đã vì nó mà hy sinh nhiều như vậy.
“Phượng Lại, ngài thắng.” Minh Hoàng trên đài tỹ võ quần áo đã có chút hư hại. Thế nhưng gương mặt bình tĩnh ổn trọng lại xuất hiện nụ cười vui vẻ. Hắn chân thành cảm tạ Phượng Lại, để cho hắn có được một trận đấu đặc sắc như này.
Sau này, hắn không có cơ hội gặp được một đối thủ như vậy. Đánh như vậy mới thỏa nguyện, bởi vì….
Hắn và Đệ Nhị đều có dự định giống nhau, sau võ đạo đại hội lần này thì họ sẽ rút khỏi võ đài này.
Mà Phượng Lại lại cho hắn một cuộc chiến đặc sắc trước khi lui ẩn.
Phượng Lại quay về phía Minh Hoàng khẽ gật đầu, hắn ôm Phượng Lại Tà từ trên thính phòng nhảy xuống vững vàng rơi trên mặt đất. Hắn phất tay, một trận cuồng phong nổi lên, bóng dáng của hai người biến mất.
Phượng Tê bị bỏ qua một bên, hai tay nắm thật chặt nhìn nơi mà hai người biến mất.
Đáy mắt hắn, một mảnh đau xót.
--- ------
Cuối cùng, trận đấu giành quán quân cũng đã đến.
Ba ngày sau, Phượng Tê và Phượng Lại sẽ tiến hành trận đấu cuối cùng.
*Mạn bất kinh tâm: thờ ơ, hờ hững, không để ý, không quan tâm.
Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường