If you only read the books that everyone else is reading, you can only think what everyone else is thinking.

Haruki Murakami, Norwegian Wood

 
 
 
 
 
Tác giả: Bắc Đường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 217
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 114: Giấu Giếm
ần đến giờ thi đấu buổi chiều, Phượng Lại mới mang Phượng Lại Tà tới hội trường. Sau khi đến nơi, hắn lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc. Vỗ vỗ lưng Tiểu Tà, hắn bảo cô bé đi tìm Sóc Li, còn mình thì đuổi theo người kia đi mất.
Tiểu Tà lúc này mới nhớ ra, hình như sáng sớm nay nó đã bỏ quên Tiểu Bạch ở hội trường rồi. Bây giờ sực nhớ lại, vừa định đi tìm thì cô bé đã nhìn thấy Tiểu Bạch đang đứng bên cạnh Sóc Li.
Tiểu Bạch vừa trông thấy Phượng Lại Tà thì lập tức phóng cho cô bé một ánh mắt oán giận.
“A, Tiểu Bạch ngươi không nên dùng ánh mắt ai oán như vậy nhìn ta, người ta không phải cố ý vứt bỏ ngươi mà.” Tất cả đều vì tình cờ gặp gỡ đại trưởng lão, nếu không thì nó cũng không quên béng Tiểu Bạch đi.
Phượng Lại Tà nhe răng cười, gương mặt ngây thơ đáng yêu, làm cho Tiểu Bạch không có cách nào tiếp tục tức giận. Nó chỉ đành cắn răng uốn éo đầu, không thèm nhìn cô bé, tự mình bực bội một mình.
Không thèm để ý tới mình một chút nào sao? Phượng Lại Tà nheo mắt lại, môi nhếch lên, sau đó lập tức chạy tới bên cạnh Sóc Li, bộ dáng giống như là vừa mới bị ức hiếp, đôi mắt to ngập nước còn đang chớp chớp.
“Sư phụ, người xem đứa em trai bảo bối của người kìa, chỉ do người ta “không cẩn thận” phạm chút xíu sai lầm mà thôi, nó đã trợn môi trừng mắt lên rồi, rất là đáng sợ mà. Người ta rõ ràng đâu có cố ý đâu.” Đúng vậy, nó có thể thề là nó tuyệt đối không phải cố ý, đây là một chút sự cố ngoài ý muốn mà thôi.
“Bỉ ổi.” Tiểu Bạch quay đầu lại trừng mắt nhìn người đã làm sai mà còn cáo trạng kia, trong lòng âm thầm mắng.
Nhưng nó thật không ngờ Phượng Lại Tà càng tỏ vẻ đáng thương nhiều hơn, nước mắt cũng sắp chảy xuống.
“Hu hu, sư phụ người xem nó lại tiếp tục trừng mắt nhìn người ta kìa, trong bụng còn đang mắng con nữa.” Thế nào? Không biết là trình độ cáo trạng của nó là siêu nhất lưu sao? Cùng nó đấu? Đừng tưởng rằng có móng vuốt là nó sẽ sợ nha, thu phục Tiểu Bạch so với ăn một viên kẹo còn đơn giản hơn nữa.
“Ẩn, Tiểu Tà không phải cố ý, em đừng trách nó nữa.” Quả nhiên, Sóc Li lập tức bị vẻ đáng thương của Phượng Lại Tà che mắt, trong lòng cảm thấy em trai của mình quá mức trẻ con, chẳng qua là bỏ lại nó ở hội trường một buổi trưa mà thôi, chẳng phải nó cũng đã tự đánh hơi tìm thấy phòng nghỉ của mình rồi sao? Vậy thì cần gì phải khó khăn như vậy?
Trời ơi đất hỡi, thế giới này có còn thiên lý hay không đây? Tiểu Bạch quả thật muốn cắn lưỡi, tại sao ngay cả anh trai anh minh thần võ của mình cũng bị tiểu ác ma này lừa gạt, tin tưởng vẻ ngoài thuần khiết của nó chứ? Có trời biết ẩn giấu bên trong vẻ đơn thuần đó là một ác ma kinh khủng nha. Chính nó đây đã nhiều lần bị hại thê thảm rồi.
“Hống.” Tiểu Bạch căm giận, quyết định không thèm tính toán với Phượng Lại Tà nữa. Cổ nhân nói rất đúng: riêng nữ tử cùng tiểu nhân khó dưỡng mà.
Vui sướng nhìn Tiểu Bạch, Phượng Lại Tà trong lòng thầm giơ ngón tay lên làm dấu hiệu chiến thắng. Muốn cùng nó đấu? Nằm mơ đi thôi.
Sóc Li bất đắc dĩ nhìn em trai và học trò của mình đấu đá nhau khí thế ngất trời, trên mặt mỉm cười bình thản. Hắn cầm lấy chiếc mặt nạ mà Phượng Lại Tà đưa qua, sau khi mang nó lên, hắn sẽ trở thành một tuyển thủ của huyết tộc – Linh.
Máu trong cơ thể hắn đã sôi trào, tuy rằng lần này đối thủ không phải là Mục Đồ, nhưng hắn tin tưởng rằng chỉ cần hắn kiên trì đánh tới cuối cùng, chắc chắn hắn sẽ gặp phải Mục Đồ. Hắn sẽ chờ cho tới giây phút đó.
“Kết quả thi đấu buổi sáng thế nào rồi?” Kể từ sáng đến giờ, hắn luôn ở trong phòng nghỉ, không biết rõ được tình huống bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút lo lắng cho nàng công chúa mỹ lệ mà lạnh lùng kia, nhưng hỏi thẳng thì hắn lại cảm thấy có chút xấu hổ, nên đành bâng quơ hỏi thăm đại khái một chút tin tức.
“Thắng hết cả.” Phượng Lại Tà cười tủm tỉm tuyên bố tin tức, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Vậy có ai bị thương không?” Sóc Li lại hỏi tiếp.
“Không có.” Phượng Lại Tà lắc đầu, nhưng sau đó lập tức cười trộm, đi tới bên cạnh Sóc Li, kì quái hỏi: “Sư phụ này, người rốt cuộc muốn hỏi cái gì thế, không cần phải quanh co lòng vòng có được hay không? Học trò con đây rất là ngốc, không nói thẳng ra là không hiểu được nha.” Thắng thắn theo khoan, chống cự theo nghiêm, nó luôn luôn áp dụng chính sách công bằng.
Sóc Li giật mình, cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, chẳng lẽ Tiểu Tà phát hiện cái gì sao?
“Sư phụ, người đỏ mặt kìa.” Phượng Lại Tà đưa tay xoa xoa hai má có chút nóng lên của Sóc Li, vừa cười vừa trêu chọc. Haizz, không nghĩ tới sư phụ đại nhân của nó vẫn còn là một thiếu niên ngây thơ, nghe nàng nói linh tinh một chút thôi mà đã đỏ mặt rồi, thật sự là rất khả ái.
“Là do trời quá nóng.” Sóc Li hết nhìn trái tới nhìn phải, chỉ là không chịu nhìn Phượng Lại Tà, sợ rằng bản thân sẽ để lộ ra cái gì.
“Là trời nóng quá sao? Nhưng vừa rồi con còn thấy một người mặc áo giáp nữa mà?” Phượng Lại Tà trợn tròn mắt nói dối, hiện giờ không khí mát mẻ, sư phụ lại chỉ mặc một chiếc áo, làm sao có thể cảm thấy nóng nực được chứ?
“Khụ khụ.” Không có nghe thấy, cái gì hắn cũng không nghe được, Sóc Li quyết định giả ngu đến cùng.
Phượng Lại Tà nhìn thấy Sóc Li cứ đưa mắt nhìn quanh quẩn, lập tức liên tưởng tới điều gì đó. Cô bé bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, buồn bã hít vào một hơi: “Thôi, lúc đầu con còn định nói cho sư phụ biết là sáng nay Phượng Tê gặp phải sự cố bất ngờ, nhưng nếu như sư phụ không có hứng thú thì thôi con không nói nữa.” Nói xong, nó liền vui vẻ chạy lại vừa ôm vừa sờ bộ lông của Tiểu Bạch.
“Hống.” Quyết định này lập tức làm dấy lên sự kháng nghị của Tiểu Bạch.
Phượng Lại Tà trừng mắt.
Kêu la cái gì, chẳng phải là mấy cọng lông thôi sao? Cần gì phải bất mãn thế? Nó mà còn ồn ào nữa, về nhà sẽ đốt trụi hết bộ lông của nó, một cọng cũng không để lại, hừ.
Uy hiếp, đây là uy hiếp trắng trợn – Tiểu Bạch nghe thấy vậy, trong bụng run lên một cái, đành phải thành thành thật thật đứng im, quay mặt qua nơi khác, chịu đựng hai bàn tay đang sờ sờ bứt bứt bộ lông mà nó vẫn lấy làm kiêu ngạo.
Thân là lang mà số phận trở thành như thế này thì còn gì để nói nữa? Thật sự là bi kịch mà.
“Phượng Tê bị làm sao?” Vừa nghe đến cái tên này, toàn bộ sự ngụy trang của Sóc Li đều tan rã chỉ trong chớp mắt, nét khẩn trương hiện rõ trên gương mặt anh tuấn của hắn. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà thì liền biết rằng bản thân mình vừa bị lừa.
“Sư phụ, hóa ra người quan tâm Tê Tê như vậy sao?” Sư phụ quả là thành thật, nó mới nói đơn giản có một câu thì sư phụ đã để lộ hết cả rồi, thật là mất mặt quá mà.
“Không…” Sóc Li định phủ nhận, nhưng lại cảm thấy như vậy thì có vẻ giả tạo quá, nên hắn lại xấu hổ cười cười.
Tiểu Bạch nhìn anh trai mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Đây quả thật là một cơn ác mộng.
Phượng Lại Tà nhe răng cười, trong bụng âm thầm suy tính không biết có nên nói cho sư phụ biết rằng người trong lòng của hắn thật ra là một thanh niên trai tráng hàng thật giá thật, hay là tiếp tục để mặc cho sự hiểu lầm “đáng mến” này tiếp tục diễn ra?
Phân vân chỉ trong nháy mắt, Phượng Lại Tà lập tức ra quyết định.
Lương thiện như nó, đương nhiên phải tránh làm tổn thương trái tim “ngây ngô, yếu ớt” của sư phụ rồi, cho nên đơn giản nhất là vẫn để cho hắn tiếp tục xem Phượng Tê là một cô gái, dù sao thì Phượng Tê cũng đã sớm thói quen rồi, không phải sao? Coi như là có thêm một người ái mộ nữa thôi, chắc là Tê Tê cũng sẽ không chú ý. Nhưng mà trước tiên thì nó phải tìm thời gian dặn dò Tiểu Bạch cái đã, tránh để cho nó phá hỏng mọi chuyện, dù sao thì nó cũng biết được chân tướng mà.
Nghĩ tới đây, Phượng Lại Tà liền ném cho Tiểu Bạch một ánh nhìn mờ ám, khiến Tiểu Bạch lại một lần nữa run lên.
Nó có linh cảm rất không tốt.
“Tiểu Tà, Phượng Tê thế nào rồi?” Tình cảm của bản thân đều bị nhìn thấu, vậy mà nó còn dám bướng bỉnh không chịu khai báo?
“Ôi chao, sư phụ đừng quá gấp gáp, bây giờ người ta nói ngay nè.” Phượng Lại Tà cố ý bước chậm chạp tới cạnh chiếc ghế, lại chậm chạp ngồi xuống, sau đó tiếp tục chậm chạp rót một ly nước, rồi lấy tốc độ rùa bò uống hết ly nước đó. Một loạt hành động lề mề của cô bé làm cho Sóc Li vừa gấp gáp lại vừa bực bội, nhưng hắn cũng đành phải kiên nhẫn chờ đợi cô bé làm xong tất cả rồi mới “tốt bụng” kể cho hắn nghe mọi việc.
“Đôi mắt của Tê Tê đột nhiên biến thành màu tím giống như của daddy.” Phượng Lại Tà thấy Sóc Li vội vàng hấp tấp mà chỉ có thể nhẫn nại, cuối cùng thỏa mãn, lòng từ bi công bố đáp án.
“Đôi mắt màu tím?” Sóc Li giật nảy người khỏi ghế, hai mắt mở to kinh ngạc. Số người sở hữu màu mắt này trong huyết tộc có thể đếm trên đầu ngón tay. Từ khi hắn sinh ra cho đến bây giờ, hắn cũng chỉ chứng kiến đúng hai người có đặc điểm này mà thôi.
Một người là vị tôn giả của Tây Phương Huyết tộc, người còn lại chính là bá tước Phượng Lại của Đông Phương Huyết tộc.
Hơn nữa, vị tôn giả kia cũng đã mất tích từ vài trăm năm trước rồi. Hiện giờ, không một ai biết được tung tích của hắn, cũng không thể xác định được là hắn còn sống hay đã chết. Nói như vậy, trong số những người mà hắn biết, cũng chỉ còn có một mình bá tước Phượng Lại là sở hữu đặc điểm này.
Thế nhưng, Tiểu Tà hôm nay lại mang đến một tin tức chấn động như vậy, khiến cho hắn nhất thời không thể tin nổi.
“Chuyện này không thể xảy ra.” Hắn đờ đẫn lắc đầu, cảm thấy khó có thể tưởng tượng được.
“Tại sao vậy?” Phượng Lại Tà thấy vẻ mặt kì quái của Sóc Li, có chút tò mò hỏi.
Ở huyết tộc, sở hữu đôi mắt màu tím cũng đại biểu cho thực lực tối cao. Đó là dị năng bẩm sinh, vậy mà, vậy mà…
Sóc Li cảm thấy thật sự đau đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt hiếu kỳ của Phượng Lại Tà, hắn phân vân không biết có nên nói cho cô bé biết tất cả những điều mình biết hay không? Dù sao thì Phượng Lại cũng là dưỡng phụ của cô bé, đồng thời, hắn cũng nhìn ra được rằng quan hệ giữa hai người là rất tốt.
Cho nên, hắn do dự.
“Sư phụ, ‘vậy mà’ cái gì cơ?” Hóa ra đặc điểm này ở huyết tộc rất là được yêu thích nha, thảo nào nó cảm thấy daddy không chỉ đơn giản là một bá tước. Nhưng mà, thực lực mạnh mẽ thì thế nào? Daddy không phải vẫn là bá tước của huyết tộc sao? Huyết chủ và hội trưởng lão sẽ có quyền quản chế daddy, đúng không? Huống chi, tại Võ đạo đại hội, daddy cũng chỉ đứng hàng thứ ba, điều này nói rõ rằng hai vị đứng thứ nhất là Minh Hoàng và đứng thứ hai là Đệ Nhị đều lợi hại hơn daddy cơ mà.
“Không có gì.” Nhìn đến đôi mắt trong suốt của cô bé, Sóc Li quyết định tiếp tục giấu giếm tất cả mọi thứ, nhưng trong lòng hắn lại rất băn khoăn vì những chuyện mà Phượng Lại Tà kể.
Tạo sao Phượng Tê lại biến đổi?
Hoàng thất huyết tộc xưa nay đều có đôi mắt màu đỏ, ngay từ khi được sinh ra đã là như thế rồi. Nhưng Tiểu Tà cũng không giống như là đang vui đùa lừa gạt hắn. Việc này có vẻ thật mơ hồ quái dị. Nếu như cần thiết, có thể hắn cần phải đi sâu vào tìm hiểu một chút. Dù sao, hắn thật sự không muốn nhìn thấy cô gái xinh đẹp như Phượng Tê lại phải gánh chịu số phận như thế.
“Sư phụ, nói chuyện không được nói phân nửa.” Phượng Lại Tà chu môi oán giận. Nó thấy sư phụ rõ ràng bày ra một bộ muốn nói lại thôi, chắc chắn là đang ẩn giấu cái gì đó. Tại sao đối với việc này, mọi người đều có vẻ thần bí, như là đang lén lút lừa gạt cái gì đó? Daddy như vậy, đại trưởng lão như vậy, bây giờ ngay cả sư phụ cũng như vậy.
Thế nhưng, bọn họ càng muốn giấu giếm, nó lại càng cảm thấy hiếu kỳ. Bên dưới những sự kiện này, rốt cuộc đã chôn giấu bí mật gì?
Sóc Li cười trừ, vỗ vỗ đầu Phượng Lại Tà. Hắn nhìn thấy đồng hồ đã chỉ gần đến giờ thi đấu, đứng dậy nói: “Tới giờ ta phải lên sân đấu rồi, chờ chút nữa là con cùng Ẩn có thể xem thấy ta tung hoành.” Hắn cười tươi, đưa tay đeo mặt nạ lên, hóa thân thành chiến sĩ của huyết tộc.
Sóc Li bước từng bước vững vàng tới sân đấu, đằng sau hắn, Tiểu Bạch đang khó chịu vì bị dắt đi, còn Phượng Lại Tà nhìn theo bóng dáng của Sóc Li, đăm chiêu suy nghĩ.
“Tại sao không nhìn thấy bá tước đại nhân?” Tiểu Bạch đột nhiên hỏi.
“Daddy có việc phải rời khỏi một lát.” Phượng Lại Tà cong môi lên bất mãn, vừa tới nơi đã ném nó một mình ở hội trường, daddy thật là vô trách nhiệm.
“Hắn đi đâu?” Thật nguy hiểm, hắn dám để cho tiểu ác ma này tự do hoạt động, chẳng lẽ không sợ cô bé sẽ lại gây phiền phức hay sao? Tiểu Bạch vì bá tước đại nhân yên tâm bỏ lại Phượng Lại Tà mà cảm thán một hơi.
“Ta cũng muốn biết.” Phượng Lại Tà bất đắc dĩ nhún vai. Nó căn bản cũng không biết được daddy đại nhân thần thông quảng đại của nó hiện giờ đang ở phương nào nữa.
Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường