If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Bắc Đường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 217
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 522 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 8: Luyện Ma Pháp
úc Sóc Ly đến căn hầm, Phượng Lại Tà đã chuẩn bị xong, thuần thục đùa nghịch với những loại vũ khí trên tường, rồi đột ngột lấy cây đao trong tay ném về phía Sóc Li.
“Con lại xem ta là cái bia phóng phi tiêu à?” Khẽ nghiêng đầu, thanh đao đảo qua bên tai, găm vào vách tường phía sau. Vẻ mặt Sóc Ly lại hoàn toàn thản nhiên, không hề có chút kinh ngạc hay tức giận.
“Sư phụ!” Ngọt ngào gọi một tiếng, Phượng Lại Tà cười hì hì chạy tới bên cạnh Sóc Ly, khuôn mặt tươi cười hưng phấn nhìn Sóc Ly đang tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Người hôm nay sẽ dạy con cái gì đây? Có thể có cái gì đó mới mẻ không, mấy cái này con đều học xong rồi.” Phượng Lại Tà kéo cánh tay Sóc Ly làm nũng, đáng thương mở miệng, bộ dạng như đang bị bắt nạt, rất động lòng người.
“Lần trước bảo con học những chiêu thức đó, đều đã học xong rồi?” Sóc Ly có chút kinh ngạc nheo nheo mắt.
Nếu hắn nhớ không nhầm, cuối tuần trước hắn đã dạy cho nhóc con này chiêu thức dùng để tập kích người khác vào ban đêm, cho dù là nó thông minh cũng không cần nhanh như vậy đã vận dụng thành thục chứ?
“Sư phụ! Cái này làm sao làm khó được con chứ, sư phụ thật là xem thường người ta nha!!” Lời nói của Sóc Ly quả thật đã đả kích sự tự tin của nó, Phượng Lại Tà giương cái miệng nhỏ nhắn lên kháng nghị.
“Nhóc con này học võ công thật là càng ngày càng nhanh đây!” Sóc Li bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lúc trước nó chỉ là một đứa nhóc yếu ớt, hôm nay đã biến thành một tiểu ác ma có thể đánh có thể giết người.
Nhớ hồi đó, chiêu thức đơn giản nhất hắn cũng cần gần ba tháng mới xong, sử dụng binh khí cần hao phí tới nửa năm, vậy mà chỉ có ba năm trôi qua, hắn đã dạy cho nhóc con này gần hết mọi thứ, tốc độ tiếp thu có thể dùng từ “thần kì” để miêu tả. Bất kể hắn dạy cho là cái gì, có khó học bao nhiêu, Phượng Lại Tà đều có thể thuần thục vận dụng trong một khoảng thời gian ngắn, hại người làm sư phụ là hắn cảm thấy rất kinh ngạc.
Đứa nhỏ trước mặt này đã lớn dần lớn dần trong suốt ba năm qua, tới hôm nay hắn cũng khôn thể dự đoán được nó sẽ phát triển như thế nào trong tương lai nữa. Tư chất trời cho cùng với sự cố chấp trong lòng đã khiến tương lai của nó trở nên không thể nào lường trước được. Có một đồ đệ như vậy, hắn cũng không biết nên vui mừng hay là nên lo lắng.
“Tập võ không thể quá gấp gáp, con bây giờ còn trong giai đoạn trưởng thành, tập luyện quá độ sẽ gây ra những tổn thương nhất định. Con còn nhỏ, việc này có thể cứ để từ từ.” ‘Dục tốc thì bất đạt’, hắn không mong muốn cô bé này tự ép buộc bản thân quá mức, sẽ phản tác dụng. Sóc Ly lo lắng mở miệng.
“Sư phụ! Con có thể, con thật sự có thể.” Trên mặt Phượng Lại Tà hiện ra vẻ nghiêm túc. Nó đương nhiên biết Sóc Ly lo lắng cho nó, cũng vì nó mà nghĩ, nhưng nó không thể cứ thản nhiên an nhàn mà sống, nó cần phải mạnh mẽ lên, nó không có nhiều thời gian.
“Tiểu Tà…” Sóc Ly nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khờ dại kia lại hiện lên sự kiên quyết không hù hợp với độ tuổi, trong lòng có chút vô lực. Mỗi lần hắn khuyên bảo, cô nhóc luôn là như vậy, dùng giọng điệu kiên quyết gạt bỏ sự lo lắng của hắn.
“Sư phụ, không thể nhàn hạ nha, nhanh bắt đầu đi, chiều hôm nay con phải về sớm một chút, không thể quá muộn đâu.” Daddy đã trở về, nó không thể khiến daddy nghi ngờ được.
Phượng Lại Tà khôi phục nụ cười ngọt ngào đáng yêu, lôi kéo cánh tay Sóc Li.
“Ta biết.” Sóc Ly thu lại nỗi lo lắng, cười nói.
Giữa trưa, Sóc Ngôn mang cơm trưa đến căn hầm, kết quả là thấy Phượng Lại Tà vẫn đang cố chấp khổ luyện. Sóc Ly cùng Sóc Ngôn cũng biết tính cách quật cường của nó, cũng không ép buộc nó, chỉ ngồi một bên nhìn thân hình nho nhỏ lần lượt té xuống rồi lại nhanh chóng đứng lên tập tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề có một chút sợ hãi hoặc nản chí, đôi mắt sáng ngời, ánh lên sự kiên quyết.
Cho đến khi Sóc Ngôn xem không nổi nữa, mới đứng dậy lôi Phượng Lại Tà đang thở hổn hển, mồ hôi đổ đầy người sang một bên. Tuy Sóc Ngôn chỉ cao hơn Phượng Lại Tà một chút, nhưng dù sao hắn cũng là một nam sinh, thể lực tự nhiên sẽ mạnh hơn Phượng Lại Tà rất nhiều. Chỉ mất một ít thời gian đã mang Phượng Lại Tà tới ghế ngồi xuống.
“Sao hôm nay cậu liều mạng quá vậy?” Sóc Ngôn nghĩ đến tiến độ tập luyện không muốn sống vừa rồi, không khỏi bất mãn. Tuy rằng Phượng Lại Tà mỗi lần tập luyện đều rất khắc khổ, nhưng cũng rất ít khi giống như hôm nay. Mà người mỏi mệt thì có tập luyện nhiều bao nhiêu cũng là vô dụng, không có hiệu quả.
Phượng Lại Tà lấy khăn mặt lau đi mồ hôi, có chút bất thường nói: “Không có gì… Chỉ là luyện quen tay… Cho nên cứ thế mà luyện tiếp tiếp…”
Sóc Ngôn dĩ nhiên cảm thấy Phượng Lại Tà hơi quái dị, nhưng cũng không hỏi nhiều. Tính cách Phượng Lại Tà vốn là vậy, nếu nó không muốn nói, cho dù là hỏi ba ngày ba đêm, nó cũng không hé miệng lấy một chữ.
Như ba năm qua, hai anh em bọn họ cũng chỉ biết được tên tuổi của nó, còn gia cảnh, người nhà, bạn bè như thế nào, cho tới bây giờ nó không nói một từ nào.
Sóc Ly chỉ ngồi một bên, uống cà phê nhìn Phượng Lại Tà, cũng không mở miệng nói gì.
Phượng Lại Tà chỉ nghỉ ngơi một chút, ăn xong cơm trưa liền quay trở lại luyện tập.
“Anh, hôm nay Tiểu Tà làm sao vậy?” Sóc Ngôn cảm thấy Phượng Lại Tà có chút quái dị, mở miệng hỏi Sóc Ly.
“Không biết.” Nhún nhún vai, Sóc Ly đứng dậy: “Anh đi hướng dẫn Tiểu Tà một chút, em trở lại quán đi.”
“À, được.” Sóc Ngôn gật gật đầu, sau đó dọn dẹp mọi thứ rồi rời khỏi căn hầm.
Mãi cho đến buổi chiều, Phượng Lại Tà mới thôi tập luyện, không ngừng thở hồng hộc, quần áo trên người đã sớm ướt đẫm mồ hôi, do vận động quá nhiều, ngón tay cũng hoàn toàn tê liệt. Sóc Ly khẽ cúi xuống, ôm Phượng Lại Tà đã kiệt sức vào phòng tắm.
“Tắm rửa cho thoải mái một lát đi.” Sóc Ly để Phượng Lại Tà trong phòng tắm, đóng cửa rồi đi ra ngoài.
Trong phòng, Phượng Lại Tà cố hết sức cởi quần áo, mở vòi sen tắm rửa. Khi dòng nước trong mát chảy xuống người, nó cảm thấy mỗi một tế bào trong cơ thể mình đều dễ chịu hơn, sự thoải mái lan ra khắp toàn thân.
Hôm nay, thật sự quá mệt mỏi. Phượng Lại Tà vừa tắm, vừa nghĩ đến hành động quá khích hôm nay. Có điều, nếu có thể tiếp tục thì nó cũng sẽ tập liều mạng như vậy, cũng sẽ không biết nặng nhẹ như vậy. Bởi vì, mỗi lần gặp lại daddy, nó lại nhớ tới đêm hôm đó – cái đêm đã thay đổi vận mệnh của nó. Nhớ tới mùi máu tươi gay mũi cùng tiếng thét chói tai, nhớ tới ngọn lửa ác ma kia đã điên cuồng hủy hoại hạnh phúc của nó, nhớ tới Daddy ngay sát bên cổ nó, những cảm giác tuyệt vọng và sợ hãi này thật sự làm nó không chịu nổi.
Nó cần sức mạnh, nó cần phải trở nên mạnh mẽ, nó phải…
Sau một giờ nghỉ ngơi, thể lực và sắc mặt Phượng Lại Tà mới khôi phục bình thường, lại bày ra một nụ cười ngọt ngào, nó tạm biệt hai anh em, cầm cặp ra về.
Đây là cuộc sống hàng ngày của nó. Đa số thời gian nó đều ở tại quán cà phê này. Từ ba năm trước, nó đã hạ quyết định bái Sóc Ly làm thầy, giúp mình thoát khỏi sự yếu đuối, vô lực.
Lúc về tới nhà, nó thấy Tiểu K đang ngồi bên cạnh daddy.
Phượng Lại đang xem sách báo, vừa nghe tiếng cửa mở, liền ngẩng đầu lên nhìn Phượng Lại Tà đang nhu thuận đứng ở cửa.
“Daddy, con đã trở lại.” Phượng Lại Tà ngoan ngoãn nói. Sự thật là nó vẫn không quen với việc mỗi ngày về nhà đều gặp daddy. Dù sao trong suốt mười năm qua, trong căn biệt thự chỉ có nó cùng Tiểu K mà thôi.
“Ừ.” Phượng Lại gật gật đầu, Tiểu K đứng một bên mở mắt nhìn nhìn Phượng Lại Tà.
“Chủ nhân dặn dò chuẩn bị kem cho tiểu thư, để trong tủ lạnh, tiểu thư thay quần áo xong thì có thể ăn.” Tiểu K đứng lên, từ tốn nói.
“A…” Phượng Lại Tà có chút kinh ngạc nhìn Phượng Lại, sửng sốt một lúc mới mở miệng: “Cảm… cảm ơn… Daddy.” Tới giờ nó cũng không biết rằng người daddy cực kỳ vô trách nhiệm này lại biết được thứ nó thích ăn nhất là kem. Càng không nghĩ rằng hắn lại sai người chuẩn bị cho nó. Điều này vượt xa so với những gì nó tưởng tượng.
Phượng Lại chỉ là hơi giật giật khóe miệng, cũng không đáp lại cái gì.
Phượng Lại Tà cắn cắn môi, sau đó chạy lên lầu, nhanh chóng thay quần áo.
“Ma nhãn không còn.” Đợi sau khi Phượng Lại Tà đi khỏi, Phượng Lại mới ung dung mở miệng.
“Cái gì?” Tiểu K kinh ngạc nhìn Phượng Lại. Ý của chủ nhân là… Ma nhãn bị người khác phát hiện và tiêu hủy…
“Tiểu Tà hôm nay đi đâu?” Phượng Lại hỏi.
“Báo cáo chủ nhân, tiểu thư đầu tiên tới trường học, cũng không có cái gì khác thường, sau đó thì tới Thương Nguyệt.” Tiểu K nói toàn bộ tin tức cho hắn.
“Thương Nguyệt à…” Phượng Lại khẽ nhếch khóe miệng, trong mắt có một tia băng lãnh.
“Đối phương cũng có chút thực lực.” Có thể dễ dàng phát hiện ma nhãn tồn tại, hơn nữa thần chẳng biết quỷ không hay tiêu diệt nó, lại không làm Tiểu Tà chú ý, thật không tồi.
Tuy rằng ma nhãn là công cụ để theo dõi, nhưng chỉ sau khi đối tượng trở về thì mới thấy được những gì đối tượng đã trải qua. Hôm nay, ma nhãn đã bị tiêu hủy, tự nhiên những việc xảy ra ngày hôm nay không thể nào biết được.
“Chủ nhân, có cần thuộc hạ…” Tiểu K vừa định nói, lại bị Phượng Lại phất tay ngăn lại.
“Không cần phải làm vậy, lai lịch cùng ý đồ của đối phương còn chưa rõ ràng, trước mắt mà nói cũng không gây thương tổn cho Tiểu Tà.”
Nếu đối phương muốn hại Tiểu Tà, chỉ sợ cũng không đợi lâu như vậy. Tiểu K đã nói với hắn, hành động quỷ dị của Tiểu Tà đã có từ ba năm nay, nếu có bất lợi gì thì cũng đã xảy ra rồi.
“Nhớ kĩ, ngươi không thể rời khỏi biệt thự này, bất kể thời điểm nào, tình huống nào đều không thể. Chẳng lẽ ngươi đã quên lời ta nói?” Đôi mắt màu tím của Phượng Lại lạnh lùng nhìn về phía Tiểu K.
Tiểu K cúi đầu, thầm mắng chính mình đã nhất thời xúc động.
“Vâng. Thuộc hạ hiểu.”
Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy - Bắc Đường