Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 53 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 431 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
_đáng ghét!!!! đáng ghét!!! Vân Nam Phong, ngươi là đồ trứng thối, đồ mắc dịch, dám……….aaaaaaaaaaaa, đáng ghét ah
trong khu vườn, nàng đang xả street. Mộc trận đươc bố trí rất kín. Mộc trận gồm 2 loại, lớn và nhỏ, loại nàng đang dùng là loại nhỏ. nó là 1 tập hợp những khúc gỗ được dùng dây treo lên, nó là 1 trận địa rất khó giả, 1 khi đã động thủ thì những khúc gỗ nhất loạt chuyển động không theo 1 quy tắc nào cả, vì vậy người sử dụng không những phải khéo léo mà còn phải sử dụng hết tất cả các cơ quan cảm giác…..nói chung là nếu không tập trung thì sẽ ở 1 tư thế rất khó coi
_Huyền nhi_hắn, trên tay cầm 1 đía bánh ngọt chạy tìm nàng, đã thế còn gọi lớn
“hử” “cạch” “cạch” “bốp” “bốp” “binh” “oái”, 1 loạt tiếng động vang lên, tiếp theo đó, nàng với tư thế rất chi là “đẹp”.
nhứng sợi dây có gắn những khúc gỗ thít chặt lấy nàng khiến nàng lơ lửng trên không, muốn luyện tiếp cũng không đk mà muốn đi xuống cũng không xong.
_ngươi…còn không tới giúp ta_nàng thấy hắn thì hằn học, chính vì hắn mà nàng mời bị như thế này….đáng ghét…….nam nhân thối…..đồ thối tướng công….đồ trứng thôi…cà chua thối
hắn thấy nàng như vậy liền đặt đĩa bánh xuống cái bàn bên cạnh, nhưng khi nghe nàng nói thì thái độ quay ngoắc 180°, cầm cây quạt giấy không biết lấy từ đâu ra đứng phe phẩy như trêu ngươi nàng
_nga, hôm qua nàng vừa chàng chàng thiếp thiếp với ta ngọt ngào như vậy thế mà hôm nay lại ta với ngươi, thực không biết nàng có phải là nương tử của ta không nữa, haiz
hắn làm ra vẻ ta đây khiến nàng bực mình, nhưng trong tình cảnh này, tay chân không cử động được, đành nhờ hắn. rướn cái đầu còn hoạt động được về phía hắn gằn từng giọng
_hừ, ngươi muốn gì, nói mau, không phải dài dòng
_nga, nàng chấp nhận?_hắn cố tình kéo dài thời gian để khiến cho nàng thấy lúc này hắn là rất quan trọng
_nhanh lên chút coi, ta sắp không chịu được nữa rồi_nàng mỏi nhừ cả tay chân, nói như cầu xin hắn
_nga, được rồi, chỉ cần nàng nói “tướng công, chàng giúp thiếp 1 chút nha” là được_hắn cố tình nhái giọng của nàng khiến nàng suýt bị nhồi máu cơ tim mà chết ngay tại trận
__ặc…..ngươi….bắt ép người quá đáng….ta không nói_nàng cố làm ra vẻ không cần
_vậy ah, được thôi, nàng cứ ở đấy mà luyện công đi nha, ta đi dạo_hắn làm bộ quay người vì biết nàng thế nào rồi cũng sẽ gọi hắn lại
đúng như dự đoán nàng thấy hắn quay đi thì gọi lớn
_ah, ngươi…..ta nói….ta nói….ngươi đừng đi
hắn vui mừng quay lại nhưng không biểu hiện ra mặt mà chỉ nói với giọng đắc thắng_nào, nương tử của ta, nói đi
_ack…tướng….tướng công….chàng…chàng,….giúp thiếp…thiếp 1 chút nha_nàng cuống quá nên trở thành cà lăm nhưng khi nói xong thì khôi phục cái giọng vốn có khó đổi của mình_ê, xong rồi, ngươi mau giúp ta đi chứ
_được, nàng cứ bình tĩnh
hắn chậm rãi đi về phía nàng, xoạt, những sợi dây được cắt bỏ nhanh chóng, thân thể của nàng cũng theo đó mà rớt xuống vs vận tốc áh sáng
_aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…………._nàng hét lên, giờ này nàng không còn tỉnh táo để nghĩ mình có thể sử dụng khinh công nữa, cứ thế mà làm vật rơi tự do, nhắm mắt, nhắm mũi chờ……chết nhưng….hay ghê ta, nàng không rơi xuống mà đáp vào 1 vòng tay ấm áp, rồi 1 cái thơm nhẹ lên má nàng khiến nàng đỏ mặt. đẩy hắn ra nàng lớn tiếng
_ngươi, to gan, ban ngày ban mặt dám cả gan ăn đậu hũ của ta, tội khi quân đáng chém
_ồ, thật thế sao??? vậy đây, nàng chém đi_hắn cúi xuống vén mái tóc sang 1 bên_mà cổ ta cứng lắm nha, hahahahahaha_hắn cười khóai trá
vèo……………hắn nói xong thì chạy mất dép
_ngươi…….đứng lại cho ta……yaaaaaaaaaaa
nàng cũng đuổi theo với tốc độ tên lửa, tiếng cười vang vọng khắp phủ, nơi đây như trải qua biết bao nhiêu mùa xuân vậy.
nhưng hạnh phúc thường không kéo dài, có những điều người ta không muốn tới nhưng cuối cùng nó cũng xuất hiện
vào 1 buổi sáng, mùa thu, khi nàng còn đang ngủ nướng trên chiếc giường, lăm, lăn, lăn, dang tay ôm lấy hắn, kết quả chỉ là ôm lấy cái chăn bên cạnh. nàng giật mình tỉnh dậy. hắn, hắn không có trong phòng. tối qua cũng không có về. đúng lúc dó, Hắc Lam đẩy cửa chạy vào, thở hồng hộc, nói không nên lời
_vương….vương phi…….vương gia…ngày……….mất….mất tích
_CÁI J?
hắn mất tích???? tại sao mất tích??? nàng lo lắng đi đi lại lại trong phòng hết cắn móng tay lại bóp trán suy nghĩ
đúng rồi, hôm qua, tối hôm qua nàng thấy hắn đọc 1 bức thư, sau đó liền đi ngay. đúng rồi, bức thư. nàng lục tung phòng lên cuối cùng cũng tìm đk bức thư bị vò nát vứt ở chân bàn.
cái j? giáo chủ tà phái viết thư muốn hắn tới giao đấu?sao hắn không nói với nàng?? sao hắn lại mạo hiểm như vậy???giáo chủ tà phá tuy rằng nàng chữa gặp qua nhưng giang hồ đồn rằng hắn là 1 con cái già quỷ quyệt, liệu hắn có đùng thủ đoạn????????
_Huyền nhi?????
vừa lúc đó 1 giọng nói quen thuộc vang lên, là Nam Du – đương kim hoàng thượng, anh trai hắn, Du được Hắc Lam báo tin thì tức tốc tới đây, thấy vẻ mặt nàng lo lắng, đôi chân run run như không đứng vững nữa thì hắn mới tin đó là sự thật
_Huyền nhi_hắn cất tiếng gọi lần nữa, lần này giọng nói lộ rõ vẻ lo lắng
_huh??? hoàng thượng ca ca…..hức….hắn….hắn….mất tích rồi…oaoaoaoaoaoao_nàng thấy hắn thì khóc nấc lên như 1 đửa trẻ.
_ngoan, Huyền nhi ngoan, muội kể lại đầu đuôi cho ta nghe, ta giúp muội, ngoan, đừng khóc nưa_hắn dỗ dành nàng bằng giọng nói ấm áp khiến nàng tĩnh tâm được phần nào.
_hix……….bla bla bla………..là vậy đó….hic
nàng lấy tay áo lau đi giọt nước mắt vương trên khóe mi, lòng nặng trĩu nỗi lo lắng, vẻ mặt vui tươi hoạt bát ngày nào giờ đã thay bằng vẻ mặt sầu não, đôi mắt long lanh to tròn, giờ chỉ còn là ánh mắt vô định với những giọt nước mắt lăn dài, đôi môi suốt ngày cười cười nói nói bây giờ cũng chỉ còn có thể phát ra tiếng thút thít nhỏ
_Hắc Lam, chuyện này không thể truyền ra ngoài, hãy giữ kín, giờ ta cùng Huyền nhi tới điểm hẹn để xem xét tình hình
_rõ
liền sau đó, nàng cùng hắn 2 thân 2 ngựa phóng như điên về phía khu rừng phia sau thành.. đây là 1 khu rừng khá âm u, xung quanh, tứ phía đều là cây cối rậm rạp, thật là khó để xác định phương hướng, càng vào sâu tử khí càng nặng khiến nàng cảm thấy khó chịu, lại thấy bồn chồn lo lắng không thôi, còn Nam Du, vẫn cứ vậy, mặc dù rất lo lắng cho hắn nhưng vẫn không thể hiện ra mặ vì sợ sẽ khiến cho nàng càng thêm bất an
đi thêm 1 đoạn, khung cảnh đãm mau hiện ra trước mắt 2 người, khoảng hơn 20 hắc y nhân nằm đó, máu chảy lênh láng, mùi tanh của máu sộc vào mũi khiến nàng suýt nôn mửa, nhưng rồi, chiếc áo màu xám tro xuất hiện trước mắt nàng, đó chẳng phải là chiếc áo hắn mặc hôm qua sao??? nàng chạy lại nhặt lên, chiếc áo có rất nhiều chỗ rách, máu loang lổ thấm đẫm chiếc áo, tim nàng đau nhói, 2 cánh tay run run, nước mắt rơi lã chã, thế giỡi như sụp đổ trước mắt nàng, bóng rối bao trùm lấy đôi mắt nàng, nàng ngất, khi ngất nàng còn nắm chặt chiếc áo khoác đẫm mãu của hắn
Nam Du lặng lẽ nhìn nàng, nàng – đứa em gái bé bỏng đang khóc, khóc trong tuyệt vọng, nàng ngất đi khiến Nam Du cảm thấy tội lỗi, là do chàng đã không cho người đi dẹp tà phái sớm bây giờ khiến cho hoàng đệ không biết đang ở nơi nào, Huyền nhi thì đau khổ, phận làm đại ca làm sao chàng có thể yên lòng.
đưa nàng về phủ, chàng quay về hoàng cung kể rõ sự tình cho Trúc Vân, Trúc Vân nghe xong thì khóc nấc lên, Huyền nhi thân thiết với nàng như thế tại sao lại chịu nhiều bất hạnh như vậy, mới tìm được hạnh phúc chẳng bao lâu thế mà giờ lại nghe tin Nam Phong mất tích, hẳn là sẽ shock lắm. nghĩ vậy Trúc Vân liền cùng Nam Du rới cùng đến phủ tìm nàng, nhưng lúc đến phủ thì nghe tin nàng vừa rời phủ nhưng không biết đi vè đâu trong lòng 1 cỗ buồn phiền dâng lên, chắc hẳn nàng là đi Nam Phong.
còn nàng, sau khi về phủ, thực sự là không thể ngồi yên chờ tin của hắn liền cưỡi ngựa rời phủ tìm đến Huyền Băng cung nhờ giúp đỡ, đường sá xa xôi, 1 nữ tử như nàng thì không có gì là khó nhưng trong lòng đang mang nõi lo lắng khong thể ta nên khiến nàng kiệt sức nhanh, nhưng nàng vẫn cố gắng, vượt bao nhiêu khó khăn, cuối cùng cũng đến được chân núi Khang San, cửa ải cuối cùng cũng xuất hiện, nàng phi thân thoăn thoắt thoảng cái đã lên đến đỉnh núi. hướng phía phòng Bách Chiến đi tới nhưng sao thế này??? trước mặt nàng tối đến, nàng không nhìn thấy gì nữa, rồi nàng chìm trong vô thức
trong cơn mê, có ai đó đang gọi nàng thảm thiết, là Nam Phong?? hắn gọi nàng, nàng đưa tay về phía hắn, ôi, đúng hắn đúng hắn thật rồi, hắn nắm tay nàng, bàn tay thật ấm áp, nhưng có gì đó không đúng, đây không phải bàn tay thân quen thường ôm nàng khi ngủ, không phải bàn tay thường đút đồ ăn cho nàng, không phải bàn tay nàng thường nắm khi đi dạo,. đây rốt cuộc là ai?? là ai? tại sao không phải là hắn, tại sao???
nàng dần dần mở mặt ra, là khuôn mặt đó khuôn mặt hắn đang nhìn nàng cười tươi, đúng là hắn, thật sự là hắn, nàng sung sướng bật dậy ôm chầm lấy hắn, nước mắt tuôn rơi, nhưng đây không phải nước mắt của sự đau khổ là mà nước mắt của sự hân hoan, vui mừng
_Phong, thực là ngươi không di, ngươi đã về bên ta rồi, ta thật nhớ ngươi lắn…huhuhu…
Định Mệnh... Định Mệnh... - Thiên Dực