Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Thiên Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 53 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 431 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
nàng đang đi trên đg thì cảm giác có ai đó theo dõi mình, linh cảm mách bảo sẽ có chuyện chẳng lành, nhất định sẽ có đổ máu nên nàng cố ý đi vào 1 cánh rừng…đi đến nơi thích hợp, nàng quay lại ns
_đk rồi đấy, mấy người ra đi
Sau câu nói đó phía sau cây cổ thụ lớn có 3 hắc y nhân bước ra ánh mắt ngạo nghễ. Còn về phần nàng, nàng nhìn chúng ành mắt thách thức
_Phát hiện ra bọn ta quả là người không tầm thường!! ngươi đc đó_1 tên bước lên có vẻ như là kẻ cả
_ta có lời khen ngợi!! nếu không phải vì vụ làm ăn béo bở này thì ta sẽ nhận nhà ngươi làm đệ tử _1 tên khác nói
_Ha ha ha ha ha!!! ngươi mà xứng _nàng nói kháy
_Cứ tự tự đắc đi!! chỉ 1 lát nữa thôi mi sẽ ko còn nhìn thấy mặt trời!! hahahahhahaha _tên còn lại bước lên
_ê * khều khều * các ngươi có biết nói tự này h là quá thừa ko!! đang khoe danh tiếng ak!! nhầm chỗ rồi cưng ơi!!! đi nơi khác chơi đi!! mà ko muốn đi thì nháo zô luôn đi, ta đây chấp hết!! nhặt 1 lũ vô dụng
ngay tức thì cả 3 thân ảnh xông lên
nàng liền xuất Diêm kiếm trong tay áo ra tiếp chiêu
*************
_Chủ nhân, nàng đang bị truy sát
_Sao!!! ngươi nói gì!!1 nàng đ..a..n..g _chưa kịp hết câu 2 thân ảnh lao ra khỏi phòng
****************
bọn sát thủ liên tiếp tấn công, tiếng kiếm va vào nhau vang vọng khắp khu rừng…..kiếm quang trùng trùng như sóng thần tới tấp bủa vây lấy nàng, ý đồ chắc muốn xin cái đầu của nàng đây mà….thật sự là võ công của bọn này cũng khá cao…nàng chật vật mãi ms giết đk 2 tên, tên cuối cùng, tên này võ công rất cao, hắn ra chiêu rất mạnh, nàng là do đuối sức nên k có chống đỡ nổi, nàng lạng choạng, tên sát thủ thừa cơ chém 1 nhát, nàng cố gắng tránh nhưng mũi kiếm đã sượt qua cánh tay thành 1 vết thương khá sâu.nàng nhíu mày, máu chảy dài, thấm xuống đất, mùi tanh của máu xộc lên mũi làm nàng khó chịu….
vừa lúc đó, Nam Phong và Hắc Lam tới, Hắc Lam giao chiến vs tên bịt mặt còn hắn thì chạy đến chỗ nàng nhưng k kịp nữa rồi, 1 mũi tên từ đâu lao tới cắm thẳng vào bả vai nàng. do mất máu quá hiều khiến nàng hoa mắt h lại thêm 1 mũi tên nữa, nàng đâu đớn k đứng nổi ngã về phía sau…….hưng phía sau đó chính là vấn đề, nó là 1 cái vực sâu………………….
hắn tới miệng vực, vẻ mặt thất thần, ánh mắt lộ ra sự đau đớn, hắn điên cuồng tàm phá xung quanh, tên sát thủ cuối cùng cũng đã bị hắn 1 nhát chẻ đôi người, cây cối đổ nát, khu rừng trở nên hoang tàn……….
_Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………………….
hắn hét lên như con thú bị thương, đúng hắn đang bị thương, 1 vết thương có lẽ sẽ k bao h khép lại, nàng đã ngã xuống vực ngay trước mặt hắn, hắn hận mình k kịp đến cứu nàng, hận k giữ đk nàng lại………….hắn cứ đứng ở đó_trước miệng vự, ánh mắt vô hồn…….k khí đâu thương tràn ngập, k gian tĩnh lặng, chỉ còn tiềng những con thú đi ăn đêm vọng lại……………
tại 1 căn nhà nhở tại 1 khu rừng k rõ tên tuổi
nơi đây có 1 chàng trai đang làm cái j đó( áy quay gần lại nào_ ohhhhhhhhhh thì ra chàng đang ắc thuốc, rót thuốc ra chén, chàng đến bên chiếc giường, trên chiếc giường có 1 cô gái tuổi đời còn khá trẻ, mặc dù sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn là 1 mĩ nhân, chàng ngồi xuống đút cho nàng từng thìa thuốc
chả là 3 ngày trước, khi chàng đi hái thuốc, lúc trèo lên vách đá thì thấy có người ở trong hốc đá cạnh đó bèn đem về cứu chữa….vết thương khá nặng lại thêm mất máu quá nhiều nếu k dk chữa trị kịp thời thì nàng đã vong từ 3 ngày trước
***************
trở lại kinh thành
sau khi nàng rơi xuống vực, Du đã huy động toàn bộ quân lình đi truy tìm quanh vực. cha con Hiểu Minh cùng thái hậu rất lo lắng vì chuyện này liên quan đến hoàng thất….còn hắn, sau ngày hôm đó, hắn đã thay đổi, hắn k còn màng đến sự thể nữa, thường xuyên ghé vào tửu lầu, suốt ngàu chỉ lo vui đùa vs các cô nương, hắn uống rượu nhưng càng uống hắn càng nhớ nàng, k thể quên đk nàng. có ai biết rằng, hắng đêm, trong mỗi cơn say, hắn thường gọi tên nàng, trong mỗi cơn mơ hắn cũng mơ thấy nàng nhưng cứ mỗi lần tưởng chừng như vs tới thì hình ảnh của nàng lại tan biến làm hắn đau khổ vô cùng
***************
quay lại căn nhà nhỏ
thêm 4 ngày sau
_Ư….ư…….đây là đâu?
nàng ngồi dậy bóp trán, nàng nhớ là trong cơn mê có ai đó gọi nàng, àng càng tiến lại gần thì khoảng cách giữa 2 người lại càng xa, rồi người đó biến mất giưã làn khói trắng…..giấc mơ ấy cứ lặp đi lặp lại khiến nàng tỉnh dậy
nhìn quanh căn nhà nàng nhận thấy cạnh giường có 1 giá sách phải ns là siêu lớn ah chứng tỏ chủ nhân căn nhà rất thích đọc sách, phía góc phòng có 1 cái bàn để rất nhiều lọ và vật dụng giống như để pha chế cái j đó…………….
_cô nương đã tỉnh?_1 chàng trai bước vào làm nàng choáng ngợp
lấy lại tinh thàn_ngươi……ngươi là ai?
nàng cựa mình chợt thấy bả vai đau nhói, nàng nhìn xuống thấy bả vai mình cuốn băng bất giác hỏi_ta bị thương?
_đúng, cô nương bị thương rất nặng.ta đã cứu cô nương từ 1 hốc đá, cô nương là ai?tại sao lại bị thương nặng như vậy?
_ta….ta là ai?
nàng cố lật tung trí nhớ nhưng tất cả những j nàng thu được chỉ là con số 0, nàng hoang mang tới tột độ
_trời ơi, sao ta k nhớ được j thế này?_nàng ôm đầu vẻ mặt khổ sở
(TG:theo như khoa học đã chứng minh cùng với kiến thức vô cùng uyên thâm của ta, ta khẳng định rằng tỷ bị mất trí nhớ/Soái ca:đúng đúng, nhưng j để ta thay ngươi phát biểu….hahahahaha/TG:đứng lại, định cướp công hả?)
_từ những biểu hiện của cô nương, ta nghĩ cô nương đã bị mất trí nhớ…..khi tìm thấy cô nương ta đã phát hiện ra những thứ này, nó có thể giúp được cô nương chăng?
nàng đón lấy chiếc khăn từ tay chàng, nó là 1 chiếc khăn tay màu trắng rất đẹp, đặc biệt là trên đó còn thêu dòng chữ màu đỏ “Văn Thần Huyền_Trịnh Thăng Bình” chắc đây là tên của 1 đôi nam nữ yêu nhau (TG:ack, đều là tên của tỷ ah/TH:haizz, ta biết nhưng ta đang mất trí nhớ mà)…..1 kim bài bằng ngọc trên đó có khắc hình con hổ được cách điệu thành đám mây…cuối cùng là 1 thanh kiếm rất đẹp, lưỡi kiếm sắc bén, chuôi được chạm khắc rất tinh xảo và 1 cây sáo đen tuyền trên đó có khắc 2 chữ j đó thì nàng k biết.nàng bất giác kêu lên
_là Diêm kiếm và Lưu Huyền sáo………..
_cô nương biết nó?_chàng ngạc nhiên vì khi người ta bị mấ trí thì nhớ ta 1 chi tiết nhỏ chũng là điều đáng vui rồi
_k….chỉ là nhìn thấy chúng ta chợt nghĩ ngay đến 2 cái tên này_nàng trở lại vẻ mặt tươi tỉnh_thôi k sao….quên đi cũng tốt, ta sẽ bắt đàu lại từ đầu….huynh xó thể cho ta ở lại đây đk k?
_đk thôi, ta rất sẵn lòng…..nhưng trước tiên phải “đặt tên” cho cô nương đã
_hiiiii……lúc nãy ta thấy cái tên Văn Thần Huyền rấ có ấn tượng, ta lấy tên đó nha, ta 18 tuổi….còn huynh, huynh tên j? bao nhiêu tuổi?_nàng nhe răng cười
_đk, Huyền nhi, ta gọi Lãnh Thiên Dực, 19 tuổi_chàng cũng cười rất tươi
_hix, nhìn huynh trẻ thế mà, thôi k sao ta chịu khó làm muội muội của huynh cũng đk….hihihihih
nàng ở nhà Thiên Dực đk 1 tháng thì đã đọc hết số sách y thuật của chàng…công nhận nàng thật sáng dạ nha, chỉ đọc 1 lần là nhớ hết, cái đầu nàng như 1 cái máy photo copy(TG:ước j mình đk như cô ấy/TH:khả năng thiên phú đó cưng)
hôm nay Thiên Dực lại đi hái thuốc, 1 mình nàng tung hoành khắp xó….bây h nàng là đang chế nước hoa, nàng đã dày công vào rừng hái cả đống hoa để chuẩn bị cho ngày hôm nay ah….nàng đang tiến hành công việc của mình thì chợt thấy có 1 lão già toàn thân từ trên xuống xuối trằng như người bị bạch tạng đang “bay” về phía nhà mình liền nghĩ ngay đó là…”kẻ trộm”(trời, khinh công tuyệt đỉnh của người ta lại bảo là bay)….nàng lấy vội cây gậy ở góc nhà rồi nấp sau cánh cửa, lúc “tên đạo chích” đi đến nàng rời khỏi chỗ nấp định phang cho lão 1 gậy nhưng tiếc thay, tiếc thay, kế chưa thành thì tay áo nàng đụng phải 1 lọ đựng đầy những viên thước tròn tròn, cứng cứng, kết quả là……….rầm………nàng ngã chỏng gọng ngay trước mặt “lão ăn trộm”
_ai da, cái mông của tôi_nàng than vãn, xoa cái mông khốn khổ của mình
_ha ha k ngờ lại có tên trộm hậu đậu như vậy nha_”lão trộm” phá lên cười
_đừng có gắp lửa bỏ tay người nha, ông ms là kẻ trộm ấy_dù đau nhưng nàng vẫn gân cổ lên cãi
_hơ, người như ta mà phải ăn trộm, nực cười, ta muốn người khác trộm đồ của ta còn chưa được nữa là…..ns cho ngươi biết, ta đến đây là để tìm người_ “sao ta lại phải giải thích cho tên trộm này nhỉ?????thật là phiền quá đi”
+lão gia gia, ngươi tìm ai vậy?_nàng đổi giọng còn nhanh hơn trở bàn tay
_ta đến tìm tên tiểu tử Lãnh Thiên Dực
_hơ, đến tìm đại ca hả? đk, ta sẽ “hảo tiếp đãi” lão đến khi huynh ấy về
nàng pha 1 tách trà đặc biệt, thực ra cũng k đặc biệt lắm đâu, nó chỉ có thêm “1 ít” bột ớt vào thôi……….lão già uống xong cái mỏ của lão phù lên, lão kêu oai oái…nàng tỏ vẻ lo lắng, đến bên cái bàn pha chế, nàng lấy luôn lọ nước hoa xịt vào “con chuột bạch già” của mình
vừa lúc ấy, Thiên Dực bước vào thấy cảnh tượng “hùng dũng” chiến đấu của nàng thì thấy cảm thương cho nhân vật tội nghiệp kia….mà nhân vật đó là ai???????????là sư phụ của chàng_Độc Xà vương_uy chấn 4 phương
sau 1 hồi để cho 2 người họ hàn huyên, tâm sự, nàng ms chen vào hỏi
_lão gia gia, người thật sự là Độc Xà Vương?_nàng chớp mắt kiểu cún con
_đương nhiên, ta – Độc Xà vương – thiên hạ đệ nhất dùng độc_lão vênh vênh váo váo nhìn mà thấy ghét
_oa…vậy thì ông đúng là Ân Ân Tạ…………_nàng reo lên
_nhóc…sao ngươi biết?????_lão ngạc nhiên
_hehe…ta là ai??có phải lão có 1 đệ tử là Như Ý????
_oa…ta bài ngươi làm sư phụ ah….cái này hiếm người biết lắm nha_lapx trầm trồ khen nàng
nàng chưa kịp ns thì Dực đã cướp lời
_Huyền nhi…có phải muội đã nhớ ra 1 chút??????
_hở??????cái j cơ?????tại sao muội lại biết lão ta nhỉ????????khổ quá đi!!!!!_nàng nhăn mặt, vỗ vỗ trán
những câu hỏi k có câu trả lời vì người có câu trả lờ đã k còn nhớ j nữa cả nó vẫn luôn là 1 dấu chấm hỏi to đùng trong đầu nàng
_nhóc, ngươi thật giống tiểu Như Ý, đều xinh đẹp+nghịch như quỷ sứ bất quá ta lại rất thích ai như tiểu tử này_quay sang cốc đầu Thiên Dực_lúc nào cũng im im, ở vs hắn thật là buồn chết ta
_sư phụ………………_mặt Thiên Dực đen xì xì
_ý kiến hay ah…..nhưng ta chỉ thích học võ công thôi_nàng lên tiếng
_ta sẽ dạy cho ngươi nhưng ngươi phải học đọc dược của ta đã_lão già dở thói mặc cả, chợ búa
_được, nghe cũng hấp dẫn a, chơi luôn
*************
sau 2 tháng cưỡi ngựa cuối cùng 3 người họ cũng đến được Độc Xà cốc
_sư phụ ah, đồ nhi mệt lắm, để 1 tháng sau hãy học nha
nàng quăng đồ đạc xuống đất, nhảy lên giường ngang nhiên nằm ngủ
2 người còn lại chỉ biết lắc đầu vs tiểu yêu quái_Như Ý thứ 2 sắp hành xác họ
***********************
nàng đang thăm thú “ngôi nhà” ms của mình, tham quan với nàng chỉ là thứ yếu,m cái chính là nàng muốn “khảo sát” xem ngôi nhà này có….cất giữ kho báu không…….nàng chợt nhận thấy tiếng giày của mình có khác lạ khi đi đến chiếc bàn uống trà…đùn tay gõ xuống nàng khẳng định rằng phía dưới là 1 khoảng trống
“hơ hơ, sư phụ à, người dù có thông minh đến mấy thì cũng không qua được ta a, ha ha kho báu này sẽ là của ta”
nàng loay hoay mãi mà vẫn không tìm ra cách mở “ô cửa bí mật” này, chợt thấy chân bàn có lớn hơn bình thường, nhấc ra thì thấy 1 bảng mã….bảng mã ư? vs 1 người ham tiền như nàng cho dù chỉ số IQ có là 50 thì khi “phần thưởng” là tiền hay đại lọai là thứ j đáng giá thì nó cũng tăng lên đến 200 huống gì nàng là siêu học sinh hơ hơ, h thì nó chắc cũng tăng lên 500 rùi a….cạch…sau 1 hồi tọc mạch, miếng sàn nhà mở ra, phía dưới là 1 chiếc hộp làm bằng hồng ngọc được chạm khắc hình 2 con rắn đang ngóc đầu lên, quấn vào nhau tạo thành 1 cái tay cầm….nàng mở ra thì thấy bên trong có 1 chiếc nhẫn, mặt chiếc nhẫn có gắn 1 viên đá trong suốt như kim cương được cách điệu thành hình mặt trăng khuyết, nàng đeo vào tay thì vừa khít, vừa đi vừa mân mê “bảo bối” thì đụng phải ai đó nàng ngã lăn quay ra đất
_ai da, đau chết ta…hixhix
_Huyền nhi, làm j mà vui thế, vui đến nỗi k nhận ra ta nữa cơ mà_Thiên Dực nửa trêu đùa nữa trách cứ
_a, đại ca coi này_vừa ns nàng vừa khoe vs Thiên Dực
_muội ms làm hả?đẹp ah_Thiên Dực trầm trồ khen khi nghĩ đó là “kiệt tác” ms của nàng
_đâu có…của sư phụ đó_nàng đáp tỉnh bơ
_sao muội lại có nó vậy?_thiên dực sửng sốt
_hiiiiii…..thì cứ đi tìm sư phụ cái đã_ns rồi kéo tay Thiên Dực đi luôn
(Độc Xà Vương)
tại nơi nuôi nhốt rắn
_sư phụ_chưa thấy người mà ta đã nghe thấy tiếng nhóc đồ đệ rắc rối của ta
_nhóc, lại j nữa đây?
ta chán nản khi nghe nhóc gọi. lần nào nó gọi ta “thân thiết” như vậy là y như rằng có chuyện, lúc thì làm đổ bình độc dược ta tinh luyện nguyên 1 tháng, “lỡ tay” giết chết con kim xà ta yêu quý thứ nhì (thứ nhất là con bạch xà ah), k thì cũng làm đổ “kệ sách nhỏ” của ta (khoảng vài trăm cuốn sách dày 600 trang thôi)…trời ơi, khổ cái thân già của ta, k biết làn này nó lại gây ra họa j nữa, chẳng lẽ lại là “đãng trí” thả mất mấy con trăn của ta ra rồi
Định Mệnh... Định Mệnh... - Thiên Dực