There is a great deal of difference between an eager man who wants to read a book and a tired man who wants a book to read.

G.K. Chesterton

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 948: Có Hai Cái
ướng Nhật đuổi theo đến trước cửa sổ, phát hiện bóng đen kia đã rơi xuống hơn mười thước. Có lẽ vì bóng đen kia cho rằng căn bản sẽ không có người nào có khả năng đuổi theo nên đến cả quay đầu cũng không màng, tiếp tục lao đầu rất nhanh xuống phía dưới.
Hướng Nhật thoáng ổn định thân hình, cũng không có nóng lòng đuổi theo, cùng bóng đen kia duy trì một khoảng cách rơi xuống nhất định. Mặc dù nói đối phương đối với động tĩnh phía sau không phát giác gì hoặc cũng có thể nói là không thèm để ý chút nào, nhưng hắn cũng không muốn làm cho đối phương phát hiện ra mình.
Đồng thời Hướng Nhật cũng xác định được một việc, bóng đen kia xác thực có dị năng cùng loại với dị năng phi thiên (trệ không), căn bản không phải hành vi tìm chết. Thêm khoảng thời gian ngắn rơi xuống nữa, mắt thấy chỉ còn hơn 10m sẽ rơi xuống mặt đất, thân hình bóng đen kia đột ngột dừng lại, với tay tới một cái mép cửa sổ bên cạnh, sau đó thoáng 1 cái đã chui vào bên trong, đồng thời truyền đến âm thanh "Két" - tiếng cửa sổ bị đóng chặt lại.
Một lát sau, phát hiện phía bên kia cửa sổ không có truyền đến tiếng động lạ nào, Hướng Nhật mới chậm rãi hạ mình xuống, nhẹ nhàng chống đỡ tay mình lên mép cửa sổ, núp ở bên ngoài cẩn thận lén lút quan sát tình hình bên trong.
Cũng không biết bóng đen là sơ suất quên hay là tự tin tuyệt đối vào năng lực của chính mình, cửa sổ thủy tinh tuy rằng đóng lại, nhưng rèm cửa sổ cũng không có kéo lên, hơn nữa đến đèn cũng mở, Hướng Nhật có thể thấy rõ ràng tất cả bên trong. Mà bởi vì vấn đề ánh sáng, người ở bên trong muốn nhìn thấy bên ngoài thì lại không dễ dàng.
Bên trong là một căn phòng làm việc rộng lớn, thiết bị được lắp đặt cũng cực kì xa hoa, hiển nhiên chủ nhân căn phòng làm việc này cũng rất biết cách hưởng thụ.
Bóng đen kia lúc này đang đứng đưa lưng về phía hắn, đứng trước bàn công tác, một tay giật miếng vải đen che đầu xuống, tay kia thì cởi cái áo đen che phủ thân thể hắn ra, lộ ra bên trong một bộ âu phục sang trọng phẳng phiu cùng một bộ tóc vàng đến chói mắt.
Không ngờ lại là một người nước ngoài.
Hướng Nhật ở ngoài cửa sổ thấy mà sửng sốt, mặc dù không thấy được hình dạng đối phương, nhưng cái bộ tóc vàng kia đã bán rẻ thân phận hắn. Khó trách thời điểm đối phương giật đồ buộc phải che cái đầu kín mít như vậy, đều là vì che dấu đặc điểm đặc biệt này.
Vội vàng sửa sang lại y phục trên người, nam nhân tóc vàng hơi nghiêng người, chăm chú nhìn vào đồ vật trên tay phải hắn, Hướng Nhật cũng chăm chú nhìn lại, đồ vật ấy cư nhiên chính là Nhât Diệp Trâm.
Chỉ là nhìn bộ dạng lúc này của hắn, hình như hắn đối với Nhất Diệp Trâm cũng chỉ là nghe nói qua, căn bản không biết cách sử dụng như thế nào. Lấy tay vuốt lông mày một hồi lâu,Nam nhân tóc vàng mới không đành lòng đem Nhất Diệp Trâm thu vào, (thiếp thân) bỏ vào áo lót bên trong túi áo âu phục của mình.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ bên ngoài cái áo lót, nam nhân tóc vàng xoay người hướng bên ngoài phòng làm việc đi ra.
Mắt nhìn đối phương gần ra khỏi phòng làm việc, Hướng Nhật lập tức không do dự, đem tay khẽ chống, đánh vỡ kính cửa sổ nhảy vào trong.
Tiếng nứt trong trẻo phát ra từ miểng thủy tinh lập tức làm cho thân hình đối phương dừng lại, bất quá cùng Hướng Nhật tưởng tượng lại không giống nhau, nam nhân tóc vàng chỉ xoay người lại, chứ không có lập tức tiến hành công kích Hướng Nhật, chỉ là ánh mắt hờ hững (ánh mắt xem thường a) mà nhìn hắn, thậm chí còn lộ ra một tia trào phúng (mặc kệ ngươi thế nào nhưng có người muốn chết =]]).
Hướng Nhật nhẹ nhàng hạ mình xuống mặt đất, mặt đối mặt với đối phương. Đối diện với đối phương, hắn đã nhận thấy được đây là một dị năng giả cấp 5, thân là đỉnh cấp dị năng giả, khó trách tại sao hắn lại ngạo mạn như vậy.
Hướng Nhật cũng thấy rõ tướng mạo đối phương, là người thanh niên da trắng khoảng chừng 30 tuổi, tướng mạo chưa nói là anh tuấn, nhưng là tuyệt đối không khó nhìn, (hái được che đầu gió êm dịu y) (nói về mái tóc chăng @@)(Khiết: ta nghĩ là quần áo @@), lúc này hắn mà quang minh chính đại đi ra ngoài, cũng sẽ không có ai hoài nghi hắn chính là bóng đen vừa mới đi cướp Nhất Diệp Trâm.
"Không thể không nói, lá gan các hạ rất lớn." nam nhân tóc vàng đánh giá Hướng Nhật một hồi, dùng Anh ngữ chậm rãi nói, trong ánh mắt có một chút do dự. Bởi vì hắn nhận thấy được trên người đối phương không có sở hữu khí tức dị năng, Hướng Nhật ở trước mặt hắn không khác gì một người bình thường, nhưng một người bình thường thì sao có thể từ tầng 56 đuổi theo mình xuống tận đây được, đây còn là người thường sao? Điểm này hắn nghĩ mãi không tìm được 1 lý do chính đáng, đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng thực lực Hướng Nhật cao hơn hắn 1 bậc vì thế mới không có nhận thấy được đối phương là dị năng giả.
"Ngươi cũng biết là ta đi theo sau ngươi?" Hướng Nhật từ thần sắc trấn định của đối phương lập tức đoán được đối phương khẳng định đã sớm nhận ra phía sau có người bám theo, đoán chừng là ỷ vào tài cao mật lớn, thế nên không có để ở trong lòng. Mà khi trước biết rõ mình quan sát sau lưng hắn, hắn còn dám đưa ra Nhất Diệp Trâm 1 thời gian xong sau đó đưa lưng về phía mình, phỏng chừng cũng là muốn dẫn mình ra tay cướp giật Nhất Diệp Trâm. Sau lại thấy mình không hề có động thái nào, hắn mới làm ra vẻ chuẩn bị đi ra cửa.
Nghĩ thông suốt điểm này, Hướng Nhật cũng bắt đầu có chút cẩn thận, dù sao lúc trước gặp phải người áo đen kia đã để hắn ăn một cái thiệt thòi không nhỏ, tốt nhất là đừng có lại đụng thêm 1 tên biến thái như vậy nữa. Bất quá Hướng Nhật trong lòng mơ hồ nghĩ, nam tử tóc vàng này cùng người áo đen kia không giống nhau; đối với người áo đen kia, đã từng giao đấu qua với hắn hai lần, thế nhưng Hướng Nhật không thể nhìn thấy được thực lực cùng đẳng cấp của đối phương. Tuy nhiên đối diện tên tóc vàng này thì dù cho không có giao thủ qua, hắn cũng đối với thực lực của đối phương vừa xem hiểu ngay.
“Ta chỉ muốn biết, ai bảo ngươi tới đấy, số 98... hay...ngươi là người của thần giáo Saladin?" Nam tử tóc vàng vừa hỏi vừa đáp, ánh mắt nhìn Hướng Nhật vẫn như cũ hờ hững không tình cảm chút nào.
Hướng Nhật nghe được trong lòng không khỏi rùng mình, đối phương cư nhiên biết số 98 cùng Giáo phái Saladin, số 98 thì không cần nói, Hướng Nhật đã quậy phá được vài lần, lý giải được không ít chuyện, trong lòng của hắn cũng biết nặng nhẹ, thu hồi ngay cái tâm lý khinh miệt mà từ đầu mình đã đối với số 98 này. Mà Giáo phái Saladin hắn từ miệng thành viên danh hiệu ‘S’ của số 98 mà biết được, nó hoạt động tại biên giới phía Tây Bắc nước Nga, cũng là một tổ chức rất khủng bố, thế lực so sánh số 98 có thể xem là ngang nhau.
Có thể biết được hai tổ chức thế lực lớn này, đồng thời vẫn có thể dùng cái giọng nhẹ nhàng đến như vậy, ngoại trừ chứng minh đối phương không phải người của 2 thế lực này, cũng có thể nhìn ra đối phương cũng không e ngại hai tổ chức lớn này.
Hướng Nhật nhất thời đối với thân phận của đối phương cảm thấy hiếu kỳ: "Thật xin lỗi, ngươi đã đoán sai, tuy rằng ta cùng số 98 và Giáo phái Saladin đều đã từng quen biết, bất quá rất đáng tiếc, ta không là người của bọn hắn. Nhưng thật ra đối với ngươi, ta tương đối cảm thấy hứng thú, ngươi thuộc về tổ chức nào?"
Nam tử tóc vàng nhàn nhạt mà cười: "Tự giới thiệu một chút, bản thân ta là Phleps, người khởi xướng lần đấu giá này.”
Nghe được lời giới thiệu của đối phương, trong mắt Hướng Nhật không khỏi lộ ra vẻ cổ quái: "Nghĩ không ra, buổi đấu giá này là do ngươi tổ chức mà người đoạt đồ vật nọ cũng là ngươi. Thế nhưng việc này hình như đối với ngươi không có tí ích lợi gì cả, không có cái đồ vật này, ta nghĩ người đấu giá thành công cũng không trả tiền cho ngươi; nếu đã không muốn bán đấu giá, ngươi cần gì phải lấy ra? "
"Đối với một người chắc chắn sẽ chết, ta cũng không nhẫn tâm từ chối lòng hiếu kỳ của hắn." Phleps chậm rãi bước ra phía sau bàn công tác, lấy Nhất Diệp Trâm mà hắn vừa bỏ vào áo lót bên trong túi áo âu phục ra, hướng về phía Hướng Nhật quơ quơ: "Kỳ thực, ta chỉ muốn lôi người đang giữ món đồ vật tương tự như thế này ra."
"Ngươi nói là..." Hướng Nhật đè tâm tình đang nổi sóng trong lòng xuống, ngoài mặt biểu hiện ra vẻ cực kì khiếp sợ, "Lẽ nào loại đồ vật này có hai cái?"
"Có phải hay không có hai cái ta không biết, nhưng ta chắc chắn, tuyệt đối không chỉ có một cái." Phleps thu hồi lại Nhất Diệp Trâm, bất quá lần này không phải bỏ vào túi áo trên người, mà mở cái ngăn kéo bàn công tác ra, thận trọng bỏ vào, lúc này mới nhìn về phía Hướng Nhật nhàn nhạt nói: "Ta nghĩ lòng hiếu kỳ của các hạ nếu như đã được thoả mãn, cũng là lúc thỏa mãn tâm tình tiết lộ bí mật của ta a.”
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh