Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 905: Người Ngoài Ý Muốn
i dám. Mẹ nó còn dám cử động? " Hướng Nhật thật sự nổi giận, nếu không phải ở địa phương này
không thích hợp xảy ra tai nạn chết người, hắn đã giết chết mấy tên này rồi.
Mấy tên côn đồ một bên bị thanh âm của Hướng Nhật dọa sợ, đồng thời cũng bị thủ đoạn hung tàn của hắn chấn trụ, ba người, hai hôn mê một tổn thương, mà cái tổn thương này cũng quá bi kịch đi, nhìn cánh tay bị vặn vẹo đến cỡ này, đắp thạch cao ít nhất cũng phải cần đến một tháng, lại càng không cần phải nói đến cái âm thanh chấn động kêu rên kia.
Không còn người nào dám tiếp tục xông lên phía trước nữa, trong mắt bọn hắn rõ ràng vừa rồi còn
là một tiểu hài tử chỉ có thể chịu bọn họ khi dễ, lúc này đã biến thành một tên phi nhân loại hung tàn bậc nhất.
Không hiểu rõ sự tình, Từ Trân, Hoắc Vãn Tình cùng với nữ nhân tướng mạo thanh tú cũng có chút bị thủ đoạn hung ác của Hướng Nhật dọa sợ rồi, những điều này đều là hắn làm hay sao?
Thân thể rõ ràng gầy yếu như vậy, hơn nữa tuổi tác vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao có thể làm ra chuyện
hung tàn như thế?
Hướng Nhật cũng không quan tâm người bên ngoài thấy thế nào hắn, hắn chính là muốn cho người ta
biết, dám động đến người của hắn, như vậy phải chuẩn bị gánh chịu lửa giận của hắn đi.
"Dám đánh người của ta, ngày hôm nay ai cũng đừng nghĩ đi!" đây là câu nói thứ hai của Hướng Nhật,
cũng đại biểu cho thái độ cường thế của hắn.
Ở đây mấy tên côn đồ trong lòng đều trở nên căng thẳng, thế nào cũng không nghĩ tới chỉ là đùa giỡn mấy người nữ nhân mà thôi, tự nhiên xảy ra vấn đề này, hơn nữa nhìn tình trạng cũng không phải dễ dàng giải quyết như vậy.Sự hung tàn của Hướng Nhật bọn họ đã tận mắt thấy qua, vấn đề lớn nhất của bọn chúng hiện giờ là Hướng Nhật có để chúng đi không.
"Bằng hữu, làm người nên chừa lại một đường lui, sau này còn có lúc gặp lại." Dẫn đầu ba người trẻ tuổi, một người đầu trọc có giọng nói kì dị phát biểu, nhưng cuối cùng cũng có thể nghe hiểu là có ý gì. Kỳ thực lấy tính tình vốn có của hắn căn bản là nói không ra lời như vậy..., nhưng nhìn vào thực lực của Hướng Nhật, hắn cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của đồng bọn.
"Vừa rồi các ngươi khi dễ người của ta, hẳn là không có nói qua những lời này ha?" Hướng Nhật lạnh
lùng nhìn về phía hắn, xem ra lại một xuất hiện một tên muốn bị đánh.
"Bằng hữu, đây chính là Hồng Kông, không phải là đại lục." thanh niên đầu trọc nhân có chút thẹn quá hóa giận, đối phương thực sự không để lại cho hắn chút mặt mũi, phải biết rằng, hắn cũng là người có máu mặt, người ở đây ai cũng phải kiêng nể hắn, nghĩ không ra ngày hôm nay lại lật thuyền trong mương, thua trên tay một tên tiểu tử từ đại lục tới.
"Vô luận là ở đâu, các ngươi cũng đừng hy vọng có thể bình an ra ngoài." Hướng Nhật lạnh
lùng mà nhìn hắn, hơn mười tên côn đồ mà thôi, hắn giải quyết bọn chúng thậm chí không cần đến 2 giây.
"Tiểu tử, ngươi quá kiêu ngạo rồi, ngươi biết chúng ta là ai sao? " tên trẻ tuổi cầm đầu trong ba người
cũng rốt cục không nhịn được mở miệng, đại khái hắn là người duy nhất trong ba người ăn mặc coi như
bình thường. Giày Tây, tóc chải chuốt tỉ mỉ, thậm chí cổ áo thượng còn buộc một cái nơ hình con bướm,
thoạt nhìn giống một thân sĩ tiêu chuẩn, bất quá cũng không có cho thấy hắn có tố chất cao bao nhiêu.
"Không cần biết các ngươi là ai, đánh người của ta, sẽ phải gánh chịu hậu quả." Hướng Nhật lạnh lùng nhìn về phía hắn, tưởng tự giới thiệu là có thể dọa lùi mình sao? Thực sự là đáng cười!
"Tiểu tử, có nghe nói qua Hồng Hưng chưa? Chúng ta là là người của Đông ca Hồng Hưng." thanh niên
có nơ con bướm nhắc nhở, "Hồng Hưng" này vốn là kim bài tại Hồng Kông, hầu như không người nào dám không để cho hai chữ này chút mặt mũi.
"Hồng Hưng đúng không?" Hướng Nhật có chút không kiên nhẫn, trong mắt lãnh mang chợt lóe, tiến lên
bắt được cổ áo đối phương, bởi vì có cột nơ con bướm, nên lại càng dễ nắm.
Hướng Nhật không chút khách khí, đấm một quyền lên mũi đối phương, nhất thời máu mũi phun ra như
suối.
"A nha" thanh niên buộc nơ con bướm kêu thảm thiết, hai tay ôm mũi, đáng tiếc căn bản không có bất
cứ tác dụng gì, ngoại trừ nhuộm đỏ hai bàn tay.
"Bây giờ còn muốn nói với ta cái gì là Hồng Hưng sao?" Hướng Nhật cười nhạt nhìn hắn, người này vừa
nhìn chính là loại muốn thông qua trang phục biểu hiện vẻ đạo mạo nhưng mà nội tâm vẫn như cũ vẫn để lộ ra bản chất côn đồ, thậm chí liền côn đồ cũng không giống, ít nhất bọn hắn còn không sợ chết.
"Đông ca sẽ không bỏ qua cho ngươi, trưởng phòng cảnh sát cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi." thanh
niên buộc nơ con bướm không có hoảng sợ, trái lại lộ ra ánh mắt càng thêm điên cuồng mãnh liệt.
"Trưởng phòng cảnh sát?" Hướng Nhật hơi sững sờ, việc này lại cùng trưởng phòng cảnh vụ có cái gì
quan hệ, đối phương lại là lãnh đạo trực tiếp sở cảnh vụ Hồng Kông, chẳng lẽ là bởi vì Hoàng Thiệu Hùng?
Bất quá có vẻ như hiện tại chính mình còn chưa có hạ thủ với Hoàng Thiệu Hùng, trưởng phòng cảnh sát kia cũng không thể thể thần thông quảng đại tính đến mình chứ?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên đã lập tức đã bị Hướng Nhật cấp bác bỏ.
"Người vừa rồi bị ngươi đánh bất tỉnh, chính là cái tên tóc dài cái kia, là cháu ruột trưởng phòng cảnh vụ.
Ngươi đợi nhận xui xẻo đi!" thanh niên buộc nơ con bướm nhân chỉ "Tiểu la", trong cả đám cũng chỉ có tóc của hắn dài nhất, nên gọi là tóc dài.
"Vậy ngươi lại có quan hệ gì? Thẳng thắn nói cho ta biết được rồi." cho dù biết "Tiểu la" là cháu ruột
trưởng phòng cảnh vụ thì thế nào? Dù sao sớm muộn gì cũng trở mặt, không cần quan tâm lúc này thị phi thế nào.
"Ta..." thanh niên buộc nơ con bướm vừa muốn nói, lại nhìn thấy hai người tiến vào trong phòng, nhất
thời ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Phong ca, Phong ca cứu mạng a, Quang ca bị bọn họ đánh ngất xỉu rồi." thanh niên buộc nơ con bướm
quay người đứng ở bên phải người trẻ tuổi vừa kêu lên kia, hắn tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng
thân thể cường tráng, hơn nữa ánh mắt cũng phi thường sắc bén.
"Câm miệng!" người nọ hét lớn một câu, cũng không nhìn tới "Quang ca" bị đánh ngất xỉu trên mặt đất,
mà mỉm cười nhìn về Hoắc Vãn Tình từ đầu đến cuối chưa nói một câu, mang theo ba phần lấy lòng cùng bảy phần mập mờ: "Hoắc tiểu thư, sao ngươi cũng ở đây? "
"Ta ở đây có cái gì kỳ quái sao?" Hoắc Vãn Tình nhàn nhạt nói, từ lúc vừa thấy được người thì sắc mặt
của nàng cũng đã thay đổi, chán ghét cùng mang theo thống hận vô cùng nồng đậm.
Mà ngay cả Hướng Nhật nhìn cũng không khỏi có chút tò mò, người nào có thể làm Hoắc đại tiểu thư
căm thù đến tận xương tuỷ như vậy nhưng còn có thể nghênh ngang mà xuất hiện ở trước mặt nàng hết lần này tới lần khác, chẳng lẽ là cũng là con cháu đại gia tộc?
Kỳ thực Hướng Nhật vừa cũng đã nhìn thấy có mấy tên côn đồ gọi điện thoại rồi, đoán được đối phương
có khả năng gọi người, Hướng Nhật cũng không có ngăn cản, nhưng không nghĩ tới cư nhiên chỉ có hai
người. Hơn nữa một người tuổi còn trẻ, một trung niên, hoàn toàn không có có tính chất uy hiếp.
"Đương nhiên không kỳ quái, Hoắc tiểu thư muốn ở đâu đều được. Được rồi, Hoắc tiểu thư, lần trước
chuyện kia thực ra là hiểu lầm, vụ nước trái cây kia là ta có lỗi, đó là do một người bằng hữu của ta cố ý, kỳ thực ta cũng không biết hắn là muốn hại ta, kết quả lại bị ngươi hiểu lầm, ta đã giáo huấn hắn
một trận rồi." Thanh niên sắc mặt tái nhợt nói, mặc dù thân thể hắn cường tráng, nhưng thanh âm có chút trầm thấp cùng trống rỗng. Hắn biểu hiện bên ngoài cũng không tệ, nhưng phỏng chừng bên trong sai lệch nhiều lắm.
Đây rõ ràng là một tên nhị thế tổ tửu sắc quá độ a.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh