Nếu bạn đã cố gắng hết sức mình thì bạn sẽ vẫn thanh thản ngay cả khi gặp thất bại.

Robert S. Hillyer

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 854: Hư Hư Thực Thực!
úc Hướng Nhật tỉnh lại thì trời đã sáng trưng, ánh nắng chói lọi khiến Hướng Nhật lấy tay che mắt theo bản năng rồi vội vã đứng dậy. Lập tức hắn cảm thấy rợn da gà bởi phát hiện ra mình không còn ở trong biệt thự mà lúc này đã là nơi hoang sơn cùng cốc. Chung quanh có những rừng cây tùng rậm rạp đủ để cho hắn biết mình đã rời khỏi xã hội văn minh. Chuyện gì xảy ra?
Khẽ xoa đầu cho tỉnh táo Hướng Nhật liền nhớ tới cảnh tượng kinh khủng trước khi hôn mê theo bản năng nắm tay lại cảm thụ lực lượng, ngon, ngoài việc thân thể hơi bủn rủn thì lực lượng tràn trề, cũng không bởi Hồng Long hút lấy mà yếu đi thậm chí hình như còn tăng thêm. Phải chăng là mạnh mẽ thêm một chút?
Hồng Long rớt ở bụi cỏ cách đó không xa, Hướng Nhật nhặt lên, mặc dù không rõ đây là đâu nhưng mình bị mang đến đây khẳng định là có liên quan tới nó. Xem xét tình huống chung quanh, rõ ràng là một khu rừng nguyên sinh, đau đầu rồi đây. Bắc Hải là một đô thị hiện đại, không thể nào có khu rừng như vậy, rốt cuộc mình bị đưa tới cái nơi quỷ quái gì đây! Sờ túi, điện thoại cũng ở bên người nhưng chuẩn bị gọi thì lại không có sóng. Cmn, Hướng Nhật lẩm bẩm, có lẽ mình đang ở nơi vô cùng hẻo lánh.
Cẩn thận suy nghĩ hắn cảm thấy trước hết nên đi ra khỏi khu rừng nguyên sinh này, tìm nơi có người hỏi xem rốt cuộc mình đang ở đâu. Muốn ra khỏi khu rừng già này là cực kì khó khăn, không chừng còn có thể gặp nguy hiểm nhưng với Hướng Nhật lại cực kì dễ dàng, khai mở lĩnh vực phá phách một hồi liền dọn ra một con đường rộng thênh thang. Mặc dù xa xa truyền tới tiếng thú hoang nhưng thấy cảnh ghê rợn này thì vội vã trốn ra thật xa không dám bén mảng tới.
Hướng Nhật bất kể mọi thứ chỉ chuyên tâm đi về một hướng. Không biết bao lâu thì những hàng cây dần trở nên thưa thớt, thậm chí còn hiện ra những khoảng trống đầy tro tàn, bên cạnh đầy những hòn đá kê lên. Hắn biết đây là dấu hiệu chứng tỏ từng có người ở, có lẽ họ đi chưa xa. Bởi cây cối thưa thớt nên hắn không lãng phí sử dụng lĩnh vực nữa, nhẹ nhàng thu hồi rồi tiếp tục đi.
Mấy phút sau, phía trước mơ hồ truyền tới tiếng người, Hướng Nhật giật mình, rốt cuộc mình bị đưa tới cái nơi quỷ quái gì. Đang vội vã chuẩn bị đi tới lại nghe tiếng quát lớn, rồi lại đến tiếng đánh nhau ầm ầm vang vọng.
Hướng Nhật khựng lại, sao lại nghe như đánh giặc thế? Mặc dù là kẻ tài cao gan lớn không sợ chuyện gì nhưng hắn cũng không phải người thích vướng vào phiền phức. Nhẹ nhàng đến gần nơi đánh nhau, rốt cuộc Hướng Nhật đã biết chuyện gì xảy ra, ở khoảng đất trống giữa rừng cây có hai kẻ đứng đối diện, nhìn nhau không hề nhúc nhích.
Chung quanh đất đá văng tứ tung tạo thành một mảnh hỗn độn tựa như có cơn lốc vừa đi qua. Nhưng nhìn những dấu vết thê thảm dưới đất thì gió lốc chẳng thể nào làm được. Nhưng khiến hắn bất ngờ cùng khiếp sợ thiếu chút nữa để bị lộ hành tung bởi hai kẻ kia ăn mặc rất quái dị.
Một người mặc trang phục cổ trang nhà Đường, Hướng Nhật cũng không mấy xa lạ. Mà kẻ còn lại mặc y phục bó sát, mặt nạ che kín mít màu đen chỉ lộ ra ánh mắt lóe lên tinh quang, trong tay cầm một thanh đao bóng loáng. Nhìn trang phục Hướng Nhật liền nhận ra. Ninja! Lại là Ninja.
Kẻ mặc trang phục nhà Đường tầm bốn mươi tuổi, râm dài phất phơ cùng với áo bào bay trong gió tựa như thần thiên trong cổ tích vậy. Gã Ninja che kín toàn thân như xác ướp nên cũng chẳng đoán được.
Đóng phim sao? Hướng Nhật vừa nghĩ xong liền gạt đi. Không thể nào! Chung quanh làm gì có đạo diễn, nhân viên hay máy quay máy củng gì, tuyệt đối không có sự sống nào khác. Mà hắn phát hiện hai kẻ này cũng là dị năng giả, thực lực đều là cấp bốn đỉnh phong, đồng cấp với Phong lão tứ.
Cái này cũng làm hắn hơi bất ngờ, không nghĩ tới dị năng giả phổ biến như vậy, mà dị năng giả cấp bốn nhản nhản như rau ngoài chợ vậy sao? Nhìn cảnh tượng hỗn loạn chung quanh hắn liền suy ra đây là kiệt tác của hai kẻ này, với dị năng giả thì thừa sức làm ra như vậy.
Hai kẻ này không ngừng đánh nhau có lẽ bất phân thắng bại nên lúc này đi tới đàm phán. Quả nhiên gã Ninja nói:
- Đem vật kia giao ra!
Có lẽ không phải là người trong nước nên dù nói tiếng Hán nhưng nghe vẫn gượng gạo tựa như ngôn ngữ địa phương. Hướng Nhật càng nghe càng cảm thấy buồn cười kẻ này nói tiếng địa phương Trung Quốc sao? Đúng là thiên cổ kì văn.
- Thứ đó không hề có trong tay ta.
Gã mặc trang phục nhà Đường bình tĩnh trả lời. Hướng Nhật sửng sốt, mặc dù gã này nói rõ ràng nhưng cũng có chút từ địa phương, cũng gần giống với gã Ninja kia, cái quái gì thế. Bệnh rồi à?
- Hồng Long là đồ vật của của hoàng thất Đại Oa chúng ta, ngươi mang thứ này đi hiến tặng cho nữ hoàng bệ hạ không sợ nước ta đem binh tấn công đại Đường sao?
Gã Ninja uy hiếp. Gã mặc cổ trang cười ha hả nói:
- Đại Đường ta đường đường là một nước lớn lại sợ các người sao? Cũng chỉ là vùng đất chật hẹp mà tự cao tự đại! Còn về Hồng Long mà ngươi nói là của Đại Đường ta, năm đó bị bọn đạo chích các ngươi ăn trộm, hôm nay chỉ là lấy lại mà thôi. Vừa nói xong gã Ninja liền nổi giận vung đao lên:
- Không giao Hồng Long ra, chết!
Lập tức vung đao lao tới. Hướng Nhật khó hiểu, hai kẻ này nói còn quái gở hơn cả cách ăn mặc, Hồng Long gì, Đại Đường,... rôt cuộc đây là đâu? Không phải Hồng Long đang ở trên tay mình sao? Bọn họ lấy đâu ra Hồng Long?
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh