Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 808: Ôi, Phụ Nữ!
n xong bữa trưa lại đưa con gái đi học. Hướng Nhật nhận được điện thoại của tinh tinh nói người bên Hương Cảng đã chờ hắn ở nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên.
Đối với Bích Hải Thanh Thiên hắn cũng không xa lạ gì. Bắt xe chạy tới, nói đối tượng đã hẹn Hướng Nhật liền được tiếp viên dẫn qua. Hôm nay Bích Hải Thanh Thiên có mở phòng riêng để phục vụ những người muốn yên tĩnh tránh bị làm phiền. Hướng Nhật được đưa tới một căn phòng, bên trong đã có ba người chờ sẵn.
Hai người ngồi một người đứng. Người ngồi là một gã đàn ông chừng hơn hai mươi tuổi, lúc Hướng Nhật vào hắn cũng không thấy hắn nhúc nhích, chỉ cắm đầu ăn. Nếu không phải thấy hắn gắp mãi chẳng xong thì Hướng Nhật còn nghi ngờ kẻ này bị mù. Còn người kia là một gã trung niên bốn chục tuổi, béo phì nụ cười hiền hòa, từ bề ngoài không nhìn ra người này là một kẻ đại ác.
Mà gã mặc âu phục đứng ở bên, bộ âu phục cũng căng ra làm người ta cảm giác toàn thân hắn tràn đầy lực lượng.
- Cậu là người anh em theo như lời của Sở huynh đệ, bỉ nhân là Vương Quốc Trung, lần đầu gặp mặt, đây là danh thiếp của tôi.
Gã trung niên móc danh thiếp ra đưa cho Hướng Nhật. Hướng Nhật nhận lấy, trên danh thiếp viết Cty đầu tư cổ vấn gì gì đó, biết đây chỉ là thân phận bên ngoài nên không thèm quan tâm, cất nó đi:
- Vương tiên sinh, cái khác đừng nói vào thẳng vấn đề đi, lần này các ông muốn hàng có thực sự chuyển tới Anh không?
Vừa vào Hướng Nhật đã hỏi vậy nhưng Vương Quốc Trung cũng không hề nghĩ ngợi gật đầu:
- Không sai, chuyện này Sở huynh đệ có thể đảm bảo, quyết không gây họa cho người Trung Quốc.
- Tốt, nêu Vương tiên sinh nói thống khoái như vậy ta cũng không keo kiệt, dựa theo chín thành giá thị trường mà tặng hàng hóa cho ông.
Hướng Nhật cực kì thống khoái đưa ra ưu đãi:
- Nhưng mà hi vọng Vương tiên sinh cần chú ý, một tay giao tiền một tay giao hàng.
- Đương nhiên, đương nhiên, trước kia buôn bán với Sở huynh đệ Vương mỗ cũng như vậy.
Vương Quốc Trung không hề tức giận bởi Hướng Nhật nói “tiền trao cháo múc”, buôn bán như vậy dù thế nào cũng phải do hai bên hợp tác, vậy nên chẳng thể qua loa.
- Hướng huynh đệ, cậu đã nới thì tôi cũng không giấu diếm, tôi muốn hỏi khi nào thì giao hàng?
Vương Quốc Trung thăm dò.
- Lúc nào cũng được.
- Tốt, vậy chúc mừng hợp tác tốt đẹp.
Vương Quốc Trung thoải mái cười lớn đứng lên kính Hướng Nhật một li. Hướng Nhật cũng uống rồi hẹn thời gian, địa điểm giao hàng rời đứng dậy ra ngoài. Mặc dù đối phương cố giữ lại dùng cơm nhưng Hướng Nhật mới cơm nước xong sao mà nuốt trôi chứ? Thức ăn rất ngon nhưng no rồi thì có thịt rồng cũng chỉ biết nhìn.
Trong phòng, gã đeo kính râm cắm cúi ăn đã ngừng đũa, dùng khăn lau miệng cử chỉ ưu nhã như một thân sĩ thực thụ.
- Ba, chúng ta thực sự làm vậy sao?
Bởi mang kính râm quá khổ che hơn nửa khuông mặt nên không rõ hắn nghĩ gì, chỉ có thể nghe được sự thản nhiên từ giọng nói.
- Đây là cơ hội duy nhất của Vương gia chúng ta.
Vương Quốc Trung siết chặt nắm đấm vẻ mặt kiên quyết.
- Nhưng mà Sở gia...
- Không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cần đến Hương Cảng, Sở gia chẳng khác gì người thường.
Vương Quốc Trung không sợ Sở gia làm căng, lần này có thể vực dậy Vương gia, khiến những kẻ nhìn chằm chằm vào Vương gia đẹp mặt thì Vương Quốc Trung cũng thấy tốt lên, đâm lao thì phải theo lao, hắn đã chuẩn bị ổn thỏa.
- Ba, kẻ họ Hướng vừa rồi người thấy sao?
Biết không thể khuyên được, gã đeo kính liền chuyển để tài.
- Hắn? Có lẽ chỉ là một con chó Sở gia nuôi mà thôi. Nếu không phải Vương gia chúng ta rơi vào khốn cảnh con cho rằng kẻ đó có thể gọi là huynh đệ?
Khác hẳn vẻ khiêm tốn hiền lành trước mặt Hướng Nhật, lúc này Vương Quốc Trung hoàn toàn biến thành một người khác. “Ai” gã đeo kính râm thở dài, hắn khác với cha mình, từng là bộ đội đặc chủng huấn luyện ở Anh, rõ ràng cảm nhận được trên người Hướng Nhật có sát khí, là sát khí chân chính. Rõ ràng đối phương không gầy yếu như vậy, ít nhất cũng đã giết người mà còn không hề ít.
Chỉ là trực giác này rất hư ảo, có lẽ nói ra liền bị cha mắng cho một trận.
- Tiểu hổ, thuyền đã chuẩn bị tốt chưa?
Vương Quốc Trung thoải mái uống rượu, đột nhiên hỏi gã mặc âu phục.
- Đã chuẩn bị tốt, ông chủ yên tâm, chỉ cần hàng tới tay chúng ta có thể lập tức rời Bắc Hải về Hướng Cảng.
Gã mặc âu phục trả lời.
- Rất tốt. Chuyện này xong ta sẽ thưởng cho ngươi một vạn tiền mặt như đã nói.
- Cảm ơn ông chủ.
Hướng Nhật ra khỏi phòng liền gặp một người quen. Thực ra cũng không quen lắm nhưng đối phương từng giúp hắn, mà hắn cũng hứa sẽ chiếu cố đối phương. Khi Hướng Nhật vừa bước ra thì quay lưng về phía người này nên hắn thấy người ta nhưng đối phương thì không.
Người phụ nữ này ăn mặc tương đối gợi cảm, váy tới đầu gối lộ ra đôi chân trắng mịn màng. Mặc dù chỉ thấy nửa khuôn mặt nhưng từ vẻ tinh tế kia thì tuyệt đối là đại mỹ nữ. Ngồi cùng nàng có một gã đàn ông chừng bốn mươi, đội mỹ lưỡi trai vừa khoa chân múa tay vừa lợi dụng cơ hội sờ mó người phụ nữ bên cạnh.
Dù cô nàng rất khó chịu cố gắng tránh nhưng cũng không đứng dậy rời đi, hiển nhiên loại quấy rầy này vẫn trong phạm vi chịu đựng của nàng. Hướng Nhật đứng ở xa có thể thấy rõ ràng nàng tránh né như thể thấy một con vật gớm ghiếc mà buồn cười, cô bé này thật là, không phải trước đó mình bảo khó khăn thì gọi mình sao? Rõ ràng trước đó có cho số rồi mà.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh