A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 718: Bóng Đèn!
ưa mỹ nữ lão sư về nhà đồng thời kêu Hầu Tử sắp xếp chỗ ở tạm thời cho Lưu Phi và Ulster, Hướng Nhật gọi điện về nhà báo một tiếng rồi mới chạy tới Thư gia đón Thư Dĩnh, cũng vừa đúng thời gian.
Mặc dù Thư gia không thể sánh với khu biệt thự Chân Long, nhưng cũng là khu phòng ốc cao cấp. Mà đây cũng là lần đầu tiên Hướng Nhật tới ra mắt.
Nhấn chuông cửa, rất nhanh liền có người ra mở cửa, không ngoài dự đoán người mở cửa là Thư Dĩnh. Thấy Hướng Nhật đứng ngoài cửa, mặc dù trong điện thoại đã hẹn trước nhưng Thư Dĩnh chưa chuẩn bị trước cũng cảm thấy kinh hãi, lập tức lộ vẻ vui mừng:
“Hướng Quỳ” nắm tay kéo hắn vào trong phòng.
“Không tới muộn chứ?” Hướng Nhật thuận tay ôm eo nàng, hai người cùng nhau vào phòng khách.
“Không đâu, dù anh đến trễ em cũng sẽ chờ anh”
Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của Thư Dĩnh tràn đầy vẻ hạnh phúc, nói ra thì mấy ngày không thấy người đàn ông của lòng mình làm nàng muốn phát điên, lúc thấy mặt chỉ hận không thể dính chặt vào người hắn.
“Tiểu Hướng đến rồi à” Trong phòng khách có ba người, người thứ nhất là chủ nhà cũng là mẹ vợ tương lai Thư Vân, biết người yêu con gái muốn tới nhà hiển nhiên cũng ở đây, hai người khác là khách ở nhờ, nữ hoàng cùng cô nàng hộ vệ da đen Suzane.
“Chào bá mẫu” Hướng Nhật lễ phép chào hỏi, nói thế nào thì nói, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, lúc trước bị hiểu lầm là con rể giả, giờ lại biến thành con rể thật, địa vị biến đổi thật khó lường.
“Tiểu Hướng đừng khách khí, cứ coi như ở nhà mình đi”
Thư Vân đứng dậy từ trên ghế salon, nàng rất hài lòng với cậu con rể này, thân thích với ông trùm Bắc Hải Sở A, cộng thêm với lúc trước cầm đến 1 tỷ cứu công ty của bà vượt qua khó khăn, qua trọng nhất là con gái chung tình với hắn, con rể tốt như thế dù có đốt đèn lồng tìm cũng không ra.
“Cháu còn chưa biết chữ “khách khí” viết thế nào đâu đấy?”
Hướng Nhật cười cười,Lại nhìn sang nữ hoàng cùng nữ hộ vệ da đen ngồi ở bên nói:
“Teru tiểu thư, Suzane tiểu thư, hai người khỏe chứ”
“Anh tốt chứ, Jack”
Nữ hoàng gật đầu mỉm cười nhìn Hướng Nhật, phong tình trên mặt làm lòng Hướng Nhật điên đảo.
“Mới vừa xong tôi cùng Thư tiểu thư nói về anh, không ngờ anh lập tức đến, tôi nhớ là Trung Quốc các anh có câu “ nói đến một người, người đó liền xuất hiện trước mặt” có phải rất đúng lúc hay không?”
“Teru tiểu thư, cô nói đến người kia là Tào Tháo”
Hướng Nhật liền sửa lại, mặc dù nữ hoàng có chút hiểu biết về Trung Quốc, nhưng với các loại điển cố hiển nhiên không thể thuần thục đến mức mở miệng ra là nói.
Hướng Nhật cùng Thư Dĩnh ngồi xuống ghế salon, nhìn nữ hoàng nói:
“Teru tiểu thư, Tào Tháo không hề làm hoàng đế, nhưng hoàng đế phải nghe lời hắn, cho nên không làm hoàng đế cũng không khác là mấy”
“Lợi hại như thế?” Nữ hoàng tỏ vẻ kinh ngạc, hoàng đế là vua một nước rồi, lại còn phải nghe lời kẻ khác.
Hướng Nhật không biết nói sao, muốn giải thích phải nói sao đây, anh muốn để một người ngoại quốc học thuộc “Tam Quốc Chí”, đây tuyêt đối là việc làm người khác khó chịu, mà từ lời nói của nữ hoàng hắn cũng đoán ra một chuyện, nàng làm nữ hoàng có lẽ xuôi chèo mát mái, cũng chưa trải qua cảnh tượng tranh đoạt quyền lợi thảm thiết cho nên khó lòng hiểu được cái gọi là quyền thần áp hoàng vị.
“Đúng rồi,Jack, anh có thể nói một chút chuyện xưa về Tào Tháo không? Với cả tại sao người lại nói đến hắn như là một việc rất đúng lúc?”
Nữ hoàng thực sự cảm thấy hứng thú với Tào Tháo, chẳng qua hiển nhiên năng lực biểu đạt có chút vấn đề.
Hướng Nhật suy nghĩ một lúc mới hiểu ra, đại khái là nữ hoàng muốn biết tại sao lại có điển cố “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”, khẽ kéo cánh tay Thư Dĩnh, đổi tư thế nói:
“Teru tiểu thư, việc này nói thế nào nhỉ, thật ra thì…Lúc đó hoàng đế bị quân phản loạn đuổi giết, mà một đại thần ở cạnh hắn nói Tào Tháo có thể cứu hắn, đang lúc muốn phái người đi thì Tào Tháo đã mang người của mình tới, vừa kịp cứu hoàng đế, hoàng đế rất cao hứng nói “nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”
“Thì ra là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến” Nữ hoàng cũng nhận ra câu “ nói đến một người, người đó lập tức xuất hiện trước mặt” có gì đó không đúng, có chút đỏ mặt, hơn nữa càng thêm khâm phục kiến thức của hắn:
“Jack tiên sinh, anh thật hiểu biết”
Hai người nói chuyện không coi ai ra gì, kì thực Hướng Nhật cũng không có ý này, nhưng lọt vào trong mắt hai mẹ con Thư gia, trong lòng có chút không thoải mái.
Thư Vân nháy mắt với con gái, ở nhà Teru tiểu thư có loại phong tình thành thục như thế đối với đàn ông tuyệt đối là loại hấp dẫn khó có thể kháng cự, Thư Vân rất rõ ràng, nàng không hi vọng tình địch của con gái xuất hiện(có nhiều quá, thêm một cũng chả sao)
“Hướng Quỳ, khi nào chúng ta đi ăn cơm?”
Thật ra thấy hắn cũng nữ hoàng nói chuyện rất thích thú, Thư Dĩnh đã cảm thấy bực mình, chẳng qua nói thế nào Teru tiểu thư cũng là khách, vốn là chủ nhà nàng cũng không nên cắt đứt cuộc trò chuyện của người ta, nhưng đã được mẹ “khích lệ” nàng cũng không thể không làm “kẻ ác” một lần.
“Em quyết định đi, lúc nào cũng được”
Hướng Nhật không hiểu suy nghĩ trong lòng Thư Dĩnh nhưng cũng chiều theo ý nàng.Trong lòng hắn cũng hi vọng ra ngoài ăn cơm cùng Thư Dĩnh một chút, hôm nay nữ hoàng cũng quá mức kì quái, trước kia hắn cũng không thấy nàng hứng thú với lịch sử Trung Quốc như thế.
“Vậy chúng ta đi luôn nhá?”
Vẻ mặt Thư Dĩnh tràn đầy mong đợi nhìn Hướng Nhật, hắn nói tủy ý nàng vậy thì quá tốt rồi.
“Được, tất nhiên rồi” Hướng Nhật hơi cảm thấy đói, hôm nay làm việc cũng không ít.
“Mẹ, mẹ đi với bọn con chứ?”
Thư Dĩnh nhìn mẹ mình nói lời mời, bây giờ đi ăn cơm tối, nếu ngay cả lời mời cũng không nói thì rõ rằng là quá bất hiếu.
Thư Vân sao còn không biết tâm tư con gái, huống chi nàng là người từng trải:
“Không được, mẹ còn phải đi gặp người khách quan trọng, các con đi đi, tối cũng không cần về sớm”
Thư Dĩnh đỏ mặt, tối nay về trễ? Ăn cơm một bữa cần muốn thế sao?
“Teru tiểu thư đi cùng chứ?”
Thư Dĩnh vội lảng sang chuyện khác, thân là chủ nhà, đi ăn cơm mà không mời khách thì thật là thất lễ. Dĩ nhiên cũng chỉ là mời cho có thôi, thường thì lúc như vậy người khách sẽ hiểu ra, sao đó nhẹ nhàng từ chối.
“Rất vinh hạnh” nữ hoàng trả lời ngoài dự đoán của mọi người, trên mặt không hề hiện ra chút lúng túng.
Thư Dĩnh cảm thấy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ bình tĩnh, chẳng qua trong mắt có chút mất tự nhiên, dù sao nữ hoàng cũng đã nói, nàng sao có thể từ chối cho người ta đi cùng chứ?
Hướng Nhật không ngờ nữ hoàng trả lời như vậy, trong lòng thầm cười khổ, không biết rốt cuộc trong lòng nữ hoàng nghĩ gì, chẳng lẽ nàng không hiểu trên thế giới có cái vật phát sáng gọi là “bóng đèn” hay sao?
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh