Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 616: Ta Không Nói Lần Hai
lice, cậu nói gì đi? Cậu còn như vậy, tớ đau lòng lắm.
Lucy đi theo bạn, đồng thời đánh mắt sang Marsh bên cạnh, ý bảo nàng ta cũng giúp một tay khuyên nhủ.
- Không sai, Alice, gã đàn ông kia có gì tốt đâu, trong lòng chẳng hề có cậu, cứ quên phắt hắn đi.
Marsh nói ngắn gọn mà trực tiếp.
Alice vẫn lầm lũi đi về phía trước, dường như không nghe thấy hai người bạn mình nói gì. Vốn dĩ gặp được hắn ở Hàn Quốc này đã là chuyện không dễ dàng gì, đây nhất định là số phận do trời cao an bài, thế nhưng sự an bài này lại diễn ra trong thời gian quá ngắn, ngắn đến nỗi nàng còn chưa kịp hồi tỉnh lại.
- Alice, đừng đi nhanh như vậy…. Cẩn thận xe!
Một chiếc xe buýt nhỏ màu đen ầm ầm lao thẳng tới, Lucy sợ đến nỗi phải tiến vội lên vài bước kéo lấy tay Alice
May mà là sợ bóng sợ gió, chiếc xe buýt nhỏ vốn lao vùn vụt là thế, nhưng khi chỉ còn cách bọn họ hai, ba mét thì bất chợt phanh gấp lại. Tiếng phanh chói tai làm người ta muốn thủng cả màng nhĩ.
Lucy tức giận định tiến tới mắng cho gã tài xế một trận, tuy nhiên nàng còn chưa tới gần thì cửa xe đã mở ra, bốn, năm thanh niên nhanh chóng bước xuống. Ngoại trừ một thanh niên mặc âu phục đeo cravat trông có vẻ là người có công ăn việc làm, còn đâu đều như du côn, rõ ràng có ý đồ bất hảo.
- Ba vị tiểu thư, mời theo chúng tôi một chuyến.
Thanh niên mặc âu phục rất ra dáng một quý ông, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không thấy dễ chịu chút nào.
- Các ngươi là ai? Muốn làm gì?
Nhìn đối phương không một ai giống người tốt, Lucy cố nén phẫn nộ trong lòng, nàng lên tiếng hỏi.
- Đi các ngươi sẽ biết.
Đứng bên cạnh thanh niên mặc âu phục là một gã dưới cằm để một nhúm râu dê, hắn ngắm nghía các bộ phận lồi lõm trên người Lucy mà không chút kiêng kỵ, trong mắt không hề che giấu dục vọng trần trụi.
- Chúng ta không muốn đi đâu cả, mời các ngươi đi cho.
Lucy nghiêng nghiêng người, cố tránh khỏi ánh mắt của đối phương, nó khiến nàng rất không thoải mái.
- Khà khà..
Gã râu dê không nói gì, vẫn dùng ánh mắt trầm trụi nhìn chằm chằm vào Lucy.
Lucy cầm chặt điện thoại trong tay, nàng thấy người chung quanh đều cách chỗ này khá xa, hiển nhiên cũng không ai có ý định tiến đến hỗ trợ.
- Các ngươi còn không đi, ta sẽ báo cảnh sát.
Ngoài miệng tuy nói cứng, có điều trong mắt vẫn ánh lên một tia sợ hãi.
- Lên!
Thanh niên mặc âu phục đã có phần sốt ruột, hai tay vung lên.
Mấy gã phía sau nhất loạt xông lên, cũng bất chấp lúc này đang giữa ban ngày ban mặt, lao thẳng về hướng ba người Alice. Các nàng hoàn toàn không ngờ đối phương lại đột nhiên tập kích, bởi vì khoảng cách quá gần, căn bản không kịp trốn tránh, tiếng la còn chưa ra khỏi cổ họng thì miệng đã bị bưng kín, sau đó bị kéo vào trong xe.
Đám khán giả ở cách đó khá xa làm như không trông thấy gì cả, mặc cho chiếc xe buýt nhỏ phóng đi thật xa.
Ước chừng qua nửa giờ đồng hồ, chiếc xe buýt nhỏ ra khỏi khu vực thành thị, nó dừng lại trước một tòa kiến trúc sáu tầng thoạt nhìn trông như một nhà xưởng, ba người Alice cũng bị buộc phải xuống xe. Nhưng khác với lúc bị bắt lên xe, giờ các nàng người nào cũng bị bịt mắt lại, ngay cả miệng cũng bị nhét vải.
Gian nhà xưởng này rõ ràng vẫn đang hoạt động bình thường, cứ nghe tiếng động cơ máy móc thỉnh thoản lại truyền từ bên trong ra là có thể biết được điều đó.
Nhưng mấy gã thanh niên hoàn toàn không để tâm đến điểm này, chúng dắt ba người Alice vốn còn đang giãy dụa đi vào xưởng. Công nhân trong xưởng cũng giống như bị tê liệt vậy, lờ đi hết thảy.
Rất nhanh, chúng đưa ba người Alice vào một gian văn phòng trên lầu hai, lúc này mới tháo bịt mắt và miệng cho ba người.
Ba nàng được tự do, nhưng vi mắt bị bịt quá lâu, thị lực nhất thời chưa hồi phục lại được, chỉ có thể miễn cưỡng quan sát hoàn cảnh chung quanh.
- Kim tiên sinh, ba con bé tây dương này thực sự quá đẹp, tôi sắp chịu không nổi rồi.
Ánh mắt gã thanh niên râu dê đảo qua đảo lại trên người ba nàng, cuối cùng dừng lại trên người Alice, vẻ mặt hết sức nóng ruột, trông cứ như là muốn cởi y phục xông tới ngay lập tức.
- Chờ lão bản hưởng thụ xong, sẽ đến lượt các ngươi.
Thanh niên mặc âu phục lạnh nhạt nói, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.
- Nhưng trước lúc ấy, các ngươi không ai được đụng vào bọn họ, kể cả sờ một chút cũng không được, không phải các ngươi không biết tính lão bản.
- Dạ dạ.
Thanh niên râu dê trả lời lấy lệ, tuy nhiên miệng vẫn hơi làu bàu.
- Lần nào cũng là lão bản chơi trước, chúng tôi thì chỉ được….
- Câm miệng!
Lỗ tai thanh niên mặc âu phục rất thính, thanh niên râu dê còn chưa nói dứt câu, hắn đã lớn tiếng ngắt lời, hai mắt toát ra vẻ hung bạo.
Mặc dù đối phương đứng trước mặt thì cao còn chưa đến cằm mình, nhưng thanh niên râu dê cũng bị tiếng quát làm cho hoảng sợ.
Lúc này, ba người Alice đã khôi phục thị lực, Lucy âm thầm bước lên một chút, không biết vô tình hay cố ý mà lại đứng chắn trước người Alice và mỹ nữ da trắng Marsh:
- Các ngươi rốt cuộc là ai, bắt chúng ta tới nơi này làm gì?
Bởi vì vừa rồi hai gã kia dùng tiếng hàn nói chuyện với nhau, cho nên các nàng cũng không biết đối phương định làm gì mình.
- Yên tâm, chờ lão bản của chúng ta tới, các cô sẽ rõ ngay thôi. Nói ra thì, chỉ có thể trách các cô sao lại quen biết với kẻ thù của lão bản chúng ta.
Thanh niên mặc âu phục bỏ qua thanh niên râu dê, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ba người Alice, tuy trong mắt cũng lộ ra vẻ thèm thuồng, nhưng không đến nỗi lộ liễu như thanh niên râu dê.
- Người chúng ta quen biết?
Lucy lưỡng lự hỏi.
- Không sai, lúc nãy không phải các cô vừa từ biệt hắn sao?
Thanh niên mặc âu phục nhắc nhở.
- Lúc nãy…. Ngươi nói là Jack?
Lucy chợt nhớ ra.
- Ta không biết hắn tên là gì, nhưng một khi đã đắc tội với lão bản chúng ta, hắn chết chắc rồi.
Nói đến đây, trong mắt thanh niên mặc âu phục lóe lên một tia lạnh lẽo.
- Đừng, xin các ngươi đừng làm hại Jack.
Alice bên cạnh nghe nói có người định gây bất lợi cho bạn trai mình, nàng lập tức lên tiếng cầu xin.
- A, nhìn điệu bộ của cô hình như rất lo cho hắn?
Ánh mắt thanh niên mặc âu phục chợt lóe lên, lẳng lặng nhìn Alice.
- Tôi là bạn gái của anh ấy.
Lucy bên cạnh định mở miệng ngăn lại, nhưng Alice đã nói ra mất rồi. Cô nàng này quả thực ngốc chết đi được, trong lòng Lucy chỉ muốn mắng cho Alice một trận tơi bời.
- Bạn gái? Haha…
Thanh niên mặc âu phục đột nhiên cười ha hả, lần này đúng là trúng mánh lớn, lúc đầu tưởng là bạn bè của kẻ thù lão bản, quan hệ cùng lắm cũng chỉ thân thiết một chút, không ngờ lại là bạn gái, đây thật sự là tin mừng ngoài dự liệu.
- Ngươi cười cái gì, mau thả bọn ta ra, nếu không khi cảnh sát tới, các người có muốn chạy trốn cũng không được đâu.
Alice vẫn cố làm ra vẻ trấn tĩnh, đáng tiếc nàng đã quên mất một điều, đây là ở Hàn Quốc chứ không phải ở quốc gia của nàng ta.
- Thả các ngươi?
Thanh niên râu dê rốt cuộc chộp được cơ hội lên tiếng, hắn cười bỉ ổi.
- Sẽ thả, chờ lão bản của chúng ta hưởng thụ các ngươi xong, chúng ta đương nhiên sẽ thả các ngươi đi, có điều trước lúc đó, để bù lại việc chúng ta thả các ngươi đi, các ngươi cần phải làm tất cả chúng ta thỏa mãn mới được.
Nói xong, hắn lại cười dâm, đám thanh niên du côn bên cạnh cũng hùa theo.
- Khụ!
Một tiếng ho nhẹ truyền từ ngoài cửa vào, sau đó là ba tiếng đập cửa khe khẽ.
- Lão bản tới sao?
Thanh niên mặc âu phục sửng sốt, vội vàng đi tới mở cửa, lòng nghĩ thầm “lão bản lần này nhanh chân thật”.
Nhưng lúc mở cửa, thanh niên mặc âu phục nhất thời biến sắc, lui về phía sau vài bước, lúc này mới giận tái mặt, bởi vì người ngoài cửa hắn không nhận ra.
- Mày là ai?
- May là tới kịp.
Một thanh niên cao to tóc nhuộm tuyền một màu xanh đi vào, thấy ba người Alice trong văn phòng vẫn bình yên, cũng không để ý đến câu hỏi của thanh niên mặc âu phục, chỉ tự mình lắc lắc mái tóc vốn dài đến tận bờ vai, có vẻ rất thong dong.
- Mày vào bằng cách nào?
Thanh niên râu dê vốn đang ở phía sau liền tách đám thủ hạ bên cạnh ra, tiến lên trước nhìn chăm chăm vào thanh niên tóc xanh, mắt lộ ra vẻ hung bạo.
- Đi vào.
Vẻ mặt Ulster như muốn nói thêm: đó là điều đương nhiên. Trên thực tế, hắn cũng không hề tới muộn dù chỉ nửa giây, hắn vẫn luôn bám them chiếc xe buýt nhỏ, chẳng qua là muốn xem xem đối phương định mang ba người Alice đến chỗ nào, để tiện một mẻ hốt gọn.
- Đương nhiên tao biết mày đi vào, tao nói là nói bên ngoài….
Thanh niên râu dê có phần tức giận, giọng trở nên hổn hển.
- Ngươi nói những kẻ ở bên ngoài đó hả? Bọn chúng cũng không thấy ta đi vào.
Ulster trịnh trọng nói, tuy cái tên có nhúm râu dê quái dị trước mặt cao to không kém gì hắn, nhưng dù sao cũng chỉ là người bình thường, hắn dùng một ngón tay cũng đủ để đối phó.
- Không thể nào, rõ ràng tao…
Thanh niên râu dê hình như định ra ngoài xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng vừa mới cất bước, Ulster đã chắn trước cửa, thân hình cao to của hắn chiếm tới gần hai phần ba diện tích cửa.
- Ta không nói nhảm nữa, thả các cô ấy ra, ta có thể tha cho các ngươi một mạng.
- Tao thấy mày chán sống rồi.
Thanh niên râu dê phẫn nộ, khuôn mặt trở nên dữ tợn, thuận tay móc ra khẩu súng lục dắt tại thắt lưng, hướng họng súng vào Ulster - kẻ dám dùng giọng ngạo mạn nói chuyện với hắn.
Ba người Alice vì cứu tinh xuất hiện nên có phần yên lòng, giờ lại bị hành động này hù cho hoảng sợ, Lucy bình tĩnh nhất, kéo Alice và Marsh ngồi xổm xuống góc phòng.
- Ta không nói lần hai đâu.
Ulster thản nhiên nhìn thoáng qua khẩu súng trong tay đối phương, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. Trước đây, trong rất rất nhiều nhiệm vụ mà chính hắn cũng không nhớ rõ số lượng bao nhiêu, không phải chưa từng gặp qua nhân loại cầm súng, thậm chí có thể nói đa phần các nhiệm vụ đều dính dáng đến nhân loại cầm súng, đôi khi còn phải chiến đấu với nhân loại mang pháo hỏa tiễn trên vai. Súng lục đối với hắn chỉ có thể xem như mưa bụi, giỏi lắm thì gãi ngứa mà thôi.
- Tao cũng không nói lại lần hai.
Thanh niên râu dê đã bừng bừng lửa giận, ngay tại địa bàn của mình, thế mà có kẻ dám nói như vậy với hắn, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu. Hơn nữa bên cạnh còn có vị Kim tiên sinh do lão bản phía sau màn phái tới, nếu như ngay cả việc nhỏ nhặt này cũng làm không xong, sau này không chừng không có cách nào xin lão bản phía sau màn cung cấp tài chính cho bang hội mình phát triển.
- Đi chết di!
Giơ lên khẩu súng lục đã gắn sẵn ống hãm thanh, thanh niên râu dê hung hăng bóp cò súng.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh