Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 604: Cô Đã Từng Giải Phẫu Thẩm Mỹ Phải Không?
àn móc súng này không chỉ làm tên thanh niên ăn mặc loè loẹt là người trong cuộc kinh sợ, hơn nữa, còn dọa đám tiểu lâu la bên cạnh và tên thanh niên tóc đuôi ngựa chết khiếp. Hướng tiên sinh rõ ràng sở hữu bản lĩnh kinh người, vậy mà còn mang theo vũ khí chết người như vầy.
Suy nghĩ của Hướng Nhật đương nhiên người khác không thể lý giải, tuy thực lực bản thân hắn đúng là rất cường hãn, nhưng thỉnh thoảng móc súng ra dọa mấy tên côn đồ một chút cũng là một trong những sở thích của lưu manh.
Hơn nữa, tùy loại người mà sử dụng những thủ đoạn khác nhau.
Nếu như dí súng Ngô nhị lão bản, chưa chắc lão đã sợ hãi như vậy, dù gì lão cũng là lão đại một bang phái, không có khả năng cả súng cũng chưa thấy qua, nhưng dùng thủ đoạn lưu manh bạo lực nhất mà đả kích lão, lão liền van xin tha thứ. Còn muốn đối phó với dân lưu manh, ngươi dùng kiểu tay đấm chân đá của lưu manh, đối phương sớm đã ăn đòn quen, có hung ác tàn nhẫn hơn cũng vô dụng.
Cho nên lúc này phải dùng súng, dùng cách trực tiếp nhất này có thể chấn động tâm lý của đối phương.
Nhìn Hướng Nhật đang cười đắc ý nhìn mình, tên thanh niên ăn mặc loè loẹt cuống quít lui về phía sau sợ hãi la hoảng bằng tiếng Hàn:
- Mày không được làm ẩu làm càn, đây là địa bàn của tụi tao...
Mấy tên tiểu lâu la phía sau hắn cũng thối lui, đối mặt với loại vũ khí chết người như khẩu súng to kềnh này, những tên côn đồ như bọn chúng đương nhiên hiểu thân thể bằng xương bằng thịt của mình không thể ngăn cản. Tuy biết đối phương chỉ có một khẩu súng và vài viên đạn, chắc chắn giết không hết được tất cả, nhưng bản thân mỗi thằng đều sợ mình là một trong số những tên không may trúng đạn.
Nghe lời phiên dịch của tên thanh niên tóc đuôi ngựa, Hướng Nhật chĩa họng súng nhắm ngay vào tên ăn mặc loè loẹt, cười khinh khỉnh nói:
- Địa bàn của tụi mày? Vậy thì sao? Vẫn chỉ một lời, quỳ xuống xin lỗi vị tiểu thư này tao liền bỏ qua cho mày.
Tên tóc đuôi ngựa dịch y nguyên câu nói của Hướng Nhật, tên ăn mặc loè loẹt ngay tức khắc "Phịch" một tiếng quỳ ngay xuống đất, cũng không còn một tí kiêu ngạo nào như vừa rồi, ngay trước mặt tiểu mỹ nữ cảnh sát tự vả vào mặt mình hai cái tát nảy lửa:
- Là tôi không đúng, là tôi đáng chết, xin tiểu thư tha lỗi...
Một bộ dáng nức nở thảm thương làm chảy nước mắt.
Hướng Nhật vốn muốn giáo huấn tên này một trận, nhưng lúc này thấy dáng vẻ nhu nhược đến tởm lợm của gã, bỗng nhiên cụt hứng, Ngô nhị lão bản đã bị thu thập, những tên tiểu lâu la còn lại tất nhiên có cảnh sát tới "Chiếu cố", lưu manh cất đi khẩu súng đang cầm trong tay, sau đó khinh bỉ vung tay hét một tiếng:
- Cút!
Mặc dù nghe không hiểu gì, nhưng tên thanh niên ăn mặc loè loẹt như được đại xá, chạy té tát, còn đám tiểu lâu la cũng lập tức giải tán.
- Hướng tiên sinh...
Tên tóc đuôi ngựa bên cạnh muốn nói gì lại thôi, rõ ràng không muốn đám côn đồ của phe địch được thả đi như vậy, hơn nữa hắn cũng lo bọn chúng phát hiện ra Ngô nhị lão bản cùng hai tên thủ hạ tâm phúc bị đánh bất tỉnh bên trong bao sương kia, liền đi tụ tập nhiều thành viên trong bang quay lại trả thù.
- Để bọn nó đi đi. Chúng hiện chỉ lo chạy lấy thân, hơi sức đâu nghĩ đến người khác.
Hướng Nhật khinh thường cười cười, tay ngăn cản tên tóc đuôi ngựa còn đang nói dở chừng. Đối với tính cách con người, Hướng Nhật thật sự thấu đáo, tên thanh niên ăn mặc lòe loẹt cùng đám tiểu đệ của hắn sớm đã bị dọa kinh hồn bạt vía, với biểu hiện mềm yếu vừa rồi của đối phương, có thể quay về mật báo đó mới là chuyện lạ. Huống chi, cho dù có mật báo thì sao? Bản thân vốn chẳng sợ quái gì, đối phó những tên tiểu lâu la này, cho dù trên một nghìn hay một vạn tên cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Có thể chợt nhớ tới thân thủ siêu biến thái của vị Hướng tiên sinh này, tên tóc đuôi ngựa không nói gì nữa, hơn nữa trong bụng còn ngầm hy vọng tên ăn mặc loè loẹt kia có thể kéo thêm nhiều đồng bọn đến, như vậy hắn có thể thấy thêm nhiều màn biểu diễn thật đặc sắc của Hướng tiên sinh.
Hướng Nhật cũng không biết suy nghĩ trong lòng của tên gia hỏa bên cạnh, quay sang nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát đang trầm mặc không nói gì, thấy nàng mắt sưng đỏ, người có chút ngơ ngác si ngốc, liền bước đến quan tâm hỏi thăm:
- Này, cô không sao chứ?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát im lặng lắc đầu, trải qua sự thực tàn khốc bị bạn trai lừa dối, suýt chút nữa bị đối phương giết chết, nàng cho dù có kiên cường đến đâu cũng chịu không nổi. Tuy những biểu hiện thần kỳ của Hướng Nhật làm phai lạt đi rất nhiều, nhưng cũng không phải trong chớp mắt nàng có thể hoàn toàn quên hết.
Liếc nhẹ nhìn sang Hàn Tuấn Tú nhu nhược ngồi phệt trên mặt đất như lão già dở hơi bị lên cơn, lại cảnh giác nhìn nhìn tên tóc đuôi ngựa ở bên cạnh, tiểu mỹ nữ cảnh sát tiến đến bên cạnh Hướng Nhật, thấp giọng hỏi:
- Chuyện của ngươi.. đã làm tốt chưa?
Nàng không dám nói rõ ràng, sợ bị tên tóc đuôi ngựa bên cạnh nghe được.
- Ừm, Ngô Thế Tiến vừa rồi bị tôi thu thập ở ngay bên trong kia.
Hướng Nhật thấp giọng đáp lại, tay chỉ về phía bao sương.
- Ngươi đã giết hắn?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát bỗng nhiên lớn tiếng, mắt nhìn Hướng Nhật giống như chuẩn bị đem tên tội phạm giết người bắt tại chỗ.
Hướng Nhật vội vàng đáp:
- Tiểu thư đừng có nhầm chữ thu thập là giết người có được hay không? Tôi chỉ đánh ngất hắn. Thừa lúc Ngô Thế Tiến còn đang hôn mê, tôi nghĩ cô tốt nhất nên đi vào phòng làm việc của hắn một chuyến, chứng cứ phạm tội của hắn tôi nghĩ hẳn là ở bên trong đó.
Nghe thấy chứng cứ phạm tội, tiểu mỹ nữ cảnh sát lập tức phục hồi tinh thần, chuyện quan trọng trước mắt là thu thập được chứng cứ. Nàng có chút phân vân chỉ Hàn Tuấn Tú ngồi phệt trên mặt đất:
- Vậy còn hắn...
- Giao cho Quyết Ngư đi.
Hướng Nhật chỉ thanh niên tóc đuôi ngựa bên cạnh, sau đó lấy khẩu súng vừa dắt vào lưng đưa qua:
- Giao tên này cho ngươi trông chừng không thành vấn đề chứ?
- Không thành vấn đề, không thành vấn đề...
Tên tóc đuôi ngựa kích độngtoàn thân run run, tuy là một trong những nhân vật chủ chốt trong một đại hắc bang, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được sờ tới súng, sao không hưng phấn cho được? Cũng không thèm để ý đến hai người ở đó đang nói chuyện gì với nhau.
Nhìn khẩu Sa Mạc Chi Ưng (Desert Eagle) trong tay tên tóc đuôi ngựa, tiểu mỹ nữ cảnh sát tính mở miệng mấy lần muốn nói, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hướng Nhật biết nàng muốn nói gì, đơn giản là tinh thần trượng nghĩa phát tác muốn đoạt lại khẩu 'Hung khí' này, để tránh nàng nói ra điều khó xử, liền giành nói trước:
- Đi thôi, tôi cùng cô đi vào xem.
Hắn cũng không hảo tâm muốn giúp cô nàng tìm chứng cứ phạm tội của Ngô nhị lão bản, mà chỉ muốn xem có thể mượn gió bẻ măng kiếm chút cháo hay không, hắn nghĩ, lão đại của một hắc bang, nói như thế nào cũng có chút gia tài chứ? Lúc này không cuỗm tay trên, sớm muộn gì cũng sẽ bị cảnh sát Hàn Quốc tịch thu, thay vì để lợi cho người khác không bằng thu cho bản thân.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát cũng biết lúc này không phải là lúc thuận tiện để trở mặt, huống chi sau khi nhìn thấy bản lĩnh của Hướng Nhật, càng làm cho nàng thấy rõ một tín hiệu nguy hiểm, lực sát thương của nam nhân trước mặt so với khẩu súng kia lớn hơn rất nhiều.
Đối với phòng làm việc của Ngô Thế Tiến, hai người khi nghe lén hắn cùng Hàn Tuấn Tú nói chuyện cũng đã rõ ràng, tuy rằng lúc đó hai người ở bên ngoài, nhưng hiện tại ở bên trong muốn tìm cũng không mấy khó khăn.
Không biết Ngô Thế Tiến có phải vì ở tại địa bàn của mình nên yên tâm hay vì đầu óc lão vốn có bệnh, dọc theo đường đi đến phòng làm việc của lão không có bao nhiêu người ngăn cản. Đương nhiên, một số tửu quỷ xui xẻo xuất hiện liền bị Hướng Nhật nhẹ nhàng giải quyết, ài, chỉ đánh hôn mê thôi.
Hai người rất nhanh tìm được nơi cần đến, sau khi đi vào, xác định khung cảnh bên trong y như mới vừa ở ngoài cửa sổ nhìn thấy, tiểu mỹ nữ cảnh sát đi tới trước bàn làm việc màu đen bắt đầu lục tìm chứng cứ.
Hướng Nhật quan sát chung quanh, từng một lần kinh nghiệm làm kinh thế đạo tặc, hắn khá mẫn cảm đối với vật thể có hình thù như rương, hòm.
Bỗng nhiên, hắn để ý đến một chỗ, đó là bề mặt của một vách tường bất đồng với những nơi khác, trên đó có một vật thể hình tròn cỡ cái bật lửa. Xung quanh vật đó có những đường cong ngắn chạm trổ, thoạt nhìn giống như cái công tắc mở quạt điện treo trên trần nhà.
Hướng Nhật không nghĩ đó là cái công tắc mở quạt điện, tuy rằng trên trần nhà phòng làm việc quả thực có một cái quạt trần, nhưng nếu nhìn kỹ xung quanh cái "Chốt mở" này, có thể thấy mờ mờ một cái khung tinh tế rộng 0.3m dài 0.6m, xấp xỉ diện tích bề mặt của một cái rương.
- Cảnh quan tiểu thư, cô xem ở đây.
Khi phát hiện điều này Hướng Nhật vội gọi tiểu mỹ nữ cảnh sát đang lục tung khắp mọi nơi giống như một nữ đạo tặc.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát đang lục tìm chứng cứ không có một tí thu hoạch nào, bỗng nhiên nghe Hướng Nhật gọi, lập tức ngẩng đầu nhìn sang:
- Có phát hiện gì sao?
- Nhìn kỹ chỗ đó, coi có giống hình dạng một cái rương không?
Hướng Nhật chỉ vào chỗ cổ quái hắn vừa phát hiện.
Nghe lưu manh nói thế, tiểu mỹ nữ cảnh sát liền chú ý tới mặt tường khả nghi kia, đi tới gần lấy tay gõ gõ. Những âm thanh đùng đục vang lên, pha lẫn một ít âm thanh của kim loại.
- Là kim loại?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát phấn chấn hẳn lên, cầm lấy một cái bút cứng trên bàn làm việc, cào cào xung quanh cái "Chốt mở" hình tròn.
Bề ngoài chỗ đó chỉ quét một lớp sơn màu giống như bức tường, cào không tới vài cái thì từng mảng từng mảng lớn tróc ra, lộ ra mặt mũi thật sự của cái "Chốt mở".
Quả thực đúng là một cái chốt mở, chẳng qua không phải là chốt mở quạt điện, mà là...
- Là một két sắt.
Giọng của tiểu mỹ nữ cảnh sát run run, ai cũng biết, giấu giấu diếm diếm bí mật như vậy khẳng định là vật gì đó không bình thường.
- Để tôi.
Hướng Nhật cũng rõ ràng, cất giấu bí mật như thế, vật gì đó phải đáng giá. Đồng thời cũng cho thấy rõ một việc, không có mật mã của chủ nhân, người khác mở không được két sắt này. Tuy nhiên việc cỏn con này đối với hắn thì quá dễ dàng, mạnh tay một chút là mở được.
Chờ tiểu mỹ nữ cảnh sát lui qua một bên, Hướng Nhật lúc này mới dùng năm ngón tay bấu vào xung quanh cái chốt mở, két sắt giống như miếng đậu hũ bị khoét một cái lỗ thủng lớn.
Đối với hành động phi nhân loại này, tiểu mỹ nữ cảnh sát đã sớm chết lặng, nhưng nghĩ tới mình đang hợp tác cùng với một tên tội phạm, sợ đối phương lấy đi đồ vật quan trọng gì đó, nàng vội giành luồn tay vào trong két sắt trước, lôi đồ vật bên trong ra, đó chỉ là một xấp tư liệu dày.
Hướng Nhật cực kỳ thất vọng, bởi vì hắn thấy rõ ràng ngoại trừ đống tư liệu này ra trong két sắt không có bất cứ thứ gì khác. Hiện tại cho dù xấp tư liệu trong tay tiểu mỹ nữ cảnh sát có đáng giá bao nhiêu đi nữa, hắn có thể động thủ đoạt lấy sao? Hướng Nhật thầm than một tiếng, xem ra một chuyến đi công cốc.
- Đó là tài liệu gì vậy?
Liếc mắt nhìn thoáng qua xấp tư liệu kia, Hướng Nhật phát hiện tất cả tư liệu đều là văn tự tiếng Hàn, cho dù có nhìn ra vài con số Ả Rập trong đó, nhưng cũng không có tác dụng gì, liền hiếu kỳ hỏi thăm.
- Những thứ này đều là bằng chứng phạm tội của Ngô Thế Tiến, buôn lậu, buôn bán ma túy, buôn bán người, nhiêu đó cũng đủ cho hắn bóc lịch mấy trăm năm, còn có...
Nói đến đây, nàng bỗng nhiên ngừng một lát, chăm chú nhìn Hướng Nhật hỏi:
- Ngươi hiện tại có quan hệ với Ngô Thế Vinh đúng không?
- Ngô Thế Vinh? Cô nói là ca ca của Ngô Thế Tiến?
Hướng Nhật từ tên của hai người liền nghĩ đến quan hệ huyết thống của họ.
Tiểu mỹ nữ cảnh sát gật đầu, tiện tay rút ra một tờ tư liệu, quơ quơ trước mặt Hướng Nhật:
- Cái này là một ít chứng cứ phạm tội của Ngô Thế Vinh.
Hướng Nhật trong lòng khẽ động:
- Cô muốn đưa nó cho tôi?
- Nằm mơ à!
Tiểu mỹ nữ cảnh sát vội vàng rút tay về, đầy vẻ cảnh cáo nói:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất là cách xa Ngô Thế Vinh một chút, bằng không bị liên lụy cũng đừng kêu oan. Còn nữa, giao ra cái thứ ngươi mang đến Hàn Quốc lần này, như vậy ta còn có thể giúp ngươi thoát tội... Ngươi cười cái gì?
- Cô thật sự cho rằng tôi ngốc đến độ tin tưởng giao nó cho cô sao?
Hướng Nhật không nín được cười, cô nàng này thực sự đáng yêu quá đi thôi, chỉ dùng mánh khoé thô lậu như vậy mà đòi lừa gạt hắn. Hắn không tin đối phương có bất cứ chứng cớ phạm tội nào của Ngô lão bản, không chừng muốn dựa vào việc hắn gà tiếng Hàn bèn hù dọa một phen, hơn nữa, cho dù cái đó quả thực là chứng cớ phạm tội của Ngô lão bản thì sao? Khẳng định đó chỉ là những chứng cớ không quan trọng, bằng không với tính cách của Ngô nhị lão bản, lão chỉ hận không thể hại Ngô lão bản chết cho sớm, còn giữ chứng cớ này lại làm gì mà không giao cho cảnh sát?
Tiểu mỹ nữ cảnh sát tức khí nghiến răng nghiến lợi, cũng không biết đối phương đã nhìn thấu ý đồ của mình hay có ý gì khác, thẹn quá hóa giận nói:
- Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn hợp tác, bằng không ta liền bắt ngươi về cục cảnh sát!
- Này này, cô đang uy hiếp tôi đó hả, đừng quên, nếu không nhờ tôi giúp cô, cô có thể tìm được những thứ này không? Huống chi...
Hướng Nhật nói đến đây, nham nhở cười cười nói:
- Tối hôm qua không phải chúng ta rất vui vẻ sao?
Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Vui vẻ"
Tiểu mỹ nữ cảnh mặt đỏ ửng, lúc đó nàng giận Hàn Tuấn Tú quá mới nói vậy, giờ nghe nhắc lại liền muốn phát tác.
Hướng Nhật ho nhẹ một tiếng, không đợi cô nàng có hành động gì, nghiêm mặt nói:
- Được rồi, hỏi cô một chuyện khá riêng tư.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của lưu manh, tiểu mỹ nữ cảnh sát không biết đối phương muốn hỏi gì, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng cũng hòa hoãn xuống:
- Ngươi muốn hỏi cái gì?
- Ách.. Cô đã từng giải phẫu thẩm mỹ phải không?
Hướng Nhật nhìn thẳng kỹ lưỡng vào khuôn mặt tiểu mỹ nữ cảnh sát, làn da thật mịn, sáng, ngũ quan cân đối, không hề có dấu vết bị dao cắt dùi đục.
- Ngươi đi chết đi!
Tiểu mỹ nữ cảnh sát hung tợn tung qua một cước, nhưng Hướng Nhật đã sớm thuấn di ra khỏi gian phòng, để lại cô nàng đang điên lên mà không có chỗ phát tiết.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh