Love gives light even in the darkest tunnel.

Anonymous

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 533: Suy Bụng Ta Ra Bụng Người
000 vạn.
Trương Thế Gia vừa mở miệng đã nâng giá lên thêm 2000 vạn, rõ ràng là hắn muốn có được thứ này cho bằng được. Với lại cái giá này vừa hay lại đúng bằng số tiền mà Hướng Nhật bỏ ra để mua chiếc dây chuyền bảo thạch, như thế chẳng những có thể làm nhục Hướng Nhật, mà còn có thể dọa lui những kẻ có ý cạnh tranh đấu giá.
Và quả thật hắn đã được như ý, rất nhiều người có ý đấu giá cây trâm sau khi nghe thấy cái giá cao ngất này đều sáng suốt lựa chọn rút lui.
Tuy nhiên Trương Thế Gia lại đánh giá sai Hướng Nhật, Hướng Nhật căn bản chẳng hề cảm thấy mình bị làm nhục, ngược lại còn thấy hứng thú với cái giá mà Trương Thế Gia đưa ra, hắn cười khẩy, đối phương càng ra giá cao thì trò chơi mới càng thú vị, sau đó giơ bảng số trong tay lên:
- 5000 vạn.
Thư Dĩnh bên cạnh lập tức có vẻ mặt khẩn trương, mặc dù nàng cho rằng Hướng Nhật định mua tặng nàng, về điểm ấy trong lòng nàng cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng nàng lại không muốn thấy nam nhân tiêu tiền như nước như vậy:
- Hướng Quỳ, anh mua nó làm gì? Anh tin nó thật sự có thể giúp người ta vĩnh viễn giữ được dung mạo ở tuổi 20 sao?
Nàng khéo léo khuyên nhủ nam nhân không nên
mua.
Nhưng Hướng Nhật lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy eo nàng.
Nữ hoàng vốn cũng định cạnh tranh đấu giá, nhưng thấy Hướng Nhật ra giá, bảng số vừa định giơ lên liền hạ xuống. Sắc mặt rất phức tạp, mi mắt rủ xuống, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Trương Thế Gia đang đắc ý quét mắt bốn phía, không ai ra giá, tưởng rằng cây trâm chắc chắn đã lọt vào tay mình, ai ngờ một giọng nói đột nhiên vang lên làm xáo trộn sự sắp xếp của hắn, cũng nâng giá lên thêm 2000 vạn, điều này làm cho hắn thấy vô cùng khó chịu, đảo mắt nhìn, khi phát hiện đấy là Hướng Nhật thì sầm mặt:
- 6000 vạn.
Đây không phải tăng thêm 100 vạn một, mà tăng theo đơn vị nghìn vạn. Chung quanh mặc dù cũng có vài người giàu có, nhưng bọn họ thấy rằng không đáng cho mình phải phí một đống tiền đi mua thứ không biết là có tác dụng thật sự hay không chỉ để lấy lòng nữ nhân bên cạnh, mà bọn họ càng muốn chứng kiến tấn tuồng của hai gã oan gia mới vừa đấu nhau một mất một còn. Hiện tại ai cũng đã nhìn ra, hai người Hướng Nhật và Trương Thế Gia nhất định là có thù, bằng không cũng sẽ không đua nhau nâng giá lên cao như vậy.
- 8000 vạn.
Hướng Nhật mặt không đổi sắc, lần thứ hai giơ bảng số trong tay lên.
Trương Thế Gia tức đến nghiến răng nghiến lợi, tuy nhiên hắn không dám nâng giá bừa nữa, hắn cho rằng Hướng Nhật căn bản mua không nổi, nhưng định "Chơi" mình nên mới cố ý nâng giá lên cao như vậy, vì thế, theo lý trí, hắn chỉ thêm 500 vạn:
- 8500 vạn.
- Một trăm triệu.
Hắn vừa ra giá, Hướng Nhật đã hô tiếp ngay.
Vị chủ trì đấu giá trên bục vô cùng hưng phấn, hắn cảm thấy vị khách số 23 vốn chính là phúc tinh của mình:
- Hoan hô, lại là vị tiên sinh số 23, còn ai ra giá cao hơn không?
Mặc dù giọng điệu của hắn giống như là đang hướng đến tất cả mọi người trong đại sảnh, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Trương Thế Gia, rõ ràng là chờ gã ra giá.
Cho đến lúc này, cái giá 100 triệu đã vượt ra ngoài dự liệu của những người ở đây, nhưng toàn trường lại không hề có tiếng ồn ào, bọn họ cũng giống vị chủ trì đấu giá, đều đưa mắt nhìn về phía Trương Thế Gia, chờ kẻ ngốc này ra giá lần nữa.
Trương Thế gia lại có nỗi khổ không nói thành lời, giờ hắn rất hối hận vì vừa rồi đã tranh đấu giá chiếc dây chuyền bảo thạch với tiểu tử kia, nếu không chưa chắc đối phương đã "Chơi xỏ" mình, từ giá khởi điểm 1000 vạn, đến bây giờ đã tăng lên gấp 10 lần. Nhưng hắn nhất định phải đấu giá thứ này cho bằng được, không thì.... Nhìn thoáng qua gã có đôi mắt phóng điện, từ lúc phiên đấu giá bắt đầu gã không nói lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch trên cây trâm, Trương Thế Gia cắn răng một cái, rồi giơ bảng số trong tay lên:
- 120 triệu.
Ra giá xong, Trương Thế Gia lại trừng mắt nhìn Hướng Nhật, ánh mắt lấp lóe sát ý, xem ra định dùng cách này hăm dọa đối phương.
Ai ngờ Hướng Nhật vốn là tên "Đạo tặc" vô tâm, vừa trộm được vài tỷ đô la, có bỏ ra chút tiền cũng chả tiếc, không suy nghĩ nhiều, hắn lớn tiếng hộ:
- 140 triệu.
Trương Thế Gia tức đến nỗi chỉ muốn nổi sung ngay tại chỗ và xông tới làm thịt tên khốn kiếp kia, nhưng lý trí nói cho hắn biết làm vậy sẽ có hậu quả gì, cuối cùng đành nín nhịn:
- 150 triệu.
- Hoan hô! Bây giờ đã là 150 triệu, còn ai ra giá cao hơn không?
Vị chủ trì đấu giá hướng thẳng ánh mắt về phía Hướng Nhật, hắn cảm thấy rằng vị khách số 23 này sẽ cho hắn một niềm
vui lớn bất ngờ.
Quả nhiên, Hướng Nhật không để cho hắn thất vọng, bởi vì Hướng Nhật nghĩ, đại công tử Trương gia ra giá càng cao thì vật này xem ra càng quan trọng, bất kể thế nào hắn cũng phải lấy được. Hắn cũng đã hết kiến nhẫn để chơi đùa, quyết định phân thắng bại trong một lượt luôn, giơ bảng số trong tay lên:
- 200 triệu.
"Xì xào". Toàn trường cuối cùng cũng có phản ứng, người trong đại sảnh đều hướng ánh mắt về phía Hướng Nhật, bọn họ nhìn hắn mà như nhìn một kẻ điên - đúng vậy, đây quả thực là một kẻ điên hết thuốc chữa, nếu ai bị hắn cắn, nhất định là thương tích đầy mình. 200 triệu tuyệt đối là một con số rất lớn, rất nhiều người ở đây dốc hết cả gia tài cũng chỉ có từng ấy. Mà Hướng Nhật, trong mắt họ vốn chỉ là gã phương đông đến từ một đất nước lạc hâu, lại vung tay bỏ ra số tiền bằng cả gia tài của bọn họ, hơn nữa còn không thèm nhăn mày. Bọn họ không thể không đánh giá lại gã trẻ tuổi có gương mặt phương đông này, trong lòng bắt đầu suy đoán thân phận của đối phương. Rất nhiều người đã hạ quyết tâm, nhất định phải kết giao với gã "Phá gia chi tử" này, nếu như có thể, xem xem mình có thứ nào tích trữ lâu năm hay không, có lẽ gã này là đối tượng tốt nhất để mua giúp mình mấy món đồng nát ấy.
Trương Thế Gia bại trận, mặc dù tài sản nhà hắn đúng là rất nhiều, nhưng cũng không thể lấy ra hơn 200 triệu đi mua một thứ không có tác dụng gì đối với gia tộc mình mà có lẽ chỉ hữu dụng đối với người kia. Hắn buông bảng số trong tay ta, cũng không hề tức tối nhìn Hướng Nhật, mà thì thầm với gã có đôi mắt phóng điện bên cạnh.
Gã có đôi mắt phóng điện đầu tiên là lộ ra vẻ mặt phẫn nộ, sau đó dần dần dịu đi, cuối cùng gật đầu. Sau khi xong, gã còn dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn thoáng qua Hướng Nhật và hai cô gái bên cạnh hắn.
Cảnh tượng này đương nhiên không thoát khỏi mắt Hướng Nhật, hắn biết thế có nghĩa là gì, tuy nhiên trong lòng lại không hề lo lắng, có chăng chỉ là mong chờ. Ban đầu hắn còn sợ đối phương không tìm hắn gây phiền toái, giờ xem ra không cần phải băn khoăn nữa rồi.
Vị chủ trì đấu giá trên bục cũng không phát hiện ra dưới bục đang có cuộc giao phong, hắn chỉ cảm thấy hôm nay là ngày may mắn nhất trong cả năm nay, một thứ có giá khởi điểm 1000 vạn mà hắn có thể bán được với giá 200 triệu, mặc dù là nhờ vào sự cạnh tranh của hai vị khách kia, nhưng đây vẫn là một cái giá kinh người. Tin chắc rằng, mình, một vị chủ trì đấu giá không ai biết đến, chỉ sau đêm nay sẽ có tiếng vang trên toàn thế giới.
Nữ hoàng cũng hết sức giật mình, ngẩn người ra nhìn nam nhân đang ngồi cách mình một người, mặc dù nàng có không ít tiền, nhưng cũng không thể theo được với cái giá mà nam nhân đưa ra. Lúc trước khi nàng muốn đấu giá, cũng chỉ định bỏ ra tầm trên dưới 100 triệu, giờ xem ra vừa rồi mình rút lui quả thật là một quyết định sáng suốt. Có điều nàng không thể tưởng tượng được, một nam nhân ngay cả tiền cơm cũng thích so đo với nàng mà lại có cả một gia tài như vậy, điểm ấy nàng hoàn toàn không ngờ tới.
Thư Dĩnh cũng thấy kinh sợ trước cách tiêu tiền của nam nhân, dù nàng đã sớm biết hắn có tiền, nhưng thế này chẳng khác nào coi tiền là rác. Chồng tương lai của mình là người như vậy, có bao nhiêu tiền e rằng cũng miệng ăn núi lở mất. Lúc này nàng không biết trong lòng nên cảm thấy hạnh phúc ( nàng vẫn tưởng nàng nam nhân mua cây trâm là vì nàng) hay lo lắng nữa. Tuy nhiên nàng
biết chắc một điều, đã hô giá thì nhất định không thể nuốt lời.
Vị chủ trì đấu giá trên bục vốn đang YY tự sướng cũng đã phục hồi lại tinh thần, biết 200 triệu đã là giá cao nhất cho vật phẩm đấu giá cuối cùng này, vội vàng cầm chiếc búa lên:
- 200 triệu lần một.
- 200 triệu lần hai.
- 200 triệu lần ba, thành giao!
Sau khi thanh toán tiền và phí thủ tục, Hướng Nhật nhận được hai vật phẩm đấu giá đã được đóng gói kỹ càng - giờ phút này chúng là tài sản riêng của hắn.
Lúc ra cổng, rất nhiều người không quen biết gì cũng bắt đầu thay nhau chạy lại chào hỏi, Hướng Nhật chỉ ứng phó qua loa.
Mặc dù ở cổng cũng gặp Trương Thế Gia và gã có đôi mắt phóng điện, nhưng hai người đối phương đều không liếc mắt về bên này mà vội vã rời đi.
Trái lại lão già tóc vàng giáo chủ Matthew thì xán lại gần, tỏ vẻ rất thân thiết:
- Hướng tiên sinh, chúc mừng anh đã đánh bại một đối thủ mạnh và lấy được thứ mình muốn.
Thứ mình muốn? Lão già này đúng là chẳng biết vuốt mông ngựa gì cả.
- Giáo chủ Matthew, ông còn chưa đi sao?
Nói thật, Hướng Nhật mặc dù không có ác cảm với lão già này, nhưng cũng chẳng có thiện cảm gì. Cho nên hắn lên tiếng với ngụ ý hạ lệnh trục khách.
Giáo chủ Matthew lại không tỏ ra xấu hổ, đầu tiên là gật gật đầu với nữ hoàng và Thư Dĩnh xem như chào hỏi, sau đó nói tới một vấn đề khác, vẻ mặt rất là tự nhiên:
- Hướng tiên sinh, bây giờ tôi đã biết vì sao mục tiêu lại có mặt ở nơi này.
- Ồ?
Hướng Nhật thoáng giật mình, hắn nhớ tới chuyện gã có đôi mắt phóng điện kia cứ nhìn chằm chằm vào cây trâm, chẳng lẽ lão già tóc vàng này biết bí mật của cây trâm?
Matthew lại cười thâm thúy, sau đó quay người đi theo hướng mà Trương Thế Gia và gã có đôi mắt phóng điện rời đi.
Lão già chết giẫm này, còn làm trò để khơi dậy lòng hiếu kỳ của mình, mk! Thật đê tiện! Giáo chủ Matthew đã không muốn nói, Hướng Nhật cũng chẳng buồn đuổi theo hỏi cho rõ làm gì, dù sao đồ ở trong tay mình, sớm hay muộn cũng sẽ biết nó có gì đặc biệt. Hơn nữa, nói không chừng có thể biết ngay thôi, Hướng Nhật thấy đại công tử Trương gia và gã có đôi mắt phóng điện đều không có tính kiên nhẫn, nhất định sẽ sớm tìm đến mình.
Cùng nữ hoàng và Thư Dĩnh đi thang máy lên tầng 66, giữa đường cũng không có ai đi vào, thế nên rất tiện cho ba người nói chuyện phiếm.
Nữ hoàng không nén nổi lòng hiếu kỳ, nhìn Hướng Nhật, nói:
- Hướng tiên sinh, ta quả thực có chút tò mò, anh cho rằng món trang sức mà nữ hoàng Võ Tắc Thiên từng đeo thực sự có thể giúp người ta trẻ mãi không già sao?
Nữ hoàng dù sao cũng biết tiếng Trung, có hiểu biết về văn hóa Trung Quốc, cho nên câu hỏi tương đối chuẩn, không giống vị chủ trị đấu giá kia, ngay cả tên nữ hoàng Võ Tắc Thiên cũng đọc ngược. Đương nhiên, đấy là cách gọi trước giờ của người ngoại quốc, chỉ là ở Trung Quốc thì không được coi là đúng.
- Tôi không biết, nhưng thấy có người liên tục nâng giá lên cao như vậy, tôi chỉ cần biết đây là thứ tốt là được rồi.
Hướng Nhật ám chỉ gã đại công tử Trương gia xui xẻo kia.
Nữ hoàng phần nào đã hiểu ra, y như lời nam nhân nói, nếu thứ này không có tác dụng gì, liệu có người cam tâm tình nguyện bỏ ra nhiều tiền như vậy sao? Ban đầu nàng còn tưởng rằng nam nhân làm thế là để gây khó dễ cho gã thanh niên người người Hoa mà nàng từng gặp trong nhà hàng Trung Quốc, nhưng giờ xem chuyện không đơn giản như vậy.
Thư Dĩnh bên cạnh nhịn không được cũng xen miệng vào:
- Hướng Quỳ, mau lấy cây trâm ra đi, em muốn xem rốt cuộc nó có gì tốt.
Nói xong, môi dẩu lên, hiển nhiên đến bây giờ nàng vẫn cho rằng nam nhân đã phí phạm 200 triệu.
Nữ hoàng lộ ra vẻ hứng thú, nàng vẫn muốn xem cây trâm mà chính nàng cũng rất muốn có.
- Giờ lấy ra không hay lắm, trong thang máy có camera, chờ về phòng đã.
Hướng Nhật tìm lý do từ chối, sau đó nói với Thư đại tiểu thư:
- Tiểu Dĩnh, đêm nay em ở cùng nữ hoàng, anh ngủ một mình.
- Tại sao?
Thư Dĩnh đỏ bừng mặt, chuyện thân mật riêng tư lại nói trước mặt người thứ ba, nàng không khỏi có chút xấu hổ, nhưng vẫn bất mãn hỏi.
Hướng Nhật lại áy náy nhìn nữ hoàng:
- Thật ngại quá, Teru tiểu thư, chưa được cô đồng ý mà đã...
- Không sao, Hướng tiên sinh, ta và Thư tiểu thư mới gặp mà như đã quen từ lâu, cũng có nhiều điều muốn tâm sự cũng cô ấy.
Dù sao nữ hoàng từng chứng kiến bản lãnh của nam nhân, giờ nghe Hướng Nhật nói như vậy, nàng cũng mơ hồ ý thức được cái gì đó.
Hướng Nhật bố trí như thế là để chuẩn bị cho kế hoạch đêm nay, đại công tử Trương gia và gã có đôi mắt phóng điện không có được thứ mình muốn thì chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhìn cái cảnh bọn chúng thì thầm với nhau trong hội trường đấu giá là biết chúng định dùng thủ đoạn bất chính đoạt đồ, như vậy không cần tốn tiền mà hàng vẫn tới tay, quả thực là một vụ mua bán vô cùng có lời. Nếu đổi lại là Hướng Nhật, hắn cũng sẽ làm như vậy.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh