Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 511: Thổ Lộ Tình Yêu
i, ai vừa lên tiếng?
Trương thế gia rống lên giận dữ, mặc dù mắt không nhìn thấy, nhưng tai vẫn nghe được, lúc này mà còn có kẻ dám dùng cái giọng châm biếm như vậy? Hắn quyết phải trừng trị cả tên này luôn.
Trương Thái Bạch chậm rãi bước tới, nhìn lướt qua Trương thế gia, khuôn mặt lộ rõ vẻ khinh thường:
- Ô ô ô, ta còn tưởng là ai, hóa ra là đại công tử của Trương gia.
- Ngươi là ai?
Trương thế gia cảm thấy cái giọng nói này rất quen tai, rất giống với giọng một người mà hắn đã từng gặp mặt qua, cơn nóng giận trong đầu cũng nguôi dần.
Trương Thái Bạch ung dung nói:
- À, ta và đại công tử cùng họ đấy.
- Trương, Trương Thái Bạch?
Giọng Trương thế gia có phần run rẩy, hắn rốt cuộc đã nhận ra, người tới là một trong hai sát thần, cho dù là ba mình nhìn thấy bọn họ cũng phải nhường nhịn ba phần, huống chi là mình, không ngờ lão già họ Lâm này thực sự đưa gã sát thần tới. Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương tình cờ đi ngang qua đây, nhất định là lão già họ Lâm đã gọi điện thoại.
Trương Thái Bạch lạnh nhạt nói:
- Không dám, không biết đại công tử mang nhiều người như vậy đến chỗ ông chủ Lâm để làm gì?
Có mặt
sát thần Trương Thái Bạch ở đây, Trương thế gia hoàn toàn mất đi khí thế trước đó, không dám có vẻ gì bất mãn, mà rụt rè như chuột thấy mèo.
- Tôi nghe nói nơi này có người gây rối, cho nên...
Không đợi hắn nói xong, Trương Thái Bạch đã ngắt lời:
- Thế à? Vậy không cần đại công tử phải nhọc sức, chỗ ông chủ Lâm có ta là được rồi, mời cậu trở về.
Trương Thái Bạch cũng biết Trương gia có thế lực như thế nào ở phố người Hoa, thấy ông chủ Lâm không có việc gì, hắn cũng thở dài một hơi, không muốn thẳng thừng trở mặt cùng Trương gia.
Bị Trương Thái Bạch ép phải rời đi, nhưng Trương thế gia cũng không dám có nửa lời oán thán, dưới sự dìu đỡ của mấy bảo tiêu bên cạnh, hắn ỉu xìu xìu ra khỏi nhà hàng Trung Quốc.
Hướng Nhật gặp lại huynh đệ ngày xưa, trong tâm trạng kích động, cũng không có lòng dạ nào đi truy cứu Trương thế gia nữa, huống chi vừa rồi đã cho tên tiểu tử kia một đĩa thức ăn thừa to tướng, lại có Tiểu Bạch ra mặt, chắc là tiểu tử kia sẽ biết điều hơn một chút.
Thấy Trương thế gia đã dẫn người rời đi, Trương Thái Bạch lúc này mới quay sang Lâm Thiên Uy, ôm quyền, cung kính nói:
- Lâm thúc!
- Thái bạch.
Lâm Thiên Uy vui vẻ khoát tay áo.
- Đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy.
Cô gái đáng yêu ở một bên cũng kích động không thôi, cứ nhìn chăm chú vào Trương Thái Bạch:
- Oa, đúng là Tiểu Bạch ca, đẹp trai quá!
Nếu không phải vì ba đang ở bên cạnh, sợ rằng nàng đã sớm tiến lên xin chữ ký rồi.
- Không được hỗn!
Lâm Thiên Uy trừng mắt với con gái.
- Lâm thúc, không hề gì, đây là Lâm tiểu muội sao?
Trương Thái Bạch vội làm huề, mang vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía cô gái đáng yêu, lập tức nhận được từ nàng một nụ cười ngọt ngào.
- Con nha đầu này chiều quá thành hư.
Nói tới con gái, Lâm Thiên Uy cũng rất bất đắc dĩ, có chút yêu chiều nhìn thoáng qua cô gái đáng yêu, rồi bỗng nhiên kéo lấy Hướng Nhật đang ở một bên.
- Đúng rồi, để ta giới thiệu với cháu, đây là huynh đệ của Hướng tiểu huynh.
- A?
Mắt Trương Thái Bạch trong nháy mắt liền sáng ngời, nhìn vào Hướng Nhật, có chút không dám tin, lại vừa có vẻ hết sức mong chờ:
- Cậu là em trai của Hướng Dương?
Hướng Nhật trên mặt lộ ra một nụ cười tinh quái, nhìn Trương Thái Bạch, nói:
- Anh chính là chuột?
Trương Thái Bạch nhất thời nghẹn họng, mặt đỏ rần, ở trước mặt nhiều người như vậy lại bị người ta gọi bằng "Biệt danh", dù gì cũng có chút xấu hổ. Tuy nhiên hắn lập tức tin vào lời Hướng Nhật, bởi vì người ngoài không thể nào biết được cái tên "Chuột", trừ Du Tiểu Cường bạn nối khố của hắn, cũng chỉ có gã thú vật đặt cho mình "Biệt danh" này.
Trương Thái Bạch nhìn Hướng Nhật mà cứ như gặp quỷ vậy:
- Cậu thật sự là em trai của Hướng Dương?
- Không, chỉ là em họ.
Hướng Nhật đương nhiên hiểu rằng chỉ có hắn mới biết cái biệt hiệu của hai gã thú vật kia, Du Tiểu cường là bọ ngựa, Trương Thái Bạch là chuột, đây đều là năm đó hắn đặt cho bọn họ. Đồng thời hắn cũng hiểu rằng hai gã thú vật này biết mình "Trước kia" không có huynh đệ tỷ muội, nói là em họ càng dễ làm cho người ta tin tưởng.
Quả nhiên, Trương Thái Bạch kích động tới nỗi toàn thân run rẩy, cứ chăm chú nhìn Hướng Nhật, dường như muốn tìm bóng dáng người xưa trên người hắn.
- Lâu lắm rồi không gặp Hướng lão đại, không biết giờ hắn thế nào?
- Ôi!!!
Hướng Nhật khẽ thở dài một hơi, làm ra vẻ
đau buồn.
- Anh ấy đã qua đời rồi.
- Cái gì!
Trương Thái Bạch biến sắc, bước lên nắm lấy cánh tay Hướng Nhật.
- Sao có thể thế được, Hướng lão Đại khỏe mạnh hơn người như vậy, không thể nào, cho dù chúng ta chết thì người xấu xa như hắn cũng phải sống thêm mấy trăm năm, tuyệt đối không thể chết trước chúng ta được!
Nhìn vẻ kích động của vị huynh đệ ngày xưa, Hướng Nhật xúc động đến nỗi muốn nói ra chuyện mình mượn xác hoàn hồn, nhưng cuối cùng cũng kiềm chế được, không nói gì, chỉ thở dài một hơi.
Trương Thái Bạch từ trạng thái kích động dần bình tĩnh lại, tuy nhiên trong mắt vẫn ánh lên vẻ bi thương sâu sắc, đồng thời khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn:
- Nói cho ta biết, Hướng lão đại chết như thế nào?
Xuất phát từ hiểu biết về cơ thể cũng như sức mạnh biến thái của người kia, Trương Thái Bạch dám chắc đã xảy ra chuyện gì đó mà mình không hay biết, mà chuyện ấy mới chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hướng lão đại.
Hướng Nhật cũng biết vị huynh đệ sinh tử chi giao ngày xưa đang nghĩ đến cái gì, hắn cũng rất cảm động, thấp giọng nói:
- Anh ấy bị người ta bán đứng..
- Là ai, ta muốn băm vằm hắn ra!
Không đợi Hướng Nhật nói xong, Trương Thái hai mắt đã đỏ như máu, hai nắm tay xiết chặt, trên trán cũng nổi đầy gân xanh. Dường như chỉ cần Hướng Nhật nói ra một cái tên, hắn sẽ chạy ngay tới trước mặt đối phương rồi xé đối phương thành từng mảnh nhỏ.
- Không cần anh nói, tôi đã báo thù rồi.
Vì liên quan đến tổ chức phía sau màn kia, Hướng Nhật cũng không muốn để huynh đệ của mình dính vào chuyện này. Dù sao thế lực phía sau màn kia cũng không phải dễ chọc vào, có cả dị năng giả, cho dù Trương Thái Bạch và Du Tiểu Cường đều là cao thủ hỗn chiến, nhưng gặp dị năng giả, căn bản là không có cách nào chống lại, chỉ có một con đường chết.
Nghe Hướng Nhật nói như vậy, nỗi ưu tư của Trương Thái Bạch cũng vơi đi phần nào, nhưng vẻ mặt vẫn hết sức đau buồn, mắt đã rơm rớm.
- Hướng lão Đại được mai táng ở nơi nào, ngày mai ta và Tiểu Cường về nước bái tế hắn!
Hướng Nhật nghe hỏi mà ngẩn ra, thực tế hắn cũng không biết "Mình" bị chôn ở nơi nào, căn bản không biết trả lời thế nào.
Vừa may, đúng lúc này Alice bên cạnh khẽ kéo hắn, nói:
- Jack, đã muộn rồi, ba mẹ em sẽ lo lắng, anh có thể đưa em về nhà không?
- A, được chứ.
Hướng Nhật vội vàng chộp lấy lý do để thoái thác, sau đó quay sang Trương Thái Bạch, nói:
- Chờ tôi trở lại sẽ tìm các anh, không cần cho tôi chỗ nào, tôi biết các anh ở tại đâu.
Nếu là ngày thường, khi đang cùng huynh đệ ngày xưa nói chuyện, Hướng Nhật rất ghét có người xen miệng vào cắt ngang, nhưng lần này cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim chen chân vào vừa đúng lúc, giúp hắn có lối thoát, bởi vì hắn không hề muốn lừa gạt huynh đệ của mình. Bình tĩnh tính toán một hồi, hắn thấy tốt nhất là nên tranh thủ khoảng thời gian đưa cô nàng này về nhà để nghĩ ra điều gì đó vừa không lừa gạt huynh đệ của mình lại vừa có thể làm tiêu tan ý niệm muốn về nước bái tế "Mình" của bọn họ.
- Cũng được!
Trương Thái Bạch gật mạnh đầu, mặc dù nóng lòng muốn biết chuyện của Hướng lão đại, nhưng liếc mắt sáng cô nàng tóc bạch kim gợi cảm kia, hắn phỏng đoán quan hệ giữa nàng ta và đường đệ của Hướng lão Đại có quan hệ, sau đó không tiếp tục truy hỏi nữa. Với lại, hắn cũng cảm thấy nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, đợi đến khi tìm được Tiểu Cường, sau đó sẽ cùng nhau hỏi lại cho rõ.
Hướng Nhật và Alice vừa ra khỏi cửa, nữ hoàng cũng lễ phép lên tiếng cáo từ rồi rời đi.
olo
Bởi vì nhà Alice cách phố người Hoa cũng không xa nên hai người đi bộ. Tuy có chút vất vả, nhưng Alice lại cảm thấy rất ngọt ngào. Nếu có thể, nàng hy vọng con đường này không có điểm dừng, để có thể cảm thấy ngọt ngào như vậy mãi.
Hai người trầm mặc đi được một đoạn, Alice đột nhiên mở miệng hỏi:
- Jack, sao anh quen Bạch Sắc Trương?
- Bạch Sắc Trương?
Hướng Nhật thật bó tay, phiên dịch kiểu này thật quá cường điệu! Thấy cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim khẽ nhíu mày, trong lòng hắn chợt hiểu ra:
- A, em không thích hắn?
- Không phải, chỉ là nghe nói bọn họ không hữu hảo lắm với người da trắng, nhưng nếu Jack thích, em nhất định cũng sẽ hoan hỉ.
Nàng nói câu này là muốn vừa lòng nam nhân, thực ra nàng cũng chưa muốn rời khỏi nhà hàng hồi nãy sớm như vậy, phải biết rằng, bây giờ mới khoảng 8 giờ tối, đối với một Thành Phố Không Đêm như New York, quả thực đấy mới chỉ là thời điểm bắt đầu náo nhiệt. Mà rời đi chỉ là vì không muốn tiếp xúc nhiều với cái người tên Trương Thái Bạch, dù sao nàng cũng đã nghe nói rất nhiều về sự tích của "Bạch sắc Trương", không có cái nào là không nhắm vào người da trắng, mà bất hạnh thay, nàng chính là một trong những người da trắng.
Nhìn cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim có chút lo âu mà không dám nói ra, Hướng Nhật vừa bất đắc dĩ lại vừa áy náy, đương nhiên hắn nhìn ra được vì sao đối phương lo âu mà không dám nói ra, chỉ là không ngờ đối phương lại si tình với mình đến vậy, điều này làm cho hắn thấy có cảm giác tội lỗi, có cảm giác mình đang lừa gạt một cô gái trong sáng chân thật.
Thấy "Vị hôn phu" không lên tiếng, Alice khẽ ghé đầu vào người hắn, giọng thì thào:
- Jack, anh sẽ lấy em chứ?
- Hả?
Hướng Nhật nghe thế liền hơi giật mình, không ngờ đối phương lại đột nhiên hỏi như vậy.
Hắn căn bản không biết nên trả lời như thế nào, sớm biết như vậy thì trên máy bay đã không bày ra cái trò đùa kia, giờ đã thực sự rước họa vào thân, ưng thuận cũng không được mà cự tuyệt cũng không xong.
Nếu ưng thuận, mình vốn không có cảm tình gì với cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim này, có chăng chỉ là sự thưởng thức và lòng ham muốn của nam nhân đối với một nữ nhân xinh đẹp. Hơn nữa, trong nhà còn có nhiều vị đại tiểu thư như vậy, mình mới đi nước ngoài một chuyến mà đã mang về cho các nàng một người tỷ muội, e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng nếu cự tuyệt, hắn quả thực không mở miệng được, có lẽ là vì bạn gái càng ngày càng nhiều, hắn cũng càng ngày càng do dự bất quyết trước thỉnh cầu của những cô gái xinh đẹp.Đương nhiên, nếu là nữ nhân xấu nết như Phạm Thải Hồng hoặc Anna, cho dù có xinh đẹp đến đâu, Hướng Nhật cũng sẽ không nể mặt các nàng, thậm chí còn nặng lời đuổi các nàng đi. Nhưng cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim này thì khác, nàng vừa dịu dàng lại vừa si tình với mình như vậy, nói thế nào hắn cũng thể làm thương tổn nàng được.
- Anh nhất định sẽ bằng lòng, đúng không?
Mặc dù nam nhân chưa trả lời, nhưng Alice đã nói đầy tự tin.
Nhìn đôi mắt mở to trông mỹ lệ như một hồ nước rực sắc xanh lam, Hướng Nhật cuối cùng cũng không thể hạ quyết tâm, đành gật gật đầu.
Alice tức khắc trở nên mừng rỡ, tựa đầu vào ngực nam nhân, hai tay ôm chặt lấy eo Hướng Nhật, nói với vẻ si mê:
- Có thể gặp được anh, cũng là chuyện hạnh phúc nhất của cả đời Alice.
Đây là nàng đáp lại câu nói của Hướng Nhật trên máy bay, bởi vì khi đó, nam nhân cũng đã nói một câu như thế.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh