Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 488: Xóa Bỏ Hiểu Lầm
a ha, chào mọi người.
Hướng Nhật mặt dày mày dạn kéo Nhâm Quân ngồì vào bàn của Liễu Tô Úc, dường như không hề nhìn thấy ánh mắt quái dị của ba nữ nhân kia.
- Ngươi tới làm gì?
Dịch Tiểu Quân hừ lạnh một tiếng, từ lúc bị đối phương lờ đi ngay trước mặt bao nhiêu người, nàng đã hạ quyết định phải đoạn tuyệt quan hệ với tiểu tử thúi này.
Hướng Nhật cười ha ha, hắn cũng không dại mà coi bản thân là người ngoài:
- Cùng ăn không vấn đề gì chứ?
Tuy nhiên đối tượng mà hắn hỏi không phải là Dịch Tiểu Quân, bởi vì hắn biết bà dì này nhất định sẽ phản đối.
Thấy ông chủ nhìn mình, Tô Úc có chút thẹn thùng, vội vàng lắc lắc đầu, hiển nhiên là không có ý kiến gì, Dịch Tiểu Quân thì tức giận hếch mũi lên, đúng lúc này Phương Oánh Oánh nói chen vào:
- Hướng tiên sinh, không phải anh đang thoải mái dùng cơm bên kia sao? Còn tới chỗ chúng ta làm gì?
Trên mặt thì cười tươi như hoa, nhưng ánh mắt lại không hề có vẻ thiện chí.
- Nhiều người cùng ăn mới ngon miệng.
Hướng Nhật liếc xéo nàng, có ý cảnh cáo nữ thư ký không nên nói lung tung.
Phương Oánh Oánh lại làm như không nhìn thấy, tiếp tục truy hỏi:
- Bên kia cũng có nhiều người đấy thôi?
- Cùng ăn với mỹ nữ phải ngon miệng hơn chứ.
Hướng Nhật hơi nghẹn lời một chút, rồi lập tức tìm được lý do, chẳng ngờ vừa nói ra khỏi miệng, bên hông liền bị Nhâm đại tiểu thư nhéo thật đau.
Câu này rõ ràng có ý vuốt mông ngựa, nó khiến Tô Úc ở một bên lộ ra ánh mắt hưng phấn: Mỹ nữ, hắn nói mình là mỹ nữ. Tuy nhiên Dịch Tiểu Quân va Phương Oánh Oánh lại không có biểu cảm gì, hai người không phải là loại dễ dàng bị gạt, hơn nữa trong lòng đang rất oán giận nam nhân, đương nhiên sẽ không dễ mắc lừa.
Dịch Tiểu Quân liếc xéo Nhâm đại tiểu thư nãy giờ vẫn chưa mở miệng, trong mắt hiện lên một tia châm biếm:
- Sao không giới thiệu vị này là ai?
Hướng Nhật giống như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
- Thiếu chút nữa thì quên, xin được chính thức giới thiệu, đây là vị hôn thê của tôi, Nhâm Quân.
Nhâm Quân "A" một tiếng, nghe thấy lời của Hướng Nhật nàng liền đỏ mặt cúi đầu thật thấp, nhưng trong lòng lại đầy ngọt ngào, giờ đây nàng đã tin những gì nam nhân nói lúc nãy, bởi vì nếu ba cô gái xinh đẹp này là tình nhân mà nam nhân nuôi bên ngoài, sợ rằng hắn sẽ không nói ra mình là vị hôn thê của hắn.
Tô Úc nghe thế thì ánh mắt tối sầm lại, cũng cúi đầu, tuy nhiên Nhâm đại tiểu thư là đỏ mặt, còn sắc mặt nàng lại có vẻ tái nhợt đi nhiều.
Thấy vậy Phương Oánh Oánh ngay lập tức trợn trừng mắt nhìn nam nhân, đúng là tên khốn kiếp! Vốn nàng đã rất khó chịu vì chuyện của Tô Úc,
không ngờ tên này còn tới kích động thêm, thế này rõ ràng là muốn lấy mạng nàng đây mà.
Dịch Tiểu Quân cũng cực kỳ giận dữ nhìn nam nhân, mắt giống như sắp phun ra lửa đến nơi.
- Vị hôn thê? Vị hôn thê và bạn gái của ngươi cũng nhiều thật, đến đại chỗ nào cũng có thể gặp được một người.
Nàng châm biếm một cách trắng trợn, đồng thời cũng chọc đúng chỗ nhọt.
Hướng Nhật lại cảm thấy phần eo mình bị Nhâm đại tiểu thư ra sức nhéo, đồng thời hắn cũng phát hiện bầu không khí dường như không thích hợp cho lắm, cười gượng hai tiếng "Hà hà". Đang định tìm một đề tài khác để cho qua chuyện, đột nhiên lại phát hiện từ " Vị hôn thê" mà hắn vừa sử dụng cực kì không ổn, mặc dù hắn tin Tô Úc và nữ thư ký sẽ không đi mật báo với đám người Sở Sở, nhưng ở đây còn có Dich Tiểu Quân, bà dì này sẽ không đắn đo gì cả, nắm được điểm yếu này còn không dùng để làm khó mình hay sao? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Dịch Tiểu Quân dường như cũng nhìn ra điều này, nàng ta vừa cười lạnh vừa đắc ý nhìn hắn.
Hướng Nhật cảm thấy không ổn, không phải bà dì này định đi tố cáo mình thật đấy chứ, vội nghiêm mặt nói:
- Cô muốn thế nào đây?
Mấy nữ nhân bên cạnh nghe mà không hiểu gì cả, sao nam nhân lại đột nhiên đổi sắc mặt?
Nhưng Dịch Tiểu Quân lại quá rõ, nàng uể oải nói:
- Cũng chẳng muốn thế nào cả, chỉ là muốn chúc mừng đám Sở Sở một chút, ngươi lại giúp các cô ấy có thêm một hảo tỷ muội, ta nghĩ bọn chúng sẽ rất cao hứng.
Ở cùng mấy người Thiết Uyển nhiều ngày như vậy, đôi bên sớm đã rất thân thiết, Dich Tiểu Quân đương nhiên biết tiểu tử thúi có bao nhiêu hông nhan tri kỷ, không ngờ hôm nay nàng lại phát hiện thêm một người, hơn nữa mấy người Sở Sở cũng không biết, cơ hội uy hiếp tốt như vậy sao nàng có thể bỏ qua được cơ chứ?.
Lúc này, mấy cô nàng bên cạnh đều đã nghe và hiểu ra vấn đề, ánh mắt của Phương Oánh Oánh và Tô Úc nhìn Nhâm Quân liền trở nên phức tạp, chút cảm giác xa cách ban đầu cũng bất giác biến mất, trái lại còn có vẻ được kéo lại gần nhau hơn nhiều.
Nhâm Quân bị mấy cô gái nhìn đến nỗi trong lòng căng thẳng hẳn lên, tay không nhéo phần eo nam nhân nữa mà chuyển sang ôm chặt lấy cánh tay nam nhân, cứ như nàng sợ mất hắn vậy. Dù sao nàng cũng biết rõ một điều, so sánh với mấy người Sở Sở, quả thực mình không có bất cứ ưu thế gì. Nàng sợ nam nhân vì mấy người Sở Sở mà bỏ rơi mình.
Nhìn vào khuôn mặt yếu ớt của Nhâm Quân, trong lòng Hướng Nhật run lên, lập tức dùng vẻ mặt cương quyết nhìn về phía Dịch Tiểu Quân:
- Cứ nói đi, dù sao ta cũng đang muốn nói việc này cho mấy người Sở Sở.
Đã giấu không được, vậy chi bằng dứt khoát ngửa bài với mấy vị đại tiểu thứ trong nhà, chỉ cần là nữ nhân của mình, Hướng Nhật sẽ không để các nàng phải chịu tủi thân.
Nhâm Quân vô cùng cảm động, tựa đầu vào ngực của hắn, nếu như nam nhân nói rõ với mấy người Sở Sở, như vậy sau này mình cũng không cần lén lén lút lút nữa mà có thể quang minh chính đại qua lại cùng nam nhân, đây là tin vui nàng chờ đợi bấy lâu.
Còn Dịch Tiểu Quân lại rất thất vọng, theo dự tính của nàng, đáng lẽ xú tiểu tử thúi phải thoả hiệp với mình mới đúng, sau đó mình có thể đưa ra một ít yêu cầu "Hợp lý", ai ngờ tiểu tử thúi này lại không chịu lép vế, chẳng thèm đếm xỉa đến sự uy hiếp của nàng. Với lại, nhìn vẻ mặt của hắn không hề có chút giả bộ, điều này
làm cho nàng có cảm giác vô kế khả thi.
Hướng Nhật cũng không để tâm tới bà dì nữa, quay sang Tô Úc bên cạnh đã ngẩng đầu lên nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nói:
- Đúng rồi, tuần sau khi nào sinh nhật cô?
- Anh muốn tới sao?
Mắt Tô Úc sáng ngời, sắc mặt vốn tái nhợt cũng trở nên hồng hào hơn chút.
- Đương nhiên là muốn rồi.
Vừa rồi là chưa giải thích rõ với Nhâm đại tiểu thư về mối quan hệ của hai người, giờ đã minh bạch, Hướng Nhật cũng không sợ cô bé Nhâm Quân ăn dấm chua, lại nhìn vẻ chán nản của cấp dưới đắc lực nhất, Hướng Nhật cũng không nỡ để nàng phải thất vọng.
- Tối thứ năm tuần sau, 7 giờ, ở công ty.
Tô Úc kích động đến đỏ cả mặt, đây không giống với câu trả lời lấp lửng ban nãy của nam nhân, mà là thực sự muốn tới chúc mừng sinh nhật của mình.
- Ở công ty? Đựơc rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới.
Hướng Nhật cũng không hỏi vì sao lại tổ chức sinh nhật ở công ty, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn một lời đáp ứng luôn.
- Thích quà gì không? Cô cứ nói đi.
- Ông chủ có thể tới là tôi cao hứng lắm rồi, không cần mang quà đâu mà.
Tô Úc trong lòng mừng rỡ không thôi, ông chủ lại đích thân hỏi mình thích gì, điều này làm cho nàng thấy hết sức cảm động.
Hướng Nhật nói một cách nghiêm túc:
- Ai lại như thế chứ? Đi sinh nhật mà không mang theo quà cũng không phải là phong cách của tôi.
- Rốt cuộc ngươi cũng có chút lương tâm.
Hắn vừa dứt lời, Phương Oánh Oánh bên cạnh liền đưa mắt tán thưởng, hiển nhiên là tương đối vừa lòng với mấy lời này của nam nhân.
Tô Úc lại đỏ mặt, cũng không biết nhớ ra cái gì đó, vội vàng tránh né ánh mắt của nam nhân, sau đó quay sang Nhâm Quân bên cạnh và nói:
- Nhâm tiểu thư cũng cùng đi chứ?
- Tôi?
Nhâm Quân sửng sốt, không ngờ đối phương lại đột nhiên mời mình.
- Tôi cũng có thể đi sao?
- Đương nhiên, đến lúc đó hy vọng Nhâm tiểu thư có thể cũng có mặt.
Tô Úc gật gật đầu, rất có thành ý nhìn nàng.
Là nữ thần kinh doanh mời à nha, bao nhiêu người muốn được gặp mặt cô ấy một lần còn khó, thế mà cô ấy lại lên tiếng mời mình dự tiệc sinh nhật, Nhâm Quân không khỏi có chút ngây ngất. Mặc dù vừa rồi còn hiểu lầm đối phương là tình nhân của nam nhân nên thành ra có chút ghen tuông, nhưng sau khi nghe giải thích, lòng ghen tuông sớm đã biến mất tiêu, chỉ còn lại sự kích động.
- Vâng, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới!
Rời khỏi bàn của Tô Úc, Hướng Nhật lại kéo Nhâm Quân trở về bàn cũ, giờ là lúc giải thích với bố vợ tương lai.
- Ba, Hướng Quỳ không gạt con.
Việc này không cần Hướng Quỳ phải tự mở miệng, Nhâm Quân đã lên tiếng trước, nàng cũng không muốn ý trung nhân của mình bị ba hiểu lầm, bởi vì như vậy rất có thể sẽ ảnh hưởng tới hạnh phúc sau này của nàng.
- Uhm.
Nhìn con gái không còn vẻ mặt không vui như lúc trước khi đứng dậy rời đi, ba Nhâm Quân khẽ gật đầu, sắc mặt cũng hòa nhã hơn nhiều. Ông hiểu rõ con gái mình, với tính cách quật cường của nó, không có chuyện phối hợp với người khác để lừa gạt mình.
Hiểu lầm được xóa bỏ, Hướng Nhật cũng thấy thoải mái không ít, mặc dù hắn cũng biết đây chỉ là đối sách tạm thời, sớm muộn cũng có ngày bại lộ. Nhưng Hướng Nhật không muốn nghĩ xa như vậy, chuyện của tương lai thì để tương lai tính, dù thế nào cũng sẽ có biện pháp giải quyết.
Bên này vừa mới ổn định lại, ở bên kia đại thúc trung niên liền cất lời
khen ngợi.
- Hướng tiên sinh còn trẻ mà đã rất có triển vọng.
- Quá khen rồi, tôi cũng chỉ may mắn mà thôi.
Hướng Nhật khiêm tốn trả lời, người trước mặt có quan hệ không tầm thường với ba vợ tương lai, dĩ nhiên phải nể mặt một chút. Mặc dù vừa rồi đối phương có ý chĩa mùi dùi vào mình, nhưng sự việc đã qua, không cần phải so đo từng tý một, nếu không mình lại mang tiếng là người hẹp hòi.
Nghe Hướng Nhật nói vậy, thanh niên đẹp trai bên cạnh lại hừ một tiếng, vẻ mặt rõ ràng là không phục. Theo hắn nghĩ, tiểu tử này hoàn toàn là nhờ vào gia thế mới được như vậy, bằng không, hắn còn trẻ như vậy, chỉ dựa vào nỗ lực của bản thân thì làm sao có thể khiến nữ thần kinh doanh Tô Úc cúi đầu trước hắn? Một gã nhị thế tổ có tiền mà thôi, so với mình thì kém xa. Trong lòng ra vẻ khinh thường, nhưng cũng đồng thời cũng nẩy ra một suy nghĩ, nếu mình có gia thế như tiểu tử này, không biết thành tựu sẽ còn đến đâu?
Đại thúc trung niên có chút xấu hổ, ông ta biết rõ tính tình của con trai, tuy nhiên cũng khó mà trách nó được, đối mặt với một người cùng lứa tuổi nhưng lại có ưu thế hơn so với mình, đố kỵ không thể tránh được. Lại nhìn thoáng qua Hướng Nhật, thấy hắn không lộ ra vẻ gì khó chịu, ông ta lập tức rút từ túi áo trong của âu phục ra một tấm danh thiếp nhỏ rồi đưa tới trước mặt hắn.
- Hướng tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi, sau này xin được chiếu cố nhiều hơn.
Thấy phụ thân lấy lòng đối phương như vậy, thanh niên đẹp trai không kiên nhẫn ngồi được nữa, có cảm giác như bị bẽ mặt, thế nên không muốn lưu lại nữa, nói đúng một câu "Đã no rồi" sau đó đứng dậy bỏ đi, trông hắn còn tức giận đến thở hổn hển. Vốn là người kiêu ngạo, sao hắn có thể chịu ở cạnh một người cùng lứa tuổi nhưng có gia thế hơn mình cơ chứ? Nhất là khi hắn vốn xem thường đối phương, lúc mới gặp mặt, hắn cho rằng đối phương chỉ là một người bình thường, bất kể là thân hình, tướng mạo hay gia thế đều không thể so sánh với mình, không ngờ một kẻ tầm thường như vậy lại có được tình yêu của Nhâm đại tiểu thư - thiên thần trong mắt hắn. Hơn nữa càng không thể ngờ đối phương lại có lai lịch lớn như vậy, ngay cả nữ thần kinh doanh Tô Úc cũng phải nể mặt. Mình nỗ lực suốt đời cũng chưa chắc có thể đạt được nguyện vọng, còn đối phương chỉ cần nhờ vào xuất thân tốt là có thể đạt được dễ như trở bàn tay. Sự khác biệt lớn như vậy làm cho hắn cảm thấy vô cùng bất bình, nhưng không thể đắc tội với kẻ có bối cảnh hùng hậu này ngay trước mặt mọi người, cho nên rời đi chính là lựa chọn duy nhất.
- Hướng tiên sinh, thật ngại quá, có thể công ty nó có chút việc gấp, cho nên mới như vậy.
Thấy con trai rời đi một cách bất lịch sự, đại thúc trung niên đại thúc vội giúp hắn giải thích. Trên thực tế, ông ta cũng biết cái cớ này có chút miễn cưỡng, nhưng không nói không được.
Hướng Nhật khoát tay nói:
- Không sao, hắn bận thì kệ hắn, chúng ta ăn tiếp thôi.
Không phải là hắn rộng lượng, mà là đối phương căn bản không có khả năng uy hiếp được hắn, bởi vậy chẳng hơi đâu mà đi so đo.
Đại thúc trung niên lau mồ hôi lạnh trên trán, ba Nhâm Quân nãy giờ vẫn ở bên cạnh quan sát cũng khẽ gật gật đầu, chàng trai trẻ "Gần như chắc chắn" là con rể này không kiêu căng không nóng nảy, về điểm này ông rất tán thưởng. Tuy nhiên ông cũng rất tò mò về thân phận đối phương, có lẽ khi về nhà phải hỏi bà xã xem chuyện gì đã xẩy ra mới được
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh