He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 476: Lại Có Thêm Một Kẻ Điên
uy nghĩ trong giây lát, Hướng Nhật liền tìm được cách ứng đối, bình tĩnh nói:
- Tôi là nhân viên phục vụ của khách sạn, đến xem khách có cần loại phục vụ đặc biệt gì hay không.
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ "Đặc biệt", lại làm ra vẻ mặt cực kì mập mờ, có lẽ ai cũng biết phục vụ "Đặc biệt" mà hắn nói tới là chỉ cái gì.
Tuy nhiên người trung niên lại không bị mắc lừa, hừ lạnh một tiếng:
- Nhân viên phục vụ? Lén lén lút lút trốn ở trong phòng ngủ? Muốn ta đi tìm quản lý khách sạn để hỏi rõ ràng sao?
Một kẻ đã ẩn nấp trong phòng ngủ người khác thì rõ ràng là có mưu đồ khác hẳn với việc "Phục vụ", tuy nhiên người trung niên kia cũng không thể ngờ đối phương từ mấy chục tầng cao nhảy vào cửa sổ, mà cho rằng hắn đã sớm ẩn nấp ở chỗ này.
- Hỏi quản lý? Cái này cũng không cần như vậy chứ.
Hướng Nhật ra vẻ sợ hãi nhưng trong giọng nói lại lộ ra ý trêu chọc. Ánh mắt nhìn lướt qua phòng khách, phát hiện TV vẫn đang mở, toàn bộ phòng khách chỉ có một mình người trung niên, mà ở trong phòng tắm vẫn cứ truyền ra tiếng bọp bẹp của nước rơi trên sàn nhà, có lẽ Phương nhị thiếu gia vẫn đang tắm rửa ở bên trong.
- Nói ra mục đích của ngươi, có bao nhiêu đồng bọn, và ai làm chủ, ta có thể cho ngươi một đường thoát.
Người trung niên cũng không dễ bị gạt gẫm như vậy, không nói đến trước nay khách sạn này vẫn coi trọng vấn đề tín nghĩa và danh dự, việc đối phương ăn mặc cũng không giống như một nhân viên tạp vụ là minh chứng lớn nhất về thân phận của hắn. Với lại, đối tượng người trung niên phải bảo vệ không phải là một người bình thường, có một số người muốn lợi dụng hắn hoặc có ý đồ xấu với hắn cũng là điều bình thường, bằng không cũng không cần những người như bọn họ theo bên người.
- Ồ! Có dễ dàng như vậy không đó?
Hướng Nhật hơi khoa trương nói, tiếp tục cười hắc hắc:
- Ngươi muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
Người trung niên anh mắt ngưng trọng, tinh quang bạo xạ bắn tới, sắc mặt cũng âm u vô cùng:
- Nói thật!
Hướng Nhật cười lớn, không để thái độ hung dữ của đối phương vào mắt:
- Nói thật là ta đến một mình, mục đích là đem tên cặn bã họ Phương làm thịt, còn người làm chủ ư, đương nhiên cũng là ta.
Đã bị đối phương phát hiện, tên gia hoả trước mặt này nhất định là sẽ không buông tha, cũng nên giải quyết luôn cho khỏi lưu lại phiền toái. Trong lòng
Hướng Nhật đã quyết định nên hắn cũng không muốn lại tiếp tục giả làm "Nhân viên phục vụ" kia nữa.
Có lẽ là do tài cao lớn mật hoặc là nhìn thấy đối phương là người bình thường không thể tạo thành uy hiếp đối với bản thân, nghe đối phương nói khoác như vậy, người trung niên cũng không vội động thủ, chỉ lạnh lùng cười:
- Ngươi cho rằng ta tin sao?
Đương nhiên đối với việc đối phương nói muốn làm điều bất lợi với đối tượng bảo vệ, điểm này người trung niên tin, nhưng chỉ có một mình đối phương và việc hắn là người làm chủ thì người trung niên một chút cũng không tin.
- Ngươi không tin ta cũng không có biện pháp, sự thật chính là như vậy.
Hướng Nhật nhún vai, nhìn vào cái đồng hồ ở bên phải màn hình TV, bình thản nói:
- Không có nhiều thời gian, chúng ta nhanh động thủ đi thôi, ta còn phải đi về hầu bà xã.
Người trung niên trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, có lẽ tiểu tử trước mắt này còn chưa biết hắn trêu phải đối thủ là loại người như thế nào? Hắn hờ hững nói:
- Thật sự ta rất bội phục dũng khí của ngươi, một mình mà dám tìm tới cửa. Vẫn là câu nói kia, nói ra người làm chủ là ai, ta sẽ tha chết cho ngươi!
Hướng Nhật đã không còn hứng thú trêu đùa, mất kiên nhẫn nói:
- Đm nói nhảm nhiều như vậy, đã nói người làm chủ là lão tử, con mẹ mày có phải là muốn lão động thủ trước hay không, nếu như vậy mày sẽ không còn cơ hội động thủ đâu.
Những lời này rõ ràng đã kích thích người trung niên, từ khi trở thành dị năng giả cho đến nay, còn chưa có người nào dám nói những lời tự đại như vậy với hắn, trước kia những lời như vậy chỉ có hắn nói với người khác, lạnh nhạt nói:
- Mày đã muốn chết, vậy tao cũng chỉ có thể giúp mày hoàn thành tâm nguyện.
Nói xong đột nhiên một quyền chém ra, mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh.
Theo cách nhìn của hắn, người trước mặt này cho dù cũng như hắn là dị năng giả, ở khoảng cách gần như vậy tuyệt đối không thể tránh thế công của hắn, hống chi đối phương là một người bình thường, điều này, từ khi đối phương vừa xuất hiện hắn đã khẳng định, bởi vì hắn phát hiện được quanh đối phương không có trường dị năng.
Hướng Nhật cũng hơi kinh ngạc, công kích người trung niên trước mặt cùng với "Phách không chưởng" của hắn có một ít điểm giống nhau, còn chưa tới thân thể hắn đã cảm nhận được luồng khí thế mãnh liệt, có lẽ cho dù ở phía trước là một bức tường cũng sẽ dễ dàng bị bắn sụp.
Đáng tiếc Hướng Nhật không phải là một bức tường bình thường, mà là một bức tường không thể công phá, dị năng có thể oanh nát một bức tường kia chỉ có thể như là giúp hắn mát xa nhè nhẹ, trừ cái đó ra, không có bất cứ tác dụng nào khác.
Để tránh âu phục trên người bị phá hỏng, Hướng Nhật cũng chẳng muốn dùng bức tường lực vô hình, đột nhiên biến mất, dễ dàng tránh được lực lượng sắp động đến thân thể kia. Việc tránh đòn này giúp bản thân hắn không bị tác động gì, tuy nhiên đồ dùng trong nhà ở phía sau lại không thể tránh được, trong khoảnh khắc đã nát vụn tung toé khắp nơi, leng keng rơi xuống đất.
Trung niên kinh ngạc hô một tiếng, không nghĩ đối phương là người bình thường lại có thể tránh đựơc công kích dị năng của mình, đồng thời trong lòng cũng nhìn thẳng vào đối phương, có thể tránh được dị năng công kích nhất định cũng không phải là một kẻ bình thường. Cho dù không có dị năng, chỉ sợ là đã từng cùng dị năng giả đối đầu, hiểu rõ một ít
phương thức công kích của dị năng giả.
Vừa nghĩ như vậy, người trung niên cũng bình tĩnh trở lại:
- Mày rốt cuộc là ai?
- Một người bình thường.
Hướng Nhật lạnh nhạt đáp, đang định động thủ giải quyết đối phương, trong phòng tắm đột nhiên truyền ra tiếng hô to:
- Phương Tam, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Chắc là nghe được tiếng động trong phòng khách nên người ở bên trong muốn hỏi cho rõ ràng.
Người trung niên vội vàng trả lời:
- Không có việc gì, tôi sẽ xử lý tốt.
Người trong phòng tắm lẩm bẩm một tiếng, rồi thu liễm âm thanh, đoán chừng là lại ngâm mình tắm rửa tiếp.
Nghe người trung niên tự tin nói vậy, Hướng Nhật lạnh lùng cười nhìn vào hắn:
- Xử lý tốt? Chỉ sợ mày không có năng lực đó.
Nói xong thuấn di một cái xuất hiện phía sau đối phương.
Người trung niên lập tức kinh hãi, cho dù không thấy được đối phương ở sau mình, nhưng cảm giác sởn tóc gáy sau lưng lại rõ ràng vô cùng, không kịp tìm hiểu tại sao đối phương có dị năng "Thuấn di" khó có thể tưởng tượng như vậy, vôi đưa tay đánh ngược ra sau lưng.
Nhưng mà hắn vừa mới đánh ra, đang cho rằng đã đủ lực thì cảm thấy trên tay căng thẳng, ngay sau đó có tiếng "Răng rắc", trên cánh tay đau nhức một trận, rõ ràng là đã bị đối phương đánh gẫy.
Người trung niên kêu lên một tiếng đau đớn, cố nén đau nhức muốn chạy trốn, nhưng mà Hướng Nhật muốn giết người diệt khẩu, nào có dễ dàng buông tha để đối phương rời đi như vậy, một tay đặt ở sau cổ hắn, bóp mạnh.
Lại có tiếng "Răng rắc" của tiếng xương nứt vang lên, người trung niên tròng mắt lồi ra, thân thể trong nháy mắt mềm nhũn, cơ hội sống phút chốc rời xa.
Lạnh lùng mém thân thể người trung niên xuống, sát khí trong mắt Hướng Nhật yếu bớt đi, một người bị bóp nát xương cổ và yết hầu, sợ rằng Ngọc Hoàng thượng đế có đến cũng không thể cứu sống.
Hắn đem ánh mắt nhìn về phía phòng tắm, người ở bên trong này mới là mục tiêu của hắn đêm nay.
Từ từ bước đến cửa phòng tắm, Hướng Nhật nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong lập tức truyền đến âm thanh thiếu kiên nhẫn:
- Phương Tam ông muốn làm gì, tôi đã sớm nói với ông, ông làm chuyện của ông, tôi làm chuyện của tôi, chúng ta hai người không can thiệp vào chuyện của nhau.
Hướng Nhật trong lòng máy động, không nghĩ tới người trung niên vừa rồi cùng Phương nhị thiếu gia này có quan hệ bình đẳng, hai người cũng không có quan hệ chủ tớ với nhau. Lần thứ hai gõ cửa củng bởi vì Hướng Nhật muốn nhìn xem tên cặn bã này có thể chịu đựng bao lâu mà thôi.
Âm thanh không kiên nhẫn càng đậm, thận chí đã có ý thức giận:
- Phương Tam, đừng tưởng rằng ông là dị năng giả đã là lớn, không sai, cha tôi coi trọng ông, nhưng ông đừng quên, tôi mới là họ Phương chính tông, ông chỉ là người ngoài gia tộc!
- Tao nghĩ mày nhận nhầm người rồi.
Hướng Nhật lạnh nhạt mở miêng nói, thu tay đang gõ ở cửa về.
Người trong phòng tắm trở nên cảnh giác:
- Ngươi là ai?
- Mày không đi ra thì làm sao có thể biết được?
Hướng Nhật nhẹ nhàng đáp.
Tiếng động bên trong dường như biến mất, một lát sau, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra:
- Không được nhúc nhích!
Người còn chưa xuất hiện, một khẩu súng màu vàng được chế tạo tinh xảo đã xuất hiên phía trước, ngay sau đó một người vây khăn tắm quanh người là chủ nhân của nó mới lộ diện, khi nhìn thấy Hướng Nhật ở ngoài cửa đột nhiên chấn động:
- Là mày.
- Rất bất ngờ phải không?
Muộn như vậy còn muốn đến thăm hỏi mày!
Trong ánh mắt Hướng Nhật tràn đầy vẻ trêu chọc, dường như cũng không nhìn thấy miệng cây súng ngắn màu vàng đối diện đang chĩa về mình.
- Phương Tam ở đâu?
Cho dù đối phương xuất hiện làm hắn kinh ngạc không thôi, nhưng Phương nhị thiếu gia cũng không có nửa điểm buông lỏng, gắt gao nhắm cây súng về phía Hướng Nhật, đầu tiên cần nghĩ đến an toàn của mình, chỉ cần có Phương Tam ở đây, mình sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Đó phải không?
Hướng Nhật tiện tay đưa một ngón chỉ vào người nằm bò trên sàn nhà cách đó không xa.
Dùng khoé mắt nhìn lướt qua, Phương nhị thiếu gia đã nhận ra đó đích thật là Phương Tam, khuôn mặt ngay lập tức hơi vặn vẹo, đồng thời trên mặt xuất hiện sự sợ hãi:
- Mày giết hắn sao?
- Không có cách nào khác, người ngăn cản tao làm việc sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Hướng Nhật lạnh nhạt, cũng không quá để ý đến việc vừa làm cho một tính mạng biến mất khỏi cõi đời.
Phương nhị thiếu gia vẻ mặt không tin:
- Không có khả năng, hắn là dị năng giả, mày...
Hướng Nhật lạnh lùng cắt ngang lời hắn mà nói:
- Tại sao mày biết tao không phải là dị năng giả?
- Mày là dị năng giả?
Nghe nói như vậy, khẩu súng trong tay Phương nhị thiếu gia run lên, sự sợ hãi trên mặt ngày càng đậm.
Hướng Nhật thừa nhận câu hỏi, nói:
- Cho nên mày nên biết, cái đống sắt vụn trên tay mày không có tác dụng đối với tao.
Nói xong tiến về phía trước một bước.
Phương nhị thiếu gia ngay lập tức kêu lên:
- Đừng đến gần tao.
Sức mạnh của dị năng giả đương nhiên hắn biết rõ. Cho dù một mình hắn phóng rốc-két, hắn cũng không dám để cho đối phương đến gần mình.
Hướng Nhật hờ hững, đột nhiên mạnh mẽ chộp về phía trước đoạt khẩu súng trong tay đối phương, vật nhìn qua đã biết là mặt hàng cực phẩm, rồi rất tự nhiên bỏ vào túi áo âu phục của mình:
- Khẩu súng ngắn này cũng không tệ, ta tịch thu!
Mất đi vật hộ thân cuối cùng, Phương nhị thiếu gia hơi thối lui về phía sau, nếu như không phải bởi vì cửa đã bị đối phương ngầm phá hỏng rồi, chỉ sợ hắn đã sớm kéo cửa đóng chặt lại, cắn răng nói:
- Mày rốt cuộc muốn làm gì?
- Lời này đúng ra là tao nên hỏi mày.
Nghĩ tới đối phương phái người ám toán mình, Hướng Nhật vẻ mặt lạnh lùng
Phương nhị thiếu gia sắc nặt âm u không ổn định,Bỗng nhiên dường như nhớ tới chuyện gì quan trọng:
- Chỉ cần anh buông tha tôi, tôi đáp ứng không không làm phiền Dịch Tiểu Quân nữa.
Hướng Nhật đầy tiếc nuối cân nhắc mà nói:
- Đáng tiếc a, những lời này nói ra quá muộn, nếu như mày từ lần đầu tiên gặp mặt nói được như vậy thì cũng không có phiền toái như bây giờ... Với lại, chuyện mày phái người ám sát tao, giờ tính sao?
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt Hướng Nhật lộ ra sát khí.
Trong lòng Phương nhị tiếu gia run lên, trong mắt chứa đầy sợ hãi nói:
- Chỉ cần anh buông tha tôi, anh muốn cái gì cũng được! Với năng lực của Phương gia tôi, nhất định sẽ làm được.
- Vậy ư, vậy để tao xem xét, muốn tính mạng của mày được chứ.
Hướng Nhật giả ra bộ dáng như không còn lựa chọn nào khác.
Vừa nghe đối phương nói như vậy, Phương nhị thiếu gia đã biết sự tình này không thể tốt lành rồi, giọng điệu mềm yếu ban đầu lập tức chuyển sang cứng rắn:
- Mày giết tao cũng không có ích gì, Phương gia chúng tao sẽ không bỏ qua cho mày, cho dù mày là dị năng giả, cũng không thoát khỏi được số mệnh!
- Đó là sự việc sau này, đáng tiếc mày không thể chứng kiến. Còn nữa, làm sao mày biết tao muốn giết mày, mày không cảm thấy việc đem biến mày thành một thằng ngu thì càng hay hơn sao?
Hướng Nhật tà tà cười, ánh mắt nhìn Phương nhị thiếu gia từ trên xuống dưới.
- Không được...
Nghe xong ý định của đối phương, Phương nhị thiếu gia biến sắc, thái độ ương ngạnh lập tức tan thành mây khói, năng lực của dị năng giả hắn đã từng chứng kiến, đem một người bình thường biến thành ngu ngốc cũng không phải không thể, việc này so với giết hắn càng bi thảm hơn nhiều.
- Không muốn cũng không được, muốn trách, chỉ có thể trách mày trêu chọc vào người không nên trêu chọc!
Hướng Nhật vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên vung mạnh bàn tay đặt trên đỉnh đầu Phươn nhị thiếu gia nhấn mạnh một cái.
Phương nhị thiếu gia vẻ mặt sợ hãi, toàn thân không kìm được run rẩy, tiếp theo trước mắt tối sầm, mất đi cảm giác.
Nhìn vào Phương nhị thiếu gia vẫn như cũ mang vẻ mặt sợ hãi, Hướng Nhật cười nhạt, ngày mai, trên đời này lại có thêm một kẻ điên. Tiếp theo thu dọn hiện trường một chút, sau khi huỷ hết chứng cứ phạm tội của mình, Hướng Nhật theo đường cũ trở về.
Hắn vừa rời đi không được bao lâu, hai người thân thể cao lớn mặc âu phục đen xông vào, vừa thấy người trung niên trên mặt đất và Phương nhị thiếu gia nằm ở cửa phòng tắm, bọn chúng mặt xám như tro, một người trong đó lập tức lấy ra điện thoại gọi đi.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh