When you're young, you want to do everything together, when you're older you want to go everywhere together, and when you've been everywhere and done everything all that matters is that you're together.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 423: Kỹ Năng Đã Lâu Không Dùng (1)
ốt cuộc là cái gì?
Bản năng mách bảo Hướng Nhật rằng chuyện không đơn giản như vậy, nếu như tên bảo tiêu có tướng mạo cực kỳ bình thường này là nằm vùng, như vậy với thân phận cận vệ hắn hoàn toàn có không ít cơ hội có thể tung một mẻ lưới bắt gọn cả Lý Vỹ Niên lẫn thủ hạ, căn bản không cần chờ tới bây giờ...
Đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ, ánh mắt Hướng Nhật vô tình bắt gặp khóe miệng tên bảo tiêu khẽ nhếch lên đắc ý, trong lòng nhất thời khẩn trương hẳn lên, trong tiềm thức cho rằng đối phương sắp có hành động gì đó, quả nhiên, ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, đối phương đột nhiên di chuyển nòng súng, nhắm vào Tinh Tinh rõ ràng đang không có bất cứ phòng bị gì.
- Cẩn thận -
Có muốn ngăn cản cũng không kịp, Hướng Nhật không chút nghĩ ngợi nhào người qua.
Một tiếng súng "Bùm" vang lên, Hướng Nhật hét lên rồi ngã gục.
- Lại còn dám ám toán?
Nhìn Hướng Nhật ngã xuống đất không rõ sinh tử, hai mắt Tinh Tinh đỏ ngầu, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra, cả người điên cuồng lao về phía kẻ nổ súng.
Phản ứng của Sở Từ cũng không chậm, trên thực tế, phản ứng của hắn xem như là nhanh nhất, ngay tại thời điểm tiếng súng vang lên, hắn đã xông tới phía trước.
Lý Vỹ Niên và cận vệ của hắn mặc dù có chút bản lãnh, nhưng nếu đem so với tên quái vật quá biến thái như Tinh Tinh và ông anh vợ dâm đãng một lòng muốn báo thù cho em rể quý hóa, hiển nhiên còn kém xa.
Vốn bọn chúng muốn thừa dịp mấy người Hướng Nhật mất cảnh giác để ra tay, trước hết là giải quyết Tinh Tinh - tên quái vật cực mạnh có sức uy hiếp lớn nhất, trong lòng biết rõ hậu quả khi làm như vậy, nhưng đây cũng là do bị đối phương ép buộc. Đã có thiện ý dâng lên lễ vật để mời hắn rời đi, thế mà đáp lại là sự cự tuyệt thẳng thừng, như vậy cũng không thể trách họ Lý sử dụng thủ đoạn độc ác. Tuy nhiên, khi sắp thành công đến nơi, ai ngờ lại có người không sợ chết lao ra đỡ đạn cho hắn.
Lý Vỹ Niên dù sao cũng lớn tuổi, sống an nhàn sung sướng đã lâu, tinh thần nhiệt huyết vung dao chém người trước kia đã sớm biến mất sạch. Tuy đối thủ là Sở Từ có mưu lược kém hơn một bậc, nhưng chẳng mấy chốc bị đánh ngã xuống đất.
Thê thảm nhất chính là tên bảo tiêu giả mạo nằm vùng, so sánh với gã Tinh Tinh phi nhân loại, chút sức lực của hắn quả thật không đáng nói, cho dù thân thủ có linh hoạt hơn nữa cũng không ăn thua. Với lại Tinh Tinh thấy đồng bạn vì đỡ
đạn cho mình mà sinh tử không rõ, hạ thủ lại càng không lưu tình, trực tiếp bẻ cánh tay cầm súng của tên bảo tiêu thành bánh quai chèo. Sau đó còn dùng đến nắm đấm to như cái nồi của mình, nện một quyền lại một quyền, đối phương dần biến thành đống thịt.
Vẫn là Sở Từ còn tỉnh táo, hắn giữ lấy cánh tay Tinh Tinh đang ra sức đấm.
- Tạm thời đừng đánh người, còn có chuyện quan trọng hơn chờ chúng ta!
Tinh Tinh lập tức bình tĩnh, hắn biết cho dù đánh chết đối phương cũng không được tích sự gì, lập tức ngừng tay, nhưng vẫn cảm thấy chưa hả giận, thế là lại hung hăng vung chân đá tên bảo tiêu trong tay bay ra xa mấy mét. Thân hình tên bảo tiêu đập mạnh vào vách tường toilet, sau đó bắn ngược lại và rơi xuống đất.
Nếu đổi lại là một người bình thường, bị Tinh Tinh đánh đập điên cuồng như vậy, không chừng đã sớm đi gặp diêm vương. Có điều thân thể tên bảo tiêu này coi như cũng kiên cường dẻo dai, chỉ bị đánh đến không biết gì nữa, khi chịu thêm một cú đá và một cú va đập mạnh như vậy, rốt cuộc hoàn toàn ngất đi.
Tinh Tinh nôn nóng vọt tới rồi quỳ rạp trước người Hướng Nhật còn đang nằm bất động trên mặt đất, giọng nói đã có phần nghẹn ngào.
- Vương Bát, mày đừng làm tao sợ!
Một đại nam nhân như vậy, khi khóc lên quả thật khiến người ta thấy khó coi, nhưng nó càng thể hiện tình thâm nghĩa trọng. Nói thật, nếu trong lòng không cảm động thì chắc chắn là giả, mặc dù khi gặp mặt hai người đều nhìn nhau khó chịu, nhưng đấy chỉ là đấu võ mồm cho vui, nếu một bên thật sự xảy ra chuyện gì, bên kia tuyệt đối sẽ hết lòng trợ giúp. Giờ lại thấy đối phương đỡ đạn giùm mình, Tinh Tinh càng tự trách bản thân sao không đẩy người ra, hắn tình nguyện dùng mạng của mình để đối lấy mạng của vị hảo huynh đệ có thể vì hắn mà mạng cũng không cần.
Sở Từ đã móc điện thoại ra, thằng em rể quý hóa này, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không để nó gặp chuyện bất hạnh, nếu không, chẳng những không biết ăn nói thế nào với tiểu muội của mình, mà càng rất có lỗi với thằng em rể nghĩa khí có thể vì bạn bè mà không tiếc cả mạng sống. Nói thật, thậm chí hắn có chút ghen tị với gã Tinh Tinh bên cạnh, trong cuộc đời, có thể kết giao với một người coi bạn bè hơn cả sinh mênh như vậy, cho dù chết cũng không hối tiếc.
Hướng Nhật giả bộ không nổi nữa, vốn hắn giả chết chỉ là vì bất mãn bị người chơi xỏ trở thành lao động miễn phí, thế nên mới cố ý kéo hai tên thú vật đứng xem kịch vui vào cuộc. Cũng không ngờ giả bộ quá trớn lại khiến Tinh Tinh vì hắn mà khóc một hồi, đúng là chuyện hiếm thấy, phải biết rằng gã này là người thà đổ máu chứ không đổ lệ, mà tiếng bấm phím di động "Tit, tít" cũng chứng tỏ có người đang gọi cấp cứu.
Hướng Nhật biết không có thể tiếp tục như vậy mãi được, bằng không nếu thật sự dẫn người ngoài tới, vậy sẽ cực kì bất lợi cho kế hoạch của hắn. Tuy cũng biết việc mình đột nhiên "Sống" lại sẽ là đả kích đối với hai gã thú vật, nhưng Hướng Nhật vẫn phải nằm dậy, "Làm việc nghĩa thì không được chùn bước"! Khi thấy hai gã thú vật kia trợn mắt há hốc mồm, hắn nói vô tư lự:
- Tao nói này,Hai thằng chúng mày không có mắt à? Một người bị trúng đạn còn có thể khống chế không cho máu chảy ra hay sau? Chúng mày mở to mắt ra mà nhìn, trên mặt đất chẳng có vết máu nào cả, cho dù có muốn khóc lóc hay gọi cấp cứu thì trước tiên cũng phải nhìn xem người bị thương là tao có bị thương hay không chứ?
Lời
nói của Hướng Nhật giống như một tiếng pháo nổ, hoàn toàn khiến hai kẻ đang trợn mắt há hốc mồm đứng xem phải chấn động. Đối với "Xác chết sống dậy" này, Tinh Tinh cùng ông anh vợ dâm đãng đầu tiên là trải qua một khoảng thời gian ngắn ngủi không thích ứng kịp, sau đó là mừng như điên:
- Vương Bát, mày không chết!
- Có mày mới chết, cả hai thằng chúng mày đều chết cũng được, đừng nguyền rủa tao có được không?
Hướng Nhật trợn mắt.
- Chúng mày xem có người chết nào có thể hoạt động mạnh như tao được không?
Vừa nói vừa nhảy nhảy mấy cái, ra vẻ ta đây còn khỏe lắm.
- Mẹ nó, mày thật sự không sao chứ?
Sau khi xác nhận gã Vương Bát trước mặt vẫn ổn, hơn nữa trên người cũng không mất đi bộ phận nào, Tinh Tinh rốt cuộc nhịn không được liền tung một cú đấm về phía đối phương. Mặc dù hắn không rõ tại sao gã này không có việc gì, nhưng chỉ nghĩ là viên đạn không bắn trúng, mà nằm trên mặt đất chẳng qua là giả chết, không cho gã một đấm thật đau thì thật có lỗi với bản thân, uổng cho mình vừa rồi đã rơi vài giọt nước mắt vì gã.
Hướng Nhật lắc mình né tránh, đồng thời ra vẻ khó chịu:
- Không sao cũng bị mày đánh thành bị thương mất.
- Người có thể khiến chú mày bị thương, tao nghĩ còn chưa sinh ra trên thế gian này!
Sở Từ tiếp lời thằng em rể quý hóa, hắn đưa ra một vật nhỏ tròn tròn kẹp giữa hai ngón tay vừa được nhặt từ nền nhà lên, trong mắt lóe lên những tia sáng phức tạp.
- Có thể giải thích đây là chuyện gì không?
Đồng tử trong mắt Hướng Nhật hơi co rút lại, mồ hôi lạnh không kiềm chế được chảy ra không ngừng, vừa rồi giả bộ quá giống thật, quên cả phi tang chứng cớ. Vật kẹp trong tay ông anh vợ dâm đãng rõ ràng là viên đạn rơi từ ngực mình ra, đầu đạn đã bị bẹp, hiển nhiên là đã đập vào một vât không thể xuyên qua nên mới bị đè ép thành ra như vậy.
- Điều này....
Hướng Nhật cũng không định gạt hai người, nhưng muốn giải thích rõ ràng thì quá phiền phức, trong đầu đành cố tìm một cái cớ hợp lý.
Tinh Tinh cũng ý thức được là chuyện gì, ánh mắt nhìn Vương Bát lộ ra vẻ kỳ dị không nói nên lời, vừa rồi lúc Sở Từ cúi xuống nhặt gì đó là ở ngay bên người hắn, căn bản không đi đâu cả, đầu đạn này hẳn là được nhặt trong khu vực sàn nhà ngay dưới chân bọn họ.
Đây mới là điều kì dị nhất, bởi vì nếu viên đạn không bắn trúng người mà bắn vào sàn nhà cứng rắn, như vậy nhất định nó sẽ bị bật lại và chẳng biết bay đi đâu. Chỉ khi đụng trúng vật thể mềm mại thì nó mới có thể rơi xuống ngay bên cạnh vật thể đó, mà vật thể mềm mại này là gì, không cần nghĩ cũng biết.
Ngoại trừ Vương Bát vừa mới nhào người qua đỡ đạn thì còn ai vào đây nữa?
- Vương Bát, tốt nhất là mày cho chúng tao một lời giải thích có thể chấp nhận được, bằng không mày sẽ chết rất thê thảm!
Tay Tinh Tinh xoa xoa nắm đấm, hiển nhiên là có ý uy hiếp.
- Nếu tao nói thứ vừa bắn trúng tao là một khẩu súng đồ chơi, bọn mày nhất định sẽ không tin phải không?
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, cố gắng ra vẻ mình là một người vô tội.
- Tổ cha mày! Coi bọn tao là con nít ba tuổi hay sao?
Tinh Tinh xiết chặt nắm đấm nghe răng rắc, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới đánh người. Lão Đại Ngạ Lang Bang mà mang súng đồ chơi trên người? Đi chết đi! Đây tuyệt đối là truyện buồn cười nhất từ trước đến nay của thế kỉ này.
- Fuck you!
Ngay cả ông anh vợ dâm đãng bề ngoài tao nhã cũng nhịn không được giơ ngón giữa lên.
- Nếu tao nói tao đao thương bất nhập, bọn mày tin không?
Hướng Nhật nói thật.
Hai gã thú vật liếc nhìn nhau một cái, sau đó cùng kiên quyết lắc đầu
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh