Books are embalmed minds.

Bovee

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 381: Hết Nghi Ngờ (1)
ến giờ đi ngủ, Hướng Nhật phải cảm tạ sự an bài của bà cụ. Bởi vì bà cũng không chia rẽ mình và đồ đệ, mà xếp hai người ngủ cùng một phòng, phòng ngủ này không phải phòng dành cho khách, mà là căn phòng trước kia của Thạch Mỹ Na Tử, mẹ Thạch Thanh. Điều này làm cho Hướng Nhật rất hưng phấn, trong chỗ ở trước kia của mẹ vợ mà lại được ngủ cùng với con gái bà, chỉ tưởng tượng một chút đã cảm thấy kích thích không thôi.
Đương nhiên Hướng Nhật cũng không xấu xa đến mức độ đó, chẳng qua vì hắn rất thích chứng kiến vẻ mặt thẹn thùng đến không chịu nổi của đồ đệ mà thôi. Trái với nam nhân, Thạch Thanh tất nhiên là mặt đỏ bừng, nàng quá rõ suy nghĩ của sư phụ cầm thú, mình mà ở cùng phòng với hắn, có lẽ buổi tối sẽ lại bị đối phương "Khi dễ" đủ đường. Nhưng ngẫm lại, Thạch Thanh cũng không phản đối, bởi vì buổi chiều khi đi xem liveshow mình đã đáp ứng với hắn, cái này....coi như là thực hiện lời hứa đi?
Hướng Nhật vất vả lắm mới có được cơ hội này, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, cũng chẳng quan tâm căn phòng có cách âm tốt hay không, ân ân ái ái với đồ đệ không chút kiêng nể....
Mãi đến tận khuya hai người mới ôm nhau ngủ thiếp đi. Thời gian trôi rất nhanh, thoán cái đã đến buổi sáng hôm sau. Hướng Nhật tỉnh lại trước, thân thể hắn vốn dị thường, tối hôm qua "Hoạt động" đến mấy lần cũng chỉ có thể xem như tập thể dục một chút. Nhìn thoáng qua đồ đệ vẫn đang say giấc nồng trong lòng mình, Hướng Nhật chậm rãi duỗi cái lưng mỏi, sau đó ra sức vặn vẹo thân thể, hắn cảm nhận được sự đàn hồi từ tấm tatami (*) mềm mại dưới thân.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Hướng Nhật ngủ trên tatami. Ban đầu có chút không quen, dù sao cũng đã quen ngủ giường, giờ đây lại ngủ ở một lớp nệm rơm trải trên mặt đất, mặc dù nệm rơm dày đến 5,6 cm, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác quái. Tuy nhiên cũng thích ứng rất nhanh, thậm chí còn có cảm giác dễ chịu. Trên thực tế, đối với tatami, Hướng Nhật cũng không phải hoàn toàn không có biết,Trong sách và trên tivi đều từng giới thiệu qua,Chỉ có điều hắn không ngở có ngày mình lại ngủ trên nó.... À, còn có thể ôm đồ đệ xinh đẹp biết nghe lời ngủ cùng nhau, đây quả là chuyện tuyệt với nhất trên đời. Có lẽ là suy nghĩ quá nhập tâm, tay Hướng Nhật trong vô thức lại vuốt ve da thịt mượt mà trắng mịn của đồ đệ.
- Sư phụ...
Đang muốn chạm đến bộ vị mẫn cảm, bên tai truyền đến một tiếng nũng nịu ngượng ngùng.
Hướng Nhật quay đầu nhìn, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt kiều diễm ướt ướt của đồ đệ, dục vọng nhất thời dâng trào, không những không biết xấu hổ bởi vì bị đồ đệ phát hiện mình thừa dịp nàng đang ngủ mà có hành vi chiếm tiện nghi, đã không ngừng tay thì thôi, ngược lại càng thêm vô sỉ, vẫn cứ tiếp tục vuốt ve, trong miệng cười khanh khách:
- Tiểu Thanh, em dậy rồi à, sao không ngủ thêm một chút?
Thạch Thanh kiều mị lườm hắn một cái, vẻ mặt giống như đang nói: anh làm như vậy, em còn ngủ được sao?
Hướng Nhật cười dâm, đôi
tay chậm rãi mò tới hai gò tuyết lê mềm mại trước ngực, chuẩn bị "Đánh chiếm" một lượt.
- Đừng mà...
Thạch thanh lập tức giữ chặt lấy cái tay không biết quy củ của sư phụ cầm thú, ngăn không cho nó tiếp tục mò mẫm bữa bãi trên các bộ vị mẫn cảm của thân thể mình.
Hướng Nhật bất đắc dĩ để mặc nàng đè tay mình lại, hắn biết đồ đệ đang thẹn thùng, nhưng hắn cũng không cần cố quá làm gì, dù sao tay cũng đã ôm được một gò bồng đảo mềm mại. Hướng Nhật nhẹ nhàng vuốt ve nó, rồi đột nhiên nói một cách ám muội:
- Tiểu Thanh, nơi này của em to hơn nhiều rồi nha!
-
- A~~
Thạch Thanh thẹn thùng cúi đầu, ngay cả cái cổ trắng như tuyết cũng nhuộm đỏ. Có ý muốn đưa bộ bị mẫn cảm của mình thoát khỏi ma trảo của sư phụ cầm thú, nhưng rồi lại sợ hắn nhân cơ hội đánh chiếm bộ vị mẫn cảm khác, cho nên chết cũng phải đè nó lại. Song từ bàn tay nóng hổi ấy không ngừng truyền tới nhiệt lượng, dường như khiến nàng cảm giác toàn thân đều bị thiêu đốt.
- Chẳng lẽ em không thấy vậy sao?
Tay Hướng Nhật lại bóp một cái, sau đó gật gật đầu, nói một cách tự sướng:
- Uhm, đây đều là công lao của anh, xem ra sau này phải xoa bóp cho em nhiều một chút mới được, như vậy mới có thể trở nên to hơn nữa.
- Sư phụ--
Thạch Thanh xấu hổ vô cùng, nếu như có thể, nàng rất muốn che lại cái miệng của sư phụ cầm thú, để tránh hắn nói ra những lời càng làm cho người ta thẹn thùng.
- Ha ha!
Hướng Nhật đắc ý cười lớn, sau đó lại dụ dỗ:
- Tiểu Thanh, em không cảm thấy thời gian rất quý báu sao, hay là chúng ta "Thể dục buổi sáng"Một chút đi?
- Sư phụ, bây giờ là ban ngày.... Sao anh có thể làm như vậy?"
Thạch Thanh ngẩng đầu lên, vừa xẩu hổ vừa giận dỗi nhìn đối phương, tất nhiên nàng hiểu thâm ý của sư phụ cầm thú, quả thật là nàng sợ hắn sẽ làm chuyện xấu xa như vậy. Mặc dù không phải nàng chừa từng nếm thử "Thể dục buổi sáng", nhưng lần đó là ở trong nhà, bên cạnh còn có An đại tiểu thư, bị thế còn...nghe được. Lúc ấy mình còn có một "Đồng phạm", ít nhất có thể giảm bớt sự xấu hổ, nhưng bây giờ là đang ở nước ngoài, hơn nữa lại ở trong nhà của bà ngoại mà từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng thấy mặt, mãi đến hôm qua mới nhìn thấy bà, nếu để người ta nghe được, vậy đúng còn mặt mũi gặp ai nữa chứ.
Chứng kiến dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của đồ đệ, dục vọng của Hướng Nhật lại càng thêm tuôn trào
- Yên tâm, sẽ không để người ta nghe thấy, động tác của chúng ta nhẹ nhàng một chút là được.
Vừa nghe lời này, Thạch Thanh biết sư phụ cầm thú muốn làm thật, vội vàng cầu khẩn:
- Sư phụ, buổi tối hôm qua nhiều lần như vậy rồi, anh nỡ lòng nào....Nơi đó của em vẫn còn đau nhức...
Nói xong, Thạch Thanh khẩn trương đến rơi lệ, nếu như sư phụ cầm thú cứ cố ép, nàng cũng chỉ đành cam chịu, tuy nhiên vẫn ôm một tia hy vọng.
Hướng Nhật thấy nàng không giống như đang nói đùa, trong lòng cũng có chút không đành, đồng thời ngẫm lại. mặc dù đồ đệ xuất thân là người luyện võ, sức khỏe tốt hơn mấy người Sở Sở một chút, nhưng nói như thế nào thì cũng là một nữ nhân, với thể lực dị thường của mình, một mình nàng nhất định là chịu không được
Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói, đây vẫn là lần thứ hai của đồ đệ, biết thế mà còn cố ép thì quả thật có hơi cầm thú. Nghĩ tới đây, Hướng Nhật thở dài:
- Được rồi, nhưng ôm một chút chắc là có thể chứ?
Nói xong, Hướng Nhật ôm chặt nàng vào trong
lòng, đưa thần thương căng cứng áp sát người nàng, cảm thụ thân thể mềm mại mịn màng của đồ đệ, coi như là cách để giảm bớt dục hỏa bừng bừng của mình.
Thạch Thanh lập tức đã cảm nhận được thần thương nóng rực của nam nhân, mặc dù mặt vẫn đỏ, nhưng đã hiểu được ý tứ của sư phụ cầm thú, trong lòng không khỏi cảm động, cũng không để ý việc mình sắp làm sẽ đưa tới hậu quả gì, nàng trực tiếp nép chặt thân thể của mình vào trong ngực sư phụ cầm thú, hai gò tuyết lê trước ngực cũng bởi vì bị đè nén mà biến hình.
Hướng Nhật cảm giác được mình có thể không kiềm chế được nữa.
- Tiểu Thanh, em cũng đừng dụ dỗ anh nữa, nếu không anh thật sự nhịn không nổi.
- Á~~
Thạch Thanh á một tiếng, cũng hiểu ra tình cảnh của mình cực kì nguy hiểm, vội vàng dịch người ra một chút, đặt hai tay ngăn giữa ngực hai người, để tránh không cẩn thận sẽ khiến dục hỏa của sư phụ cầm thú trỗi dậy.
Thấy vậy, Hướng Nhật buồn bực không thôi, trong lòng thầm nói: mình đáng sợ vậy sao?
Sau khi ăn bữa sáng, bà cụ dẫn cháu gái đến miếu thờ gần đó cầu phúc.Cả nhà Anh Tỉnh thì người đi hoc, người đi làm, về phần cậu thiếu niên bất lương Anh Tỉnh Hữu Tác thì ngay từ sáng sớm đã không thấy bóng đâu. Hướng Nhật biết được điều này từ miệng của Anh Tỉnh Lương Tử, người duy nhất còn ở nhà, đương nhiên người phiên dịch vẫn là Lý na. Tuy nhiên, thân là bà chủ gia đình, đại đa số thời gian Anh Tỉnh Lương Tử đều lúi húi trong bếp, cũng không biết có thật cô ấy có nhiều việc đến vậy không.
Mặc dù Hướng Nhật được chiêu đãi rất tốt, còn có thể ở trong phòng khách xem tivi, nhưng hắn nghe không hiểu tiếng Nhật, xem mà chẳng khác nào không xem. Suy nghĩ một chút, Hướng Nhật cảm thấy nên ra ngoài đi dạo thì hơn, cho dù giao tiếp có phần không tiện, nhưng ở chỗ này hắn căn bản không quen ai, nên cũng chả cần giao tiếp với ai. Cứ cho là gặp chút phiền toái, nhưng chung quy so với việc đợi trong nhà Anh Tỉnh xem tivi theo kiểu không hiểu người ta nói gì như thế này thì còn tốt hơn nhiều.
Chủ ý đã quyết, Hướng Nhật đứng dậy, đồng thời nói với phiên dịch Lý na bên cạnh có vẻ đang hứng thú xem tivi:
- Lý tiểu thư, tôi muốn ra ngoài đi dạo một chút, cô ở đây một mình không thành vấn đề chứ?
- Tôi đưa anh đi.
Vốn đang tập trung xem tivi, trong phút chốc Lý Na quay đầu lại và mỉm cười nói.
- Cô theo tôi?
Nhìn vẻ mặt tươi cười của đối phương, Hướng Nhật sao lại không biết nàng nghĩ gì, có lẽ muốn bám theo mình để giám sát nhất cử nhất động. Mịa nó, nữ nhân này thật sự coi mình là Hán gian ngầm hay sao? Nghĩ vậy, Hướng Nhật nhất thời khó chịu trong lòng, giọng điệu cũng không khách khí như trước:
- Lý tiểu thư,Tôi không thích có người đi theo mình, ngoại trừ bạn gái của tôi.
Trong mắt Lý Na vụt lóe qua một tia tức giận, nhưng rồi vẫn nhẫn nại nói:
- Hướng tiên sinh, tôi nghĩ anh nên chú ý một chút đến lời nói của mình.
- Ngại quá, tôi hay nói thẳng vậy đó.
Nếu đã sẵn sang để trở mặt, Hướng nhật cũng không nghĩ giả bộ quân tử nhũn nhặn làm gì, huống chi hắn đã sớm biết ả phiên dịch này không phải người bình thường.
- Hay là cô cứ ở lại đây đi, nếu chúng ta đều ra ngoài, vậy đối với chủ nhà không được hay lắm, hơn nữa tôi cũng chỉ muốn đi một mình ra ngoài một chút thôi!
Hướng Nhật đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "Một mình", hắn đang nhắc nhở đối phương rằng mình muốn đi ra ngoài một mình, không hy vọng có người theo bên cạnh.
Lý Na đã báo lại trong nước tin tức về nam nhân trẻ tuổi trước mắt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhận được hồi đáp từ quốc nội, tất nhiên sẽ không để đối phương đi đâu một mình, ít nhất nàng cũng muốn cam đoan đối phương phải nằm trong tầm mắt của mình. Bây giờ thấy đối phương định rời đi, đương nhiên nàng muốn đi theo bên cạnh, nhưng lại sợ đối phương hoài nghi thân phận của mình, chỉ đành giải thích:
- Hướng tiên sinh,.dù sao cũng anh không rành tiếng Nhật, đi ra ngoài rất không tiện, có tôi bên cạnh, ít nhất có thể giảm bớt phần nào phiền toái cho anh.
- Không sao, tôi chỉ ra ngoài đi dạo, hẳn là sẽ không gặp phiền toái gì đâu, hơn nữa, ở đây tôi cũng không có người quen, có lẽ sẽ không có người biến thái nào quấn lấy tôi mà trao đổi những tâm đắc về tiếng Nhật đâu.
Hướng Nhật nói bóng nói gió như vậy để ám chỉ mình sẽ không đi "Tiếp xúc"Với ai cả, ý là muốn đối phương yên tâm, mình cũng không phải loại cặn bã hán gian gì gì đó.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh