Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 367: Đối Tượng Tình Nghi Nhất
ấy tên côn đồ hoàn toàn không biết mình đã từ thợ săn biến thành con mồi, cả bọn khờ khạo chạy ào vào trong hẻm nhỏ, nhưng rồi tất cả thất kinh, bởi vì nhân vật khả nghi tóc tai bù xù họ đi theo nãy giờ đã biến mất. Đầu óc ai cũng quay mòng mòng, chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, sao đối phương có thể chạy trốn nhanh như vậy được? Tuyệt đối không có khả năng. Mặc dù con hẻm nhỏ này không phải ngõ cụt, nhưng cũng cách lối ra đối diện tới mấy chục mét, bọn họ đuổi theo vào đây cũng chỉ mất 2,3 giây, tốc độ kẻ khả nghi không thể nhanh như vậy được.
.
Chính vào lúc đang nghi hoặc, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng nói trêu trọc.
- Các ngươi tới tìm ta sao?
Mấy tên côn đồ sững người, sau đó đồng thời quay đầu lại, đã thấy quái nhân tóc dài bọn họ theo dõi nãy giờ đang ung dung nhìn bọn họ. Trong lòng mấy người càng thêm nghi hoặc, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy đối phương đi vào trong hẻm nhỏ, sao bây giờ lại ở phía sau bọn họ?
- Ngươi vòng ra sau lưng bọn ta từ khi nào?
Một tên côn đồ trong đám có lẽ quá để tâm đến vấn đề không thể nghĩ ra này, hắn không biết chết sống là gì vẫn mở miệng hỏi.
Quái nhân tóc dài nhếch miệng cười, cho dù bị vài sợi tóc lưa thưa che trước mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hàm răng trắng ngần:
- Nói như vậy, các ngươi quả thực là đến tìm ta?
Tên côn đồ kia định hỏi nữa, nhưng lại bị thanh niên bên cạnh trông có vẻ là người cầm đầu đám côn đồ vung tay quạt cho một phát vào ót:
- Nói nhảm với hắn làm gì, bắt lại giao cho đại ca.
Mấy tên côn đồ lập tức hò hét xông tới, đúng vậy, khách khí với đối phương làm gì, bắt về giao cho đại ca, vậy là có thể lập đươc công lớn.
- Đại ca?
Quái nhân tóc dài dường như không hề nhìn thấy mấy tên côn đồ đang hùng hổ vung nắm đấm lao về phía nàng, chỉ có điều khi nghe thấy chữ "Đại ca" thì trong mắt liền hiện lên vẻ đăm chiêu, trò này có vẻ càng chơi càng vui đây.
Mấy tên côn đồ tưởng tên kia sợ đến choáng váng, nếu không sao vẫn không nhúc nhích gì mà cứ đứng tại chỗ chờ bị đánh? Nhưng như vậy càng tốt, bọn chúng đỡ phải tốn nhiều sức lực. Song sự thật lại không dễ dàng như bọn họ tưởng tượng, lúc hai tên côn đồ lao tới đầu tiên tưởng như sắp tóm được đối phương, thân hình quái nhân tóc dài khẽ chớp một cái, đá ra liên tục hai cước, tốc độ nhanh đến nỗi mấy tên côn đồ căn bản không kịp nhìn rõ nàng vừa làm gì. "Bịch bịch" hai tiếng, hai tên côn đồ đi đầu bị bắn ngược về phía sau, phải bay người trên không trung đến ba, bốn mét rồi mới rơi xuống đất, nhưng chưa hết, cả hai còn trượt dài trên mặt đất một đoạn nữa. Có vết xe đổ trước mắt, mấy tên côn đồ phía sau không ai dám vọt lên trước nũa.
Mặc dù đúng là bọn họ rất có nhiệt huyết, một lời không hợp là xông lên đánh người, nhưng nếu như thực lực quá cách biệt, bọn chúng phải nghĩ cho kỹ, biết rõ xông lên là bị đánh, sợ rằng sẽ không có ai ngốc nghếch đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Tình huống trước mắt là thế, mặc dù bọn họ không thấy rõ đối phương đã ra tay như thế nào, nhưng đều tận mắt nhìn thấy hai tên đồng bọn bay ra như là bị xe hơi đụng trúng, xem ra có tiếp tục xông lên thì chắc cũng chỉ ăn đòn mà thôi.
Thanh niên cầm đầu vừa thấy tình hình không ổn liền hô to một tiếng:
- Chạy!
Tiếp theo, cả thân hình
giống như bị đẩy về sau, hắn xoay người chạy nhanh hơn bất kì ai. Lúc này, hắn đã mặc kệ những kẻ còn lại, về phần hai tên xui xẻo bị đá bay, hắn càng không dư thời gian liếc mắt nhìn. Chỉ cần mình chạy thoát là được, nói nghĩa khí làm gì.
Mấy tên côn đồ khác cũng không chậm, nghe thấy lão đại bảo chạy, tất cả đều xoay người chạy nhanh như sói, chỉ hận cha mẹ sinh ra bọn họ thiếu mất hai chân.
Quái nhân tóc dài chỉ cười quái dị, cũng không thấy nàng làm động tác chuẩn bị gì, thân hình liên tục chớp động, gần như chỉ trong nháy mắt đã đuổi kịp gã cầm đầu đám côn đồ, cũng là kẻ đầu tiên bỏ chạy, sau đó chỉ thấy lóe một phát, thân hình đã đứng sừng sững ở giữa con hẻm nhỏ.
Gã cầm đầu đám côn đồ chỉ cảm thấy trước mắt vụt hiện lên một bóng đen, khi nhìn lại, tên quái nhân tóc dài kinh khủng vừa rồi giải quyết hai đồng bọn của mình dễ như trở bàn tay đã đứng trước mặt hắn. Gã hoảng hốt, lập tức khẩn trương dừng lại, dù đã cố dừng, nhưng cũng chỉ kém vài bước nữa là va vào đối phương. Thấy mình cách đối phương thật sự quá gần, gã cầm đầu lui thật nhanh về phía sau. Mấy tên côn đồ theo sau cũng không dám chạy tới, bọn họ cách gã cầm đầu khá xa, cho nên càng có thể thấy rõ bóng dáng đối phương, mà động tác dừng cũng không gấp gáp giống như gã cầm đầu, thân thể rõ ràng vẫn còn dư lực để hãm người lại.
Nhưng ngoài sợ hãi ra, bọn họ còn giật mình trước tốc độ của đối phương, vừa rồi còn đang ở phía sau, lại cách một khoảng xa như vậy, thế mà chưa tới một giây đồng hồ đối phương đã vọt tới trước và chờ sẵn ở đó, tốc độ này có thể là của con người hay sao? Hơn nữa, bọn họ cuối cùng cũng hiểu được tại sao lúc nãy nhìn thấy đối phương vào trong hẻm nhỏ nhưng khi bọn họ đuổi theo vào lại không phát hiện bóng dáng đối phương, với tốc độ như vậy, muốn làm điều này thì thật sự rất dễ dàng.
Thấy sát tinh chờ ở phía trước, một người nhát gan lập tức quay đầu bỏ chạy, cũng không cần biết có chạy được hay không, dù sao phía trước cũng có đông người, chỉ cần chạy ra khỏi cái hẻm nhỏ này, sau đó chui vào trong đám người qua lại trên đường, đến lúc đó chính là cá bơi trong nước, không cần phải lo lắng gì nữa. Ý nghĩ mặc dù hay, đáng tiếc sự thật luôn tàn khốc. Quái nhân tóc dài cũng chẳng thèm đuổi theo, trực tiếp đá vào một cái lon nằm dưới chân. Cái lon lập tức bay về phía trước, rất chuẩn xác, nó đập trúng ót tên côn đồ đang vui mừng vì chạy thoát kia. Kẻ không may cũng không kêu lên được tiếng nào, ngã thẳng xuống đất không dậy nổi. Mấy tên côn đồ bên cạnh thấy vậy thì lạnh cả sống lưng, vốn bọn họ cũng chuẩn bị chạy theo tên xui xẻo kia, nhưng bây giờ không ai dám có ý định ấy trong đầu nữa.
Trước không nói đến tốc độ biến thái của đối phương đã vượt ra ngoài hiểu biết thông thường, chỉ riêng với thần công đá lon trúng đích trăm phần trăm, bọn họ cũng không dám tùy tiện nếm thử. Nếu xui xẻo, chẳng may trúng vào bộ vị trọng yếu mà biến thành kẻ ngớ ngẩn thì đúng là quá oan uổng.
Bọn họ đều nghe rõ mồn một tiếng "Keng" khi kẻ xui xẻo kia trúng chiêu, không ai hi vọng vận rủi này rơi xuống đầu mình. Đồng thời, bọn chúng không khỏi cảm thấy hối hận, nếu sớm biết như vậy thì đã tìm một nơi trống trải để động thủ, vạn nhất không phải đối thủ cũng dễ dàng chạy thoát. Còn bây giờ hãy nhìn cái chỗ chật hẹp này mà xem, đối phương chỉ cần đứng giữa hẻm, coi như đã bịt
kín mọi con đường chạy trốn, muốn chạy qua người hắn để thoát quả thực là vọng tưởng. Thực lực của đối phương như thế, nếu muốn nếm cảm giác bị đánh bay lên không trung, vậy cứ xông lên phía trước thử xem.
- Đại ca, anh tha cho chúng em đi, chúng em không dám thế nữa.
Nếu chạy không được, như vậy chỉ còn cách xin tha. Gã cầm đầu khóc lóc thảm thiết, cả người cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể quỵ xuống. Thực ra, trong lòng hắn cũng tự trách không thôi, nếu sớm biết đối phương lợi hại như vậy, nói thế nào hắn cũng sẽ không tham gia náo nhiệt, đáng tiếc trên thế giới này không có thuốc chữa bệnh hối hận.
- Đại ca?
Quái nhân tóc dài cười khằng khặc, nàng nhẹ nhàng vân vê pho tượng nữ nhân khỏa thân đeo trên cổ, đồng thời gằn giọng nói:
- Nói, đại ca của các ngươi là ai, tại sao lại theo dõi ta? Có phải đã sớm dự mưu từ trước hay không?
Quái nhân tóc dài đương nhiên không cho rằng đối phương đã có dự mưu từ trước, bởi vì nếu là như thế, người chủ mưu khó có khả năng không biết thực lực của nàng, căn bản sẽ không phái mấy tên nhãi nhép này đến theo dõi nàng. Nói cách khác, mấy tên côn đồ này chỉ nhất thời nẩy ra ý định đó, nhưng quái nhân tóc dài vẫn nói như vậy để dọa đối phương kinh sợ, đấy chính là thủ đoạn thẩm vấn nàng từng thấy qua nhiều lần.
- Đại ca, oan uổng lắm, chúng em căn bản không biết anh là ai, sao có thể dự mưu từ trước có chứ?
Gã cầm đầu kêu trời kêu đất.
- Vậy sao các ngươi lại theo dõi ta, còn nói bắt ta giao cho đại ca của các ngươi?
Quái nhân tóc dài truy hỏi gắt gao.
- Cái này...
Gã cầm đầu có chút ấp úng.
- Không nói sẽ đá bay các ngươi.
Quái nhân tóc dài đong đưa chân.
- Em nói, em nói!
Gã cầm đầu bị dọa khiếp vía, hắn lập tức nói ra nhiệm vụ đại ca phân phó.
Quái nhân tóc dài nghe xong thì có chút khó hiểu, tìm một người bề ngoài kì lạ, trang phục quái dị, hành tung thần bí, hình như đang nói về mình mà. Nhưng nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, ở Bắc Hải mình không đắc tội với ai, không thể có chuyện có người muốn gây phiền toái cho mình. Cách giải thích duy nhất chính là đối phương tìm nhầm người, chẳng qua trang phục của mình thật tình cờ lại giống hệt đối tượng chúng cần tìm.
Suy nghĩ một chút, quái nhân tóc dài lại hỏi:
- Vị đại ca của các ngươi có nói vì sao muốn tìm người này hay không?
- Cái này chúng em cũng không biết.
Gã cầm đầu lắc lắc đầu.
Quái nhân tóc dài chăm chú nhìn hắn một hồi, phát hiện đối phương không giống đang nói dối, nàng tiếp tục gằn giọng hỏi:
- Vậy đại ca của các ngươi ở đâu, chắc thế nào các ngươi cũng phải biết chứ?
-
Gã cầm đầu run bắn người, nội tâm bắt đầu đấu tranh kịch liệt, nếu như khai ra đại ca ở đâu, chẳng khác nào là phản bội. Kẻ phản bội sẽ bị nghiêm trị, thậm chí còn nguy hiểm tới tính mạng. Nếu không khai, cùng lắm là bị tên biến thái trước mặt đá mấy cái, trọng thương thì trọng thương, chung quy vẫn tốt hơn nhiều so với mất mạng. So sánh hai cái, tất nhiên lựa chọn cái sau có lời hơn chút, cho dù phải chịu chút đau đớn da thịt, nhưng cũng có thể chấp nhận được.
- Không nói chứ gì, vậy đừng trách ta không khách khí!
Quái nhân tóc dài đương nhiên có thể nhìn ra sự do dự của hắn, nhưng nàng tưởng chỉ cần mình hù dọa thêm lần nữa thì đối phương sẽ khai, vì vậy giơ nắm tay lên giả vờ đánh tới.
Ngay lúc này, một giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến:
- Dừng tay!
Quái nhân tóc
dài dừng động tác, xoay người lại nhìn, chỉ thấy một nữ cánh sát tay cầm súng đi về phía này, thấy vậy ánh mắt nàng nhất thời sáng bừng. Nữ cảnh sát xuất hiện trông thật sự quá chuẩn, vóc người cao gầy thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, hơn nữa bộ cảnh phục bó sát người càng làm lộ ra các đường cong hoàn mỹ của cơ thể, nhưng vẫn không hề che lấp sự quyến rũ của bộ đồng phục. Có điều nữ cảnh sát trước mắt không chỉ có trang phục không, mà là cảnh sát hàng thật giá thật, chắc chắn không nữ nhân bình thường nào có được cái uy thế mạnh mẽ đến vậy, so với việc tìm đại một phụ nữ mặc vào bộ cảnh phục hở hang làm đủ loại động tác sexy thì cô nàng này vẫn hấp dẫn hơn nhiều lắm.
- Cô bé là ai?
Quái nhân tóc dài mở miệng ba hoa, nữ cảnh sát trước mắt thật sự làm cho nàng chảy nước miếng, gần như chỉ trong nháy mắt đã quyết định phải theo đuổi bằng được đối phương.
- Ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, nếu không ta nổ súng!
Thiết Uyển rất tức giận, ngoại trừ nam nhân, chưa từng có ai dám nói với nàng những lời như vậy, từ đáy lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác chán ghét. Trên thực tế, nàng chỉ đang lái xe cảnh sát đi tuần tra, loại việc này căn bản không cần nàng tự mình làm, nhưng nàng rất muốn nhanh chóng phá được vụ án mất tích gần đây, cho nên muốn đi quan sát một chút xem có thể tìm thấy được manh mối nào hay không. Manh mối thì không tìm được, nhưng lại phát hiện nơi này có ẩu đả, nàng lập tức dừng xe trước lối vào con hẻm và chạy tới đây.
- Đừng, đừng, tôi ngồi ngay đây, ngàn vạn lần đừng nổ súng!
Quái nhân tóc dài giả vờ sợ hãi, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống, nàng cũng ý thức được vừa rồi mình quá lỗ mãng, nếu muốn theo đuổi đối phương, sao có thể để đối phương ghét mình cho được? Nên ngoan ngoãn hợp tác là tốt nhất, nói không chừng có thể khiến đối phương có hảo cảm.
Gã cầm đầu đứng một bên thấy tình thế có cơ xoay chuyển, hơn nữa cảnh sát vừa xuất hiện, tên biến thái kinh khủng kia liền co vòi lại, thừa dịp này hắn lập tức trả đũa:
- Sếp, cô phải làm chủ giùm chúng tôi, người này vô duyên vô cớ động tay động chân với chúng tôi, cô xem, chúng tôi đã có ba người bị hắn cho đo đất...
Nói xong câu cuối cùng, để phối hợp với mấy lời ấm ức của mình, gã cầm đầu còn chỉ vào ba kẻ xui xẻo lúc nãy rồi tiếp tục kể lể. Tuy nhiên hắn không nghĩ đến một điểm, người ta chỉ có một mình, sao lại đi gây sự với bọn họ vốn nhiều người như vậy cơ chứ?
Nói gì mà như đùa vậy?
- Câm miệng!
Thiết Uyển đương nhiên có thể nhìn ra mấy tên côn đồ này không phải loại thiện nam tín nữ, lời nói cũng chẳng đáng tin cậy gì cho cam, nàng lập tức cắt ngang lời của hắn, nói thẳng:
- Còn không mau gọi 120, muốn bạn của ngươi hết được cứu sao?
- Vâng, vâng, cám ơn sếp...
Gã cầm đầu đám côn đồ cũng ý thức được vấn đề này, lập tức móc điện thoại ra bấm số.
- Sếp, cô đừng nghe bọn chúng nói bừa, là bọn chúng gây bất lợi cho tôi trước, thế nên tôi mới ra tay, đây là phòng vệ chính đáng!
Quái nhân tóc dài ở bên cạnh vội giải thích, nàng cảm thấy không thể để nữ sĩ quan cảnh sát trước mắt có ấn tượng xấu với mình, nếu không sẽ rất bất lợi đối với việc tán tỉnh đối phương.
- Muốn nói gì thì về cục cảnh sát hãy nói!
Thiết Uyển ngoài mặt thản nhiên nói, nhưng bên trong lại hơi động tâm, nàng không khỏi nhớ tới sự phân tích của nam nhân tối hôm qua, hắn nói thủ phạm vụ mất tích nhất định có ngoại hình bắt mắt, bởi vì sợ người khác dễ nhận ra, cho nên mới lựa chọn nơi tối tăm vắng người để xuống tay. Mà người trước mắt rất phù hợp với hình tượng đó, hơn nữa mấy lời của đối phương đã tiết lộ một việc: đám côn đồ kia nhiều người như vậy cũng không đánh lại một mình hắn, thậm chí hắn còn đánh trọng thương ba người. Hiển nhiên, đối phương có thực lực nhất định, vậy hắn cũng thừa khả năng bắt cóc những thanh niên cường tráng mà không ai hay biết. Nghĩ đến đây, Thiết Uyển không khỏi có chút hưng phấn.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh