Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 283: Lại Tới Công Ty
uy đã quá trưa nhưng mấy người Hướng Nhật còn chưa đi học, chỉ có Thiết Uyển vì công việc nên phải đi tới cục cảnh sát. Còn An Tâm thì gọi điện báo cho người nhà biết để làm thủ tục chuyển trường, phỏng chừng ngày mai là nàng có thể đi học chung với lưu manh. Sau khi gọi điện cho người nhà xong, An Tâm nhân tiện gọi điện cho "Người tình cũ" của mình. Khi người đẹp băng sơn biết được tin An Tâm sẽ chuyển trường, trong lòng không khỏi có chút cảm giác lạc lõng khác thường, tuy nhiên nàng cũng không trực tiếp nói sẽ chuyển trường theo An đại tiểu thư.
- Đúng là chán thấy sợ luôn!
Hướng Nhật ngồi trên ghế salon, hai mắt vô thần dán vào TV. Hắn đã ngồi ở tư thế này hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng không nhịn được rống lên một tiếng. Thực ra, khó có dịp buổi trưa không phải đi học, hiện tại có nhiều thời gian rỗi lại không có chuyện gì làm. Người ta nói ăn no ấm cật thì nứng, hắn hiện tại đang có hứng thú làm cái chuyện kinh thiên địa nghĩa này của nam nhân, nhưng điều này bây giờ đối với hắn là một hy vọng xa vời; đồ đệ thì mang thương tích trong người, ước chừng trong vài ngày tới không thể nào xuống tay với nàng; còn Sở Sở mặc dù tương đối nghe lời, nhưng hiện tại trong phòng có rất nhiều người, chắc nàng sẽ không dễ dãi chấp nhận làm chuyện đó, muốn ăn quả thật khó, xem ra phải tính kế làm sao lừa được cô bé họ An vào trong phòng mới nghe.
- Chán quá thì ra bên ngoài lộn mèo vài cái đi.
An Tâm liếc hắn một cái, lưu manh đang có hành vi làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hứng thú xem TV của nàng. Sở Sở cùng Thạch Thanh cũng quay đầu lại, hai người rất ăn ý cùng gật đầu, đối với đề nghị của An đại tiểu thư các nàng rõ ràng rất tán thành.
- Ái chà...
Hướng Nhật thở dài một hơi, mấy cô nàng này chẳng lẽ lại không biết điều đến vậy sao? Mình đã thở dài như thế rồi mà các nàng còn chưa nhìn ra được ám chỉ của mình. Là các nàng thất bại hay là mình thất bại đây?
- An An, tụi mình mấy người chơi vài trò chơi cho vui, em thấy sao?
Hướng Nhật đương nhiên cũng không điên đến độ ra ngoài lộn mèo, sở dĩ hắn tỏ vẻ chán chường cũng chỉ muốn mấy vị đại tiểu thư chú ý tới mình, chứ các nàng chỉ chăm chú vào cái TV, coi hắn như không khí thì thực sự chẳng thú vị gì, cho nên hắn quyết định thu hút sự chú ý của các nàng, nếu như thành công... hắc hắc.
Tất cả mọi người đều biết, trong một trò chơi có thua thì cũng có thắng, nói về phần thưởng thì không chừng hắn có thể sờ mông bóp kèn tí, còn không tốt hơn là cùng các nàng xem ba cái phim tình cảm buồn tẻ vớ vẩn trên TV sao?
Hắn còn đang tính toán tìm kế, đáng tiếc An đại tiểu thư lại không làm cho hắn được như ý, nàng không những lườm hắn mà còn hung tợn động tay động chân nhéo hắn một cái:
- Xem TV đi, không thèm đếm xỉa tới anh nữa!
- Vậy anh ra ngoài đi chơi loăng quăng một lát vậy.
Thấy mềm mỏng không xi nhê gì, Hướng Nhật bèn phải sử dụng chiêu "Ác liệt" hơn, cô nàng họ An chắc có lẽ phải sốt ruột đây? Bởi vì bình thường cô nàng đều đề phòng mình ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, khẳng định cô nàng sẽ gọi mình lại, Hướng Nhật không khỏi có chút đắc ý. Song chính An đại tiểu thư vừa mới ngắt nhéo hắn kia giờ lại tỏ ra thờ ơ không có tí sốt ruột nào, nàng phẩy tay nói:
- Muốn đi thì cứ đi, đừng quấy rầy bọn em xem TV. Nhưng tốt nhất anh nên trở về sớm một chút, nếu quá nửa giờ không thấy anh về, hậu quả ra sao anh một mình tự gánh chịu.
Xem TV quả thật quan trọng hơn, nhưng vì để đề phòng lưu manh ra ngoài trộm tình, An Tâm hai tay đều muốn nắm chắc hai thứ không thể không đưa ra điều kiện ngặt nghèo.
- Á.... á...
Hướng Nhật kêu la thảm thiết, cô nàng họ An này đúng là tàn nhẫn, nếu đã thật sự ra ngoài lêu lổng thì nửa tiếng đồng hồ làm ăn được gì. Thấy mấy cô nàng vẫn dán mắt vào cái TV không thèm chớp lấy một cái, đúng là không thèm để ý tí nào đến tâm tình không ổn của ông xã, Hướng Nhật cảm thấy đi ra ngoài hít thở có lẽ sẽ tốt hơn, hơn nữa cũng muốn đi tìm cô nàng thư ký ngực bự một chuyến, hắn thật có hơi hơi nhớ cô nàng, nhân tiện đi thăm công ty luôn một thể xem sao, nửa tiếng chắc đủ.
Nghĩ đến là làm, Hướng Nhật lặng lẽ đứng dậy đi ra cửa. Lúc cánh cửa vừa khép lại, Sở Sở đột nhiên lên tiếng:
- An An, Hướng Quỳ anh ấy thực sự đã đi ra ngoài rồi.
- Đi ra ngoài thì mặc đi ra ngoài, dù sao ở đây chỉ tổ vướng tay vướng chân...
Nói tới đây, An Tâm chuyển đề tài, hứng thú chỉ vào TV hỏi:
- Sở Sở, mi nói nam nhân vật chính này cuối cùng có thể sống chung với mấy nữ nhân kia không?
- Anh ấy đi rồi sao?
Sở Sở nhìn về phía cửa, theo phản xạ mơ hồ đáp lời. Bên cạnh, Thạch Thanh lay lay cánh tay của Sở Sở, nhìn nàng với ánh mắt an ủi. Thạch Thanh biết điều Sở Sở đang lo lắng, hôm nay mấy nàng thương lượng cùng nhau đối phó cầm thú sư phụ, Sở Sở sợ cầm thú sư phụ có thể vì vậy mà chán ghét nàng, như chim sợ tên, cái lần mà cầm thú sư phụ đi ngoại quốc đã để lại ám ảnh trong lòng nàng cho nên việc nàng sợ mất đi cầm thú sư phụ là điều tất nhiên. Tuy nhiên, Thạch Thanh cũng biết rõ, cầm thú sư phụ ngoại trừ hơi hoa tâm ngoài ra thì đặc biệt con người không có khuyết điểm gì.
Cảm giác được sự ấm áp từ tay truyền lên, Sở Sở dần dần khôi phục lại tinh thần, gia nhập cùng với An đại tiểu thư thảo luận tình tiết cuốn phim...
o O o
Đón xe đến trung tâm tòa nhà Thiên Đại cũng chỉ mất vài phút đồng hồ. Người ra vào công ty nếu không phải là khách thương mặc Âu phục hay trong bộ váy văn phòng chuyên nghiệp thì cũng là nhân vật nổi tiếng ăn mặc sang trọng. Trong khi đó Hướng Nhật thì trong một bộ quần áo xốc xếch thùng thình, cũng chẳng thấy thẹn khi đi cạnh những người kia, thậm chí hắn cũng không quan tâm đến những ánh mắt khinh bỉ đang nhìn chằm chằm vào hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực ngang nhiên đi vào. Thực ra, lần trước hắn cũng một lần nếm qua mùi vị này, cho nên hắn cũng có thể nói là đã quen với tình huống như vậy. Trực tiếp đi đến thang máy, có lẽ giờ này đang là giờ làm việc nên người đi thang máy cũng ít, Hướng Nhật đợi một chút đã vào được thang máy, hắn nhấn số 55, bởi vì tổng bộ của công ty Hướng Nhật nằm ở tầng 55, đó là lầu cao nhất tại Bắc Hải. Có thể đứng trên đỉnh của thành phố thì công ty này cũng không phải nhỏ, nói cách khác nó là một công ty cực kỳ sáng giá, tài sản của Hướng Nhật có vài tỷ cũng nhờ nó.
Hướng Nhật nhấn thang máy lên tầng 55, nhưng nó lại ngừng lại tại tầng sáu, ngay sau đó một thanh niên ăn mặc sang trọng đi vào, trên tay cầm một bó hoa hồng. Hướng Nhật không nhịn được nhanh chóng thò tay ấn vào số 55. Từ bó hoa trên tay cho đến vẻ mặt tươi rói của đối phương thì biết đối phương manh hoa tặng cho nữ nhân, đối với loại người đang trong giờ làm việc mà cũng nghĩ đến gái thì lưu manh không có hảo cảm chút nào. Sau đó hắn không để ý đến đối phương, nhưng không có nghĩa đối phương không chủ động để ý đến hắn. Chỉ nghe một tiếng "Ây", thanh niên kia thấy Hướng Nhật rõ ràng nhấn vào tầng 55, có chút kinh ngạc hỏi thăm.
- Huynh đệ cũng đi tới "Trại tập trung người đẹp" ư?
- Trại tập trung người đẹp?
Hướng Nhật có chút mơ hồ, ở đây cũng có chỗ như vậy sao?
- Huynh đệ mới tới đây sao?
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Hướng Nhật, lại phát hiện trên người đối phương đang mặc một bộ đồ rẻ tiền, thanh niên kia đột nhiên tỉnh ngộ, hiển nhiên hiểu lầm ý của đối phương đến đây:
- Chẳng lẽ huynh đệ nhận được lời mời tới phỏng vấn?
Tiếp theo thanh niên kia liền bắt chuyện:
- Huynh đệ, không phải là tôi chê bai gì anh, nhưng anh nhận được lời mời của công ty Hướng Nhật mà lại không biết được công ty Hướng Nhật có cái tên khác sao? Toàn bộ các công ty khác ai chẳng biết công ty Hướng Nhật có nhiều gái đẹp nhất? Cho nên danh hiệu "Trại tập trung người đẹp" tất nhiên thuộc về nó. Trời ạ, tôi không dám tưởng tượng nữa, được mời đến mà không biết tin tức gì về công ty mình cấn đến thì thật không biết nói làm sao? Nhưng hiện tại tôi cũng thấy mình có trách nhiệm phải nói cho anh biết, các cô nàng ở đây căn bản không tiếp nam nhân, cho dù người ăn mặc "Đặc thù" như anh đây cũng chẳng có ngoại lệ đâu. Anh biết không, có lần có một người ăn mặc như anh đi vào công ty này, kết quả là không lâu sau bị đuổi ra, bởi vì trong giờ làm việc hắn lại đùa giỡn với nữ đồng sự, cho nên hiện tại công ty kỵ nhất là những người nhận lời mời tới công ty nhưng không mặc đồ Âu phục, coi chừng anh vừa đi vào liền lập tức bị đuổi ra ngoài...
Thanh niên kia bắt đầu thao thao bất tuyệt.
Hướng Nhật đối với hắn đột nhiên có chút hảo cảm, bởi vì người này có ý tốt nên khuyên hắn về thay quần áo để khỏi phải bị phiền phức với đám bảo vệ. Vốn không muốn mở miệng nhưng Hướng Nhật cũng bắt đầu đùa lại:
- Nếu công ty này được gọi là "Trại tập trung người đẹp', vậy chẳng lẽ nó có rất nhiều gái đẹp sao? Không biết chỗ này có người nào đẹp nổi danh nhỉ?
- Hắc hắc...
Thanh niên lộ ra vẻ mặt mà chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu được, hiển nhiên hắn tưởng đối phương nghe miêu tả từ nãy giờ nên tò mò, liền phô trương kiến thức về gái đẹp của mình:
- Muốn nói đến mỹ nữ tất nhiên tổng giám đốc Tô Úc là đẹp nhất, ai da, đây chính là nữ thần trong giới doanh nhân, đương nhiên đối với những vị nữ thần như vậy thì tầng lớp mạt hạng như chúng ta không dám với cao. Kế tiếp phải kể đến nàng thư ký Phương Oánh Oánh, nói đến Phương Oánh Oánh thư ký, đấy chính là người tình trong mộng của tất cả đàn ông trong tòa nhà này, vóc người thì... chậc chậc, quá hoàn hảo. Đương nhiên cũng không thể so sánh nàng với Tô giám đốc được, cũng bởi nàng là thư ký cho nên khoảng cách đối với mọi người cũng gần hơn rất nhiều, nhiều người cũng mong có thể theo đuổi nàng, tuy nhiên, đến bây giờ vẫn chưa có ai cưa đổ được nàng!
Nói tới đây, thanh niên kia đột nhiên ra vẻ thần thần bí bí, giọng cũng nhỏ lại nói:
- Anh không biết đó, rất nhiều công ty muốn mời nàng qua làm việc, còn phần mời qua làm gì... huynh đệ tự nhiên cũng hiểu rồi đó, nhưng bọn họ nghĩ Phương thư ký là ai chứ, làm sao có thể vì tiền mà bán đứng bản thân? Nói cho anh biết một bí mật nhỏ, Phương thư ký và Tô giám đốc là bạn học cùng đại học đó, tình cảm của hai người rất khắng khít...
- Làm sao anh lại biết?
Hướng Nhật không tiếp tục chờ thanh niên kia nói tiếp mở miệng hỏi. Hắn quả thật rất tò mò, thanh niên trước mặt sao lại có thể biết nhiều chuyện bát quái tùm lum bên lề như vậy.
- Tôi đương nhiên có nguồn tin riêng của mình.
Thanh niên kia vẻ mặt đầy tự hào, giống như biết điều này quả thật là một sự vẻ vang, hắn ta lại chậm rãi nói tiếp:
- Còn đệ tam mỹ nữ tất nhiên là Trần Tiểu Lôi, mặc dù nàng không có xinh đẹp như tổng giám đốc và Phương thư ký, nhưng con người thực sự rất tốt, lương thiện, ngây thơ, đáng yêu... Huynh đệ không biết chứ nàng còn có chút mơ mộng đầy thu hút...
Nghe thanh niên giới thiệu, trong đầu Hướng Nhật không khỏi nhớ lại hình ảnh cô nàng tiếp tân ngăn cản mình ở ngoài cửa hôm đó, tuy nhiên, ấn tượng của Hướng Nhật đối với cô nàng đó cũng không tệ. Cô nàng kiên quyết không cho người lạ vào công ty, dù người này có nói thế nào cũng không cho gặp Tô giám đốc, nhân viên có thái độ làm việc nghiêm túc như vậy Hướng Nhật hắn thực không thể nào giận cho được. Nghe tới đây Hướng Nhật cũng đoán ra một chút, thanh niên mồm mép liến thoắng mặt đầy vẻ hạnh phúc khi kể đến đoạn này, có thể trăm phần trăm xác định người mà hắn muốn tặng hoa chính là cô nhân viên tiếp tân. "Đinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra đối diện chính là tầng 55.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh