Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 247: Hậu Quả Sẽ Rất Nghiêm Trọng
gươi nói cái gì! Ngươi không tham gia trận đấu? Đừng quên ngươi đã nhận lời ta, tên khốn khiếp này!
Nhâm Quân không thể không tức giận, vài ngày nữa phải đấu với đội bóng rổ trường Hải Đại, chỉ có thắng họ mới có cơ hội vào vòng tiếp theo, mà cầu thủ mình kỳ vọng nhất lại đột nhiên nói không tham gia trận đấu, đây không phải đang đùa giỡn với mình sao? Mặc dù hắn đã nói có thể không cần thực hiện yêu cầu sau khi thắng, nhưng không biết tại sao Nhâm Quân trong lòng lại cảm thấy khó chịu, thậm chí vô cùng tức giận.
- Tay của tôi đến khi đó không thể khỏi được, dù sao cô cũng thấy tôi thật sự tàn phế phải không?
Thực ra, Hướng Nhật cũng phải trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng để bỏ qua vụ cá cược mê người kia, An đại tiểu thư so với "Cây gậy trúc" thì rõ ràng người trước quan trọng hơn nhiều lắm.
- Ta mặc kệ ngươi!
Nhâm Quân bắt đầu phát cáu oán hận nói. Đồng thời lửa giận trong lòng nàng không ngừng bùng lên, nàng đã sẵn sàng hy sinh cái lần đầu tiên quý giá của nữ nhân cho hắn, hắn lại chế giễu, nói không tham gia thì không tham gia, xem nàng là loại người nào? Muốn nói cái gì cũng được sao?
- Ta hôm đó có chuyện quan trọng phải làm.
Thấy nói như vậy không có hiệu quả, Hướng Nhật vội thay đổi lý do, trong lòng thầm nghĩ chỉ cần lúc đó mình không xuất hiện ở trận đấu, có thể yên lặng thoát khỏi vũng lầy này. Tuy không thể giúp cô nàng họ An cổ vũ, nhưng tóm lại so với việc mình xuất hiện trong đội hình của Cao Đại thì vẫn tốt hơn?
- Mặc kệ ngươi có chuyện gì, tóm lại hôm đó ngươi phải đi, không đi cũng phải đi!
Nhâm Quân nói khiến cho lưu manh không có khả năng phản bác, hung hăng nhìn hắn.
- Thật sự tuyệt tình như vậy sao?
Hướng Nhật thấy đối phương quyết tâm như vậy, hắn dứt khoát ném ra quả lựu đạn cuối cùng, hắn vốn không muốn nói để tránh cho đối phương khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng hiện tại tình huống như vậy không có khả năng:
- Tôi làm như vậy thật sự muốn tốt cho cô, ta mà tham gia thì kết quả cuối cùng chỉ có chiến thắng, đến lúc đó cô không phải muốn cùng ta làm…cái kia chứ?
- Làm cái kia thì làm cái kia…..
Lời vừa nói ra, Nhâm Quân mới ý thức được mình vừa nói gì, nhưng lời nói ra không thể thu lại, dù mặt đã đỏ nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Dù sao ta coi như bị chó điên cắn một cái là được rồi.
- Ngươi nói như vậy có quá đáng lắm không?
Hướng Nhật thật sự không thể nói nổi, xem ra "Cây gậy trúc" đã quyết tâm đưa mình lên sàn, chỉ tội hắn có chút nghĩ không thông, chẳng lẽ thắng trận đấu này còn quan trọng hơn lần đầu tiên của nữ nhân sao?
- Đúng là quá đáng như vậy đó!
Nhâm Quân không buông tha hắn nói tiếp:
- Chúng ta đã có ước định như vậy, trừ khi ngươi muốn làm tiểu nhân không giữ chữ tín!
- Tiểu nhân? Không sao cả, dù sao tôi chưa bao giờ cho mình là chính nhân quân tử.
Hướng Nhật uể oải nói:
- Hơn nữa tôi không muốn bởi vì không làm tiểu nhân mà thành kẻ bạc tình.
- Kẻ bạc tình?
Nhâm Quân sửng sốt, không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy:
- Có ý gì?
Thấy "Cây gậy trúc" cứ quấn lấy như vậy, Hướng Nhật dứt khoát nói thẳng:
- Nói thật với cô, tôi có một người bạn gái là trợ lý huấn luyện viên của đội bóng rổ trường Hải Đại…. Như vậy cô rõ rồi chứ? Vì không muốn nàng buồn, tôi không thể giúp cô chơi trận này.
- Thật thế sao?
Nhâm Quân nhìn thẳng vào lưu manh, dường như muốn tìm trên mặt hắn một chút manh mối, nhưng nàng thất vọng, vì trên mặt hắn chẳng có điểm gì đáng nghi cả, chỉ có sự chăm chú. Nhưng ngay lập tức nàng từ lời nói của hắn tìm ra chút sơ hở cực kỳ lớn, khóe miệng khẽ nhếch lên đắc ý, giọng nàng cực kỳ tự tin nói:
- Hướng Quỳ, ngươi thật sự không giúp ta chơi bóng?
Nang nói xong mặt đầy thâm ý nhìn lưu manh. Thực ra, Nhâm Quân tự tin như vậy không phải không có lý do, khi nghe thấy đối phương nói có bạn gái là trợ lý huấn luyện viên của đội bóng rổ Hải Đại thì nàng biết mình đã nắm được nhược điểm của hắn.
Hướng Nhật cũng không biết cô nàng đứng đối diện đang tính toán cái gì, hiện tại thấy nàng tự tin như vậy, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng vẫn đáp:
- Tưởng tôi đã nói rõ ràng rồi chứ?
- Nói như vậy….. ngươi không đáp ứng?
Nhâm Quân kéo dài giọng, rồi như vô tình nói:
- Theo ta được biết, ngươi có bạn gái gọi là "Sở Sở" đúng không?
- Cô nói như vậy là có ý gì?
Ngoài miệng thì hỏi như vậy nhưng lập tức Hướng Nhật đoán được đối phương tại sao lại tự tin như vậy, thì ra là chuẩn bị lấy chuyện này ra uy hiếp mình, nhưng…. với chỉ số IQ "Kinh thiên động địa quỷ thần khiếp sợ" của mình mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay.
Nhâm Quân thấy đối phương giả nai, tức giận nói:
- Còn không hiểu sao? Ta nói cho ngươi biết, không giúp ta thắng trận bóng đó thì ta sẽ nói cho Sở Sở, nói ngươi ở ngoài có bạn gái khác!
- Cô đang uy hiếp tôi đó hả?
Hướng Nhật không chút sợ hãi nói:
- Cô sao không nghĩ lại xem, tôi nếu dám nói cho cô sao còn sợ sự uy hiếp nho nhỏ kia chứ? Hơn nữa… bạn gái tôi không chỉ có hai người, còn có Thạch Thanh, cô biết không? Hắc hắc…. tôi cũng không sợ nói cho cô, điều đó Sở Sở cũng biết! Cô nói đi, thấy bản lĩnh của tôi thế nào?
Đối với bản lĩnh nói dối không chớp mắt, Hướng Nhật có thể nói rất nhuần nhuyễn, lời nói không lộ tí khe hở nào. Huống hồ hắn cũng hoàn toàn không nói dối, ít ra là chuyện với Sở Sở và Thạch Thanh đều đã ổn thỏa, căn bản không sợ bị vạch trần.
- Ngươi, ngươi….. vô sỉ!
Quả nhiên, Nhâm đại quản lý lập tức bị lưu manh làm cho hồ đồ, chỉ vào hắn tức giận đến nói không lên lời, đồng thời trong lòng chua xót:
- Còn nói mình không phụ người, tại sao lại có nhiều bạn gái như vậy?
Hướng Nhật bĩu môi:
- Rõ ràng cô thật phiền toái, tôi như thế nào phụ người? Các nàng đều là bạn gái, tôi một người cũng không rẫy bỏ, nhiều lắm chỉ có thể xem là đào hoa thôi chứ? Huống chi tôi thật lòng với các nàng.
- Ngươi…..
Nhâm Quân tức đến phát điên, đàn ông vô sỉ nàng đã thấy nhiều, nhưng chưa từng thấy nam nhân nào không biết xấu hổ như vậy.
- Đừng có ngươi ngươi ta ta nữa, tóm lại, trận bóng rổ cuối tuần cô tự lo đi, tôi không thể giúp cô.
Nói xong, Hướng Nhật muốn bỏ đi.
- Ngươi đứng lại cho ta!
Nhâm đại quản lý đâu thể như vậy mà bỏ qua cho hắn, lớn tiếng quát.
Hướng Nhật quay đầu lại:
- Lại muốn gì nữa đây?
- Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi rốt cuộc có giúp ta chơi bóng hay không?
Nhâm quân cắn răng, trừng mắt, mặt đỏ bừng nói.
- Không có hứng thú!
Hướng Nhật lạnh lùng từ chối. Đối với loại nữ nhân bám dai như đỉa này, hắn cũng không có tính nhẫn nại.
- Được! Được! Được lắm!
Nhân Quân nói liên tiếp ba chữ “được”, đột nhiên phất tay bước đi:
- Chúng ta cứ chờ xem!
Lần này đến phiên Hướng Nhật kinh ngạc, cô nàng này…. không phải là người dứt khoát như vậy, chẳng lẽ lại có chủ ý quái quỷ gì khác? Đang muốn suy nghĩ thì tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên.
Hướng Nhật vội vàng rút điện thoại, thì ra là mình quên mất đã đến giờ, không ngờ buổi chiều nhân tiện tìm "Cây gậy trúc" nói cho rõ ràng tự nhiên lại lâu như vậy, xem ra phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến đó, nếu không người kia nhất định sẽ rất nổi giận, sau đó... hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh