This nice and subtle happiness of reading, this joy not chilled by age, this polite and unpunished vice, this selfish, serene life-long intoxication.

Logan Pearsall Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 228: Lưu Manh Sư Phụ, Sắc Lang Đại Ca!
ướng Nhật đúng hẹn tới căn biệt thự số "58" trong khu biệt thự Chân Long. Nhưng hôm nay hắn tới không đúng ngày, vào cửa tự nhiên lại bị hỏi thiếp mời, mà hắn làm gì có thiếp mời, do đó bị hai người bảo vệ cao lớn ngăn lại ở bên ngoài. Bên cạnh đó một đám "Trai thanh gái lịch" trong những bộ áo quần bảnh bao khinh miệt liếc mắt nhìn hắn, ngẩng đầu ưỡn ngực liếc mắt nhìn hắn lần nữa trước khi đi vào, ý ngầm hỏi trong bữa tiệc tối xa hoa thế này sao lại có một tên khất cái xuất hiện kiếm ăn? Hướng Nhật bị đám người kia nhìn khinh bỉ tức càng hông, đồng thời cũng thầm trách cô bé "Dễ lừa gạt" ("Hảo mông" có nghĩa là "Dễ lừa gạt", đồng âm với Hác Manh) Hác Manh, nếu trong nhà có mở party gì trước đó cũng nên đưa cho mình cái thiếp mời, cho dù không đưa thiếp thì dù gì cũng báo cho mình biết một tiếng? Hại bản thân mình ở chỗ này giống như "Khỉ làm trò" cho người xem. Càng nghĩ càng khó chịu, bất đắc dĩ Hướng Nhật tức giận móc điện thoại ra, may mà tối hôm qua cô nhóc có gọi điện thoại cho hắn, số điện thoại của cô nhóc vẫn còn lưu trong máy.
Sau khi gọi điện thoại xong, Hướng Nhật trong lòng thấy khó chịu, cô bé chỉ nói với hắn một câu chờ ở bên ngoài rồi cúp máy cái rụp. Không quá một hồi, Hác Manh trong bộ váy đầm dạ hội trắng như tuyết, chẳng khác nàng công chúa vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy sắc mặt đăm đăm khó chịu của sư phụ đang đứng ở bên ngoài, nàng lập tức cúi đầu xin lỗi:
- Sư phụ, xin lỗi, sư phụ đừng tức giận có được hay không? Là em không đúng, nếu như lần sau có chuyện như vậy xảy ra thì em nhất định báo cho sư phụ biết trước một tiếng, sư phụ tha thứ cho người ta lần đầu phạm lỗi có được hay không?
Nhìn dáng vẻ hối lỗi rất đáng yêu của cô nhóc, mặc dù biết con bé phần lớn là đang giả bộ diễn kịch với mình, Hướng Nhật trong lòng cũng mềm ra, nhưng vẫn làm ra vẻ nghiêm khắc nói:
- Không có lần sau, đây là lần cuối cùng!
Hác Manh thè cái lưỡi nhỏ thơm tho ra nói:
- Dạ, dạ, sư phụ mời sư phụ...
Vừa nói vừa khom lưng thi lễ, tư thế như mời sư phụ đi trước.
Hướng Nhật cũng không khách khí, bước đi vào trước. Bởi vì có cô con gái cưng của chủ nhân đón nên đám bảo vệ ngoài cửa đương nhiên không dám ngăn trở nhường đường cho Hướng Nhật đi thẳng vào không trở ngại gì. Còn cái bọn người lúc nãy ngẩng đầu cao cao tại thượng, tự nhận mình là thượng lưu của xã hội, giờ đây đối với cái tên ăn mặc như khất cái có khả năng làm cho nàng công chúa chủ nhân tự mình đi ra nghênh đón, còn vái chào nhường đường và bồi tiếp hắn, sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt, và cũng không dám coi thường hắn nữa, nhưng trong lòng thì ghen ghét đồng thời ngấm ngầm khinh bỉ mắng thầm lưu manh: thật là một tên thô lỗ, tới tham dự yến hội cao cấp mà ngay cả quần áo chỉnh tề cũng không biết mặc vào!
Hác Manh trực tiếp dẫn sư phụ mình đi thẳng vào phòng của mình, đợi sau khi đóng cửa kỹ càng, lúc này mới làm dáng trước mặt hắn xoay xoay vài vòng:
- Sư phụ, anh thấy em hiện tại có xinh đẹp không?
Nói thật, Hướng Nhật mới vừa rồi bởi vì trong lòng tức giận cho nên chưa kịp nhìn kỹ, nhưng khi cô nhóc này đề tỉnh hắn thì hắn mới thật sự chú ý tới. Một bộ váy đầm một màu trắng như tuyết được cắt may thật khéo, cô bé mặc vào trông như một cô công chúa, phối hợp rất khéo càng làm nổi bật sự đáng yêu của cô bé, có lý nào lại không xinh đẹp cho được cơ chứ? Hướng Nhật âm thầm nuốt vài ngụm nước miếng, cô nhóc còn trang điểm nhẹ nhàng phớt qua, khiến cho khuôn mặt nhìn càng thêm thành thục, che lấp đi khuôn mặt có chút ngây ngô ban đầu. Bộ đầm công chúa này cổ khoét thấp, mà rõ ràng là cô nhóc không có mang nịt ngực, dưới sự trợ giúp của áo lót bó sát người làm nổi bật lên hai ngọn đồi thật không nhỏ chút nào, ở giữa thấy rõ một khe rãnh mặc dù không sâu nhưng trông cũng rất mê người.
Dù cho trong lòng than thở không thôi, nhưng biểu hiện ra ngoài mặt Hướng Nhật trông rất bình tĩnh không gợn tí sóng:
- Thật là xinh đẹp!
- Thật sao?
Tiểu nha đầu cười đến nổi con mắt cơ hồ nhắm tít lại thành một đường chỉ.
Nhưng sau đó Hướng Nhật buông thêm một câu làm cô nàng bị đả kích rất lớn:
- Nhưng so với người thì anh cảm thấy áo đầm có vẻ hấp dẫn hơn.
Khuôn mặt của Hác Manh lập tức xụ xuống, u oán nhìn hắn:
- Sư phụ, anh ngay cả nói dối cũng không cần phải như vậy mà, rõ ràng mới vừa rồi nhìn chằm chằm vào ngực của người ta, nhưng lại cố tình nói lời đả kích người ta như vậy. Đáng ghét!
Hướng Nhật dở khóc dở cười, cô nhóc này con mắt cũng độc quá chứ? Nhưng hắn bắt đầu âm thầm cảnh giác, thiếu chút nữa quên đi cô nhóc này đúng thật không phải là người dễ dàng bị lừa gạt. Bị vạch trần tâm tư, Hướng Nhật cũng không hề biết xấu hổ khi bị đối phương đả kích:
- Được rồi, anh thừa nhận, em quả thật xinh đẹp.
- Hì hì!
Cô nhóc lại bắt đầu đắc ý, đột nhiên lại hỏi:
- Vậy sư phụ, anh cảm thấy em cùng Tằng Niếp so sánh thì ai xinh đẹp hơn? Cần phải nói thành thật nha.
Hướng Nhật trầm tư một hồi, vô tư nói:
- Bọn em hai người xinh đẹp như nhau!
- Biết anh sẽ nói như vậy mà.
Cô nhóc hình như đã sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy, mở to ánh mắt đen lay láy nhìn hắn, giọng nói đầy vẻ mê hoặc quyến rũ:
- Sư phụ, anh có muốn sờ vuốt người ta "Nơi này" một chút hay không?
Vừa nói, cô bé vừa nhẹ nhàng dùng tay mình "An ủi" vỗ về hai quả tuyết lê đang trong giai đoạn bắt đầu "Chín" tới của mình...
Hướng Nhật ngây người, nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần, không khỏi điên cuồng nuốt nước miếng. Cô nhóc này thật đúng là ghê gớm, nhỏ như vậy mà đã biết câu dẫn nam nhân, khi trưởng thành chắc chắn là mầm mống hại nước hại dân chứ chẳng chơi. Không đợi cho lưu manh tiếp tục cân nhắc, chỉ nghe cô bé lại nói:
- Sư phụ, anh cuối cùng có muốn sờ vuốt "Nó" hay không?
- Muốn!
"Đào" dâng tận miệng Hướng Nhật làm sao có khả năng từ chối, cho dù hắn biết không có bữa ăn nào miễn phí, nhưng lúc này hắn thật không tài nào mà nghĩ được nhiều như vậy.
Quả nhiên, cô nhóc liền nói ra mục đích của nàng:
- Vậy anh cảm thấy em với Tằng Niếp ai xinh đẹp hơn?
- Đương nhiên là em rồi.
Hướng Nhật trước tiên trơ bản mặt dày ra nói, đang lúc tưởng rằng có thể hái "Đào", thỏa mãn dục vọng thì một giọng nói bất chợt vang lên:
- Không tính, không tính, mi xấu lắm!
Chỉ thấy cái tủ áo cạnh bên đột nhiên mở ra, lại thêm một cô nhóc nữa chạy ra, không phải Tằng Niếp thì ai vào đây?
- Ai nói, sư phụ vừa nói ta so với mi xinh đẹp hơn!
Hác Manh tương đối có ưu thế, nắm chặt lấy "Bằng chứng" kia không tha.
- Mi xấu lắm, nếu như mi không phải nói như vậy thì đại ca làm sao mà nói mi xinh ẹp hơn ta?
Tằng Niếp vẻ mặt giận dữ không thôi.
- Rõ ràng đó là sự thật, đây là do chính miệng sư phụ nói ra, mi vừa rồi cũng nghe thấy được.
- Đó là bởi vì mi chơi xấu!
- Ta không có!
- Mi có!
......
Nhìn hai cô nhóc xoắn vào nhau tranh cãi, Hướng Nhật cũng hiểu được mình hoàn toàn bị hai cô nàng chơi, còn đùa xong thì không có ý gì khác.
Hai cô nhóc có thể cũng hiểu được cứ tranh nhau như vậy thật không có ý nghĩa, Hác Manh đột nhiên một tay chụp lấy Hướng Nhật còn đang thất thần, một ngón tay chỉ ngay Tằng Niếp nói:
- Sư phụ, em bây giờ cho anh sờ, anh nói em đẹp hơn nha.
Tằng Niếp cũng không cam chịu yếu thế, chụp lấy cái tay còn lại của Hướng Nhật, liếc xéo Hác Manh:
- Mi cho rằng chỉ có mình mi có sao? Ta cũng có thể cho đại ca sờ vuốt.
Tiếp theo cô bé nhìn Hướng Nhật:
- Đại ca, anh nói em rất hấp dẫn đi, em cũng cho anh sờ
- Ha ha ha...
Hác Manh lại cười lớn không thôi, chỉ vào cánh tay phải của lưu manh bị Tằng Niếp ôm giữ trong lòng nói:
- Cái tay kia của sư phụ băng gạc dầy như vậy thì sao sờ vuốt mi?
- A?
Tằng Niếp choáng váng khi nhận ra điều này, nhưng nàng cũng không nhanh trí, lập tức tiến hành kế hoạch bổ sung sửa chữa, ghé môi sát vào mặt Hướng Nhật vừa hôn vừa nói:
- Đại ca, em hôn anh. Anh phải nói em so với Hác Manh xinh đẹp hơn.
Hác Manh thấy vậy giận dữ:
- Tằng Niếp, mi mới là đồ xấu xa! Còn dám nói ta, mi không biết xấu hổ!
Vừa nói, nàng cũng ghé miệng vào sát khuôn mặt của Hướng Nhật liên tiếp "Chụt chụt" hai cái:
- Sư phụ, em so với Tằng Niếp hôn anh nhiều hơn một cái, anh nói em xinh đẹp hơn!
- Ta hôn đại ca ba cái này.
Tằng Niếp cũng không chịu thua, liên tục hôn Hướng Nhật 'Chụt chụt chụt' ba lần.
Hác Manh:
- Ta hôn bốn lần.
Tằng Niếp:
- Thế thì ta năm lần.
Hướng Nhật:
-......!
Hướng Nhật cảm thấy mình như người đi trong mây mù, hai cô nhóc cứ "Bám dính" làm cho hắn hưởng hết ôn nhu, đến cuối cùng hai bên má đều bị nước miếng làm ướt sũng, mà môi cũng không biết bị hai cái miệng nhỏ nhắn mềm nóng ấm kia hôn bao nhiều lần, chỉ cảm thấy một mùi thơm ngập mũi. Nhưng bị hai cô nhóc coi như là vật phẩm tranh đua đẩy qua kéo lại, Hướng Nhật trong lòng ít nhiều cũng không thấy sảng khoái, thừa dịp miệng của một cô nhóc đang hôn miệng mình chùn chụt đột nhiên một tay ôm chặt lấy nàng, miệng hắn hé ra "Cắn" chặt đôi môi mềm của nàng quyết không tha.
Ngay lúc cô bé bị hắn ôm trong lòng còn có chút giãy dụa, nhưng một lát sau rốt cuộc cũng buông lỏng người, ngập ngừng "Không thành thạo" mà đáp trả lại hắn, Hướng Nhật dấn thêm một bước, luồn đầu lưỡi vào trong miệng cô bé, tìm kiếm truy đuổi nút lấy cái lưỡi thơm tho của cô bé.
Cho đến khi cô bé cảm thấy không đủ không khí để thở nữa thì Hướng Nhật mới buông nàng ra, lúc này mới thấy rõ trong lòng mình chính là Tằng Niếp, còn Hác Manh đang ở một bên ngơ ngác ngây ngốc đứng nhìn. Nàng đột nhiên thấy sư phụ quay đầu, vừa định chạy trốn, một cánh tay nhanh chóng vươn tới gần vừa vặn ôm lấy nàng, sau đó chỉ thấy một khuôn mặt áp sát mặt nàng.
- Ừm...
Lại thêm một nụ hôn thật dài, cho đến khi đối phương muốn hết hơi Hướng Nhật mới chịu buông ra.
Hai cô nhóc sắc mặt đỏ bừng:
- Đại ca (Sư phụ), anh chiếm tiện nghi của bọn em!
- Hai em nói vậy mà nghe được à?
Hướng Nhật làm ra vẻ tức giận:
- Là hai em chiếm tiện nghi anh trước mà, lại còn làm nhiều lần như vậy, anh mới có trả lại một lần có đúng không?
- Vậy anh nói bọn em ai xinh đẹp hơn?
Nói xong, hai cô nàng trừng mắt liếc nhau một cái.
- Ách...
Hướng Nhật lộ ra vẻ mặt như trầm tư nghĩ ngợi, một lát sau khuôn mặt cực kỳ "Đau khổ" cho ra quyết định:
- Như vậy đi, hai em mỗi người đều cho anh sờ một ngàn lần, lúc đó anh sẽ nói cho các em biết ai là người xinh đẹp hơn!
Không ngờ vừa dứt lời, hai cô nhóc giống như đã thỏa thuận trước mỗi người đập cho hắn... một cái gối ôm!
Hác Manh:
- Sư phụ thứ lưu manh!
Tằng Niếp:
- Đại ca đồ sắc lang!
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh