People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 204: Hộ Hoa Quân Đoàn (Hạ)
gươi là người viết tờ giấy này?
Hướng Nhật liếc mắt nhìn tên răng thối nào đó, dùng tiếng Nga lưu loát hỏi.
- Ừ.
Tên diện mạo quái đản quay sang nhìn một tên bị lãng quên trong "Hộ hoa quân đoàn" - tên nam nhân gầy yếu tàn phế, trong đôi mắt một lớn một nhỏ hiện ra vẻ nghi hoặc giống nhau:
- Ngươi nói được tiếng Nga?
Tiếp theo hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ hiểu ra:
- Lá thư này của ta là do ngươi phiên dịch sao?
- Không sai!
Hướng Nhật không phủ nhận, đồng thời xoa cằm lộ ra vẻ mặt đăm chiêu:
- Quả thật ta rất tò mò, các ngươi muốn cái đồ vật kia...
- Ta nghĩ anh bạn tốt nhất không nên biết.
Không đợi Hướng Nhật nói xong, tên răng thối đã ngắt ngang lời hắn, tiếp theo hoàn toàn không coi sự tồn tại của hắn vào đâu, quay sang nhìn cô nàng ngoại quốc bốc lửa bên cạnh cười hắc hắc nói:
- Ngang Na tiểu thư, ngài đã suy nghĩ cân nhắc kỹ chưa? Thời gian chúng tôi cũng không còn nhiều!
Hướng Nhật không lộ ra vẻ bất mãn gì khi đối phương coi hắn như không khí, chỉ cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà thái độ của cô nàng nóng bỏng Ngang Na Y Ti vẫn kiên quyết như cũ:
- Thật xấu hổ, tiên sinh Phí Lạc Đa La, ta không biết các ngươi muốn cái gì, cho nên không thể nào suy nghĩ cân nhắc được!
Ánh mắt tên diện mạo quái đản trở nên lạnh lẽo, cũng vì hắn nảy sinh ác tâm cho nên vẻ mặt càng thêm dữ tợn kinh khủng:
- Chẳng lẽ Ngang Na tiểu thư muốn bức chúng tôi sử dụng bạo lực sao? Ta nghĩ chuyện này cũng không phải là chuyện mà mọi người hy vọng chứng kiến.
- Ngươi muốn làm gì!
Có lẽ bị lời nói của đối phương hù dọa, Ngang Na Y T từng bước lùi về phía sau, nhưng trong giọng nói vẫn ngầm mang ý tứ không thỏa hiệp chút nào:
- Đây chính là trường học, nếu như ta xảy ra chuyện gì, tất cả các ngươi cũng đừng hòng trốn thoát!
- A, phải không?
Tên diện mạo quái đản giọng đầy trào phúng nói:
- Thật cảm ơn sự nhắc nhở của Ngang Na tiểu thư, có điều... cô hình như quên nơi này cũng không phải là nơi đông người, chỉ có vài người chúng ta mà thôi, nếu có chuyện gì chỉ sợ cũng không có người nào nhìn thấy?
- Cũng không nhất định như vậy!
Ngang Na Y Ti ngoài miệng mặc dù vẫn nói cứng, nhưng thật ra trong lòng đã bắt đầu hối hận, vốn sớm biết sẽ đụng phải chuyện như vầy thì cũng nên chờ giờ tan học, có nhiều người xung quanh hơn, đáng tiếc bây giờ hối hận cũng vô dụng, nhưng lại làm liên lụy đến hai người bạn học không có liên quan này. Điều này làm cho lòng nàng rất bất an, nhưng biểu hiện so với vừa rồi càng ngang ngạnh hơn:
- Ở đây ta có hai người bạn, ngươi cho rằng ngươi có thể giữ chân hết bọn ta sao? Chỉ cần... mau...
Lúc Ngang na cảm thấy không xong, đang muốn la lên "Mau chạy thoát", nhưng lại phát hiện bảy, tám nam nhân cường tráng đã vây ba người bọn nàng lại.
Tên diện mạo quái đản ung dung nhìn con mồi trong vòng vây, vẻ trào phúng trong mắt càng đậm:
- Ngang Na tiểu thư, ta thật không biết cô ngu ngốc hay là cô thông minh, nếu như cô trước đó cùng bọn họ bỏ chạy có lẽ còn chút hy vọng, đáng tiếc... Cô tốt nhất nên giao đồ vật kia ra, nếu không mấy người bạn kia sẽ vì hành vi "Không tự giác" của cô mà xảy ra tình trạng gì đó ngoài ý muốn.
Vừa nói, tên diện mạo quái đản ngoắc ngoắc hai ngón tay, lập tức hai nam nhân cường tráng liền nhào tới như muốn hù dọa đôi nam nữ.
- Ngươi... hèn hạ!
Vẻ mặt Ngang Na Y Ti căng thẳng, lập tức lao tới trước mặt hai nam nhân cường tráng ngăn cản bọn họ.
Tên diện mạo quái đản cũng không thèm để ý đến cử động của đối phương, đưa tay ra hiệu cho hai người bên mình dừng lại, rồi nói một cách rành mạch:
- Ngang Na tiểu thư, cô còn chưa quyết định được sao? Cho cô biết, sự an toàn của hai người bạn của cô đang nằm trong tay cô đó.
Vừa nói xong, hai mắt hắn như vô tình nhìn ra phía sau đối phương.
- Phí Lạc Đa La!
Ngang Na Y Ti ngoài miệng thì làm cứng la lên nhưng trong bụng lại run, đột nhiên nàng kéo Nhâm Quân đang ngơ ngác không biết mấy người này đang nói cái gì tới bên mình:
- Vị này là Nhâm tiểu thư, là con gái của giáo sư Trần dạy ngoại ngữ.
- A, thật quá tuyệt vời!
Trong giọng nói của tên diện mạo quái đản Phí Lạc Đa La mặc dù có ý e ngại, nhưng trên mặt hắn lại tỏ thái độ không việc gì đáng ngại, nhìn về phía con gấu đực bên cạnh nói:
- Khuê Khắc, ngươi không phải thích nhất là mèo hoang phương Đông sao? Ngươi thấy nàng ta thế nào?
Vừa nói, hắn chỉ về phía Nhâm đại tiểu thư đang có cảm giác bất ổn khi bị lôi ra.
- Rất... tốt, tốt lắm...
Gấu đực mắt nhìn chằm chằm vào "Con mèo hoang nhỏ nhắn phương Đông", miệng há to, rõ ràng có thể thấy được một ngấn nước theo khóe miệng chảy ra. Hướng Nhật bên cạnh thấy vậy cau mày, mặc dù hắn thừa nhận cô nàng bên cạnh quả thật xinh đẹp, nhưng có vẻ hơi xương xẩu một chút, trên người nàng hầu như không có mấy cân thịt, còn cái tên to con nặng trên 250 pounds (trên 113 kilogram) trước mắt chả nhẽ chưa từng thấy qua gái đẹp? Hướng Nhật đã rất ngứa mắt với tên to như gấu thấy con gái chảy nước miếng kia.
Cho dù không hiểu được tiếng Pháp, nhưng Nhâm Quân qua vẻ mặt và ánh mắt làm người khác muốn buồn nôn của bọn họ đại khái đã đoán ra được ý đồ của bọn họ. Nàng sợ hãi trốn ra sau lưng tên lưu manh "Đáng ghét" đang đứng cạnh mình, ôm chầm lấy cánh tay của hắn.
- Này cô bé, cô có thể nhẹ nhàng một chút hay không? Làm ta đau!
Giọng nói của Hướng Nhật vang lên một cách không thích hợp. Thực ra, hắn muốn cho đối phương đắc ý một trận sau đó ra tay đả kích trả thù như vậy mới sướng. Nhưng hiện tại xem ra cái này trò "Mèo vờn chuột" có vẻ rất thú vị này chắc phải sớm kết thúc, vì ánh mắt của cái tên gấu chó đáng ghét kia thật sự làm cho hắn nhịn không được nữa.
- Tại ta... khẩn trương!
Bị lưu manh trêu, Nhâm đại tiểu thư khôi phục lại ngay cái bản tính "Hung thần ác sát" khi nãy của mình, hung hăng bấm vào khuỷu tay hắn một cái rồi mới chịu buông ra.
- Khẩn trương thì bóp người ta như vậy sao?
Hướng Nhật khoái hết chỗ nói, vừa định tiếp tục đùa giỡn với cô nàng thêm một chút thì tên diện mạo quái đản không cho hắn cơ hội, lớn tiếng ngắt ngang lời hắn:
- Ngang Na tiểu thư, Trung Quốc có một câu châm ngôn "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" cô hẳn có nghe qua, cô cho rằng nơi này không phải là Paris cho nên ta không dám ra tay thu thập hai tên da vàng kia đúng không?
Thực ra Ngang Na Y Ti quả thật có suy nghĩ như vậy, hy vọng cái may mắn đó xảy ra, nhưng nàng cũng biết với sự hung tàn của mấy gã kia thì chắc bọn chúng không bận tâm tới những chuyện như vậy. Đang tính mở miệng nói cái gì đó thì nàng chợt cảm thấy bả vai trái của mình như bị một lực mạnh đẩy một cái, tức thời cả người lảo đảo vài bước về phía bên phải. Vừa muốn quay đầu lại xem là ai đẩy mình thì một giọng nói mang cho nàng cảm giác thân thiết đột nhiên vang lên, hơn nữa câu nói khi nói xong quả thật làm cho hai cô nàng phải hú hồn:
- Này, thằng xấu như quỷ kia, mày có biết ông đây ghét nhất là cái loại động vật nào không hả?
Có một nguyên tắc: đánh người không đánh mặt, mắng người chứ không lôi ra nỗi đau của người, nhưng Hướng Nhật dường như không băn khoăn tới cái nguyên tắc này, trực tiếp "Lột lớp da mà xát muối vào thịt" của đối phương, cái này dám dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng!
- Đồ chết bầm! Tao giết mày!
Quả nhiên, cơn giận của tên nam nhân phế vật như giông bão nổi lên. Hắn cũng không cần biết đối phương chán ghét cái loại động vật gì, nhưng hắn biết hắn ghét nhất là bị người ta nói tới tướng mạo của hắn, hơn nữa không hề e ngại mà nói huỵch toẹt như tát nước vào mặt đến vậy. Tên nam nhân phế vật nhất thời ngay cả chuyện muốn lấy lại đồ vật gì đó cũng quên khuấy đi, chỉ muốn hiện giờ phải cho cái con khỉ da vàng trước mặt biết lợi hại của mình. Chuyện này thật đã đụng chạm tới tự ái, khơi dậy cái "Niềm đau chôn giấu" vì tướng mạo "Tuyệt thế" một trong vạn người mới có của hắn, vì vậy hắn liền đánh mắt với hai tên nam nhân cường tráng rồi nhìn về phía hai người nam nữ Á Đông.
Chỉ thấy hai gã kia khi nhận được tín hiệu từ đại ca mình thì liền bật người không chút chần chừ nhào tới. Ngang Na Y Ti bên cạnh cũng vội vàng vọt tới, nàng muốn ngăn cản hai tên nam nhân cường tráng như lang như hổ kia, nhưng vì khoảng cách quá xa, hơn nữa tốc độ lại nhanh không bằng hai gã, chỉ có thể trơ mắt mà đứng nhìn người nam nhân tay bị thương luôn mang cho nàng cảm giác thân thiết kia sắp phải hứng chịu nắm đấm của hai gã lang sói nước mình.
- Không...
Nhâm Quân cũng bị cái cảnh này hù cho muốn ngất, đang muốn đưa tay kéo cái tên "Đáng ghét" của mình lại thì phát hiện tay mình không đủ dài để làm chuyện này. Mắt thấy tên "Đáng ghét" của mình sắp phải ăn đòn từ đôi tay cứng như thép của đối phương, nàng thét lên một tiếng sợ hãi rồi nhắm tịt hai mắt lại!
Tên nam nhân phế vật kia cũng không hề động lòng vì tiếng hét của Nhâm Quân, đôi mắt một con to và một con nhỏ của hắn ta đầy vẻ tàn nhẫn, như muốn xem thấy cái cảnh "Con khỉ da vàng" kia bị xé nát thành từng mảnh nhỏ.
- Bốp! Bốp!
Hai tiếng "Bốp" vang lên, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, cái tên bị thương tật số phận bị phán chắc chắn banh xác thì lại bình yên vô sự đang đứng tại chỗ, còn hai gã cao to đánh người lại bay ngược về sau đến cả mấy thước, nặng nề va vào hai thân cây đại thụ, sau đó té rớt trên mặt đất.
Cô gái nước ngoài có thân hình bốc lửa chỉ biết mở to hai mắt tròn xoe nhìn cảnh diễn ra trước mặt, giống y như nhìn thấy cảnh Chúa Jesus bị đóng đinh trên cây thập tự giá nhưng lại gào lên điên cuồng "Ta là Tôn Ngộ Không"! Nhâm tiểu thư thì vẻ mặt mừng như điên, dường như còn kèm theo một chút xấu hổ lăn tăn... rất khó hiểu!
Còn mặt của cái tên phế vật vẻ hứng thú khi muốn thấy người bị bầm dập vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, pha lẫn vào đó là vẻ không dám tin, cùng với cô gái nước ngoài giống như một người gỗ!
- Này, thằng xấu như quỷ kia! Muốn biết tao ghét nhất động vật nào không hử?
Hướng Nhật miệng cười mà mặt lạnh lùng nói, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt nhìn hắn như quái vật của mọi người, lại một lần nữa lặp lại câu hỏi mới vừa rồi, sau đó từ yết hầu thanh thoát, miệng phát ra một từ: "Crapuad!" (tiếng Pháp có nghĩa là cóc, hay một tên khác = cóc xấu xí)
Khuôn mặt xấu xí của tên phế vật tức thì co quắp lại...
- A...
Gã to như gấu đứng bên cạnh chợt điên cuồng hét to lên, giơ nắm đấm lớn như cái nồi đất của hắn đập tới Hướng Nhật đang không hề phòng bị.
Hướng Nhật lạnh lùng thoáng nhìn, khi nắm tay sắp tới đầu thì hắn không hề có dấu hiệu nào báo trước giơ một tay tóm ngay cổ tay của đối phương, chủ nhân của nắm đấm bị tóm kia bộ mặt trong nháy mắt đỏ bừng bừng.
Màn biểu diễn này còn làm cho người ta khó tin hơn là cái cảnh được xem khi nãy. Cái cảnh trước đó xảy ra quá nhanh, nam nhân tàn phế kia một cước đá bay hai tên to con cường tráng như thế nào không ai thấy rõ, nhưng tình cảnh hiện tại chính là sự thật đang diễn ra rõ ràng ngay trước mặt mọi người. Một nam nhân gầy yếu đến nỗi gió thổi qua là ngã gục và một tên có thể so với "Gấu chó", một quyền của hắn có thể đánh chết con trâu to; một cánh tay mảnh khảnh vs. một cái tay bắp thịt cuồn cuộn; hai thái cực rất trái ngược nhau! Theo đúng nguyên lý bên bắp thịt cuồn cuộn tráng kiện phải thừa sức áp đảo bên kia, nhưng bàn tay mảnh khảnh giống như vật thể với nhiều phần tử nhỏ mật độ dày đặc, giống như một khối bọt biển, ngay lập tức nhẹ nhàng quấn lấy, giữ chặt nắm tay tráng kiện không chút suy suyển!
- Rắc!
Một tiếng "Rắc" của khớp xương bị gãy vang lên làm cho người ta phải rùng mình dựng hết cả tóc gáy, mọi người ở đây đều có thể nghe được rất rõ ràng. Chỉ thấy cánh tay của tên to như gấu kia giờ đã mất tự nhiên, vặn vẹo cong vòng, giống như một cây sắt bị một sức mạnh to lớn bẻ cong ngoằn đi.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tên to như gấu ôm lấy cánh tay bị bẻ cong hoảng hốt chạy ra khỏi rừng cây nhỏ, nhiệm vụ cấp bách hiện tại của hắn chính là tìm một bác sĩ nối xương chỉnh hình!
Mà thực ra, Hướng Nhật cũng không thật sự muốn làm cho tên to như gấu tàn phế, hắn chỉ muốn tên kia nằm ở bệnh viện dưỡng thương khoảng nửa năm thôi!
- Này, cóc lão huynh, không ngại bắt tay với ta chứ?
Hướng Nhật nhìn về phía tên phế vật còn đang ngẩn người ra, trong mắt đầy ý "Bất thiện" hỏi hắn.
- Ya...
Tên phế vật thét lên một tiếng chói tai, giống như gái trinh gặp phải cường bạo, cướp đường bỏ chạy trối chết, nhưng tiếng thét chói tai kia lại kéo dài mãi không thôi. Còn mấy tên nam nhân to lớn mới vừa rồi còn hùng hổ cũng nhanh như chớp chạy đi, ngay cả hai tên vừa rồi xui xẻo bị trúng cước cũng chật vật đứng lên lê cái thân tàn khập khiễng bỏ chạy.
- Lợi hại, thật là lợi hại!
Ngang Na Y Ti sau khi phục hồi tinh thần, đột nhiên lao về phía anh Hướng Nhật đẹp trai, chu môi hôn hắn cái chụt.
- Chụt...
Hai đôi môi kết hợp quyện chặt vào nhau, một nụ hôn dài đầy lãng mạn kiểu Pháp!
Hướng Nhật bị đôi môi thơm bất thình lình tập kích cả người như mê đi, kinh ngạc ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp lông măng mịn màng ngay trước mặt mình của cô gái người nước ngoài, ngực hắn cảm thấy như bị ép chặt bởi hai quả đồi vĩ đại rất mềm mại và co dãn của nàng, hắn nhất thời cũng quên đẩy nàng ra!
Miệng Nhâm Quân trề ra méo xẹo, thấy cái kiểu hưởng thụ của tên sắc lang "Đáng ghét" kia thì chỉ muốn xông vào mà... tách hai người bọn họ ra, sau đó đập cho tên sắc lang kia một trận tơi bời hoa lá. Nhưng đây chỉ là ý nghĩ trong lòng nàng, nếu muốn biến thành hành động cụ thể thì không biết phải lấy lý do nào cho hợp lý. Tuy nhiên nàng không dám tiến lên cũng chưa chắc không có người có can đảm làm chuyện này thay nàng!
- Hướng Quỳ...
Xa xa, một tiếng rống giận cao vút của nữ nhân nào đó vang lên.
Hướng Nhật trong lòng run lên, cái giọng này... dường như rất quen thuộc! Nhưng sao nàng lại đến nơi này nhỉ?
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh