Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172: Cẩn Thận Em Nổi Máu Ghen Bây Giờ
ãi đến khi không còn thấy cô nàng điên khùng thích mặc nam trang phía sau nữa, Hướng Nhật mới dừng chân lại, liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, sau đó không khỏi cười khổ. Thì ra để trốn tránh sự đuổi giết của An đại tiểu thư, không biết từ lúc nào hắn đã chạy tới quán cơm do nhà của cô bé kia mở ở gần đó, chỗ này cách trường học ít nhất cũng năm, sáu dặm.
Dù sao bữa sáng cũng mới chỉ ăn qua loa cùng An đại tiểu thư trên đường tới trường, lại phải chạy trốn một quãng đường dài, giờ đây trong bụng hắn sớm đã rỗng không, ăn thêm một bữa nữa là vừa.
Nhưng điều làm cho Hướng Nhật không nghĩ tới chính là khi hắn vừa mới bước vào quán cơm thì gặp người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này -- nữ sĩ quan cảnh sát Thiết Uyển.
- Anh, sao anh lại tới đây?
Hiển nhiên Thiết Uyển thấy rất bất ngờ khi nhìn ra người vừa đến.
- Anh... tới để ăn sáng.
Hướng Nhật ngập ngừng một chút rồi nói.
- À.
Nữ sĩ quan cảnh sát lên tiếng, tiếp đó lại trở nên trầm mặc. Hướng Nhật cũng vì thấy nàng trầm mặc nên không tiếp tục mở miệng nói chuyện, hai người cứ lẳng lặng mà đứng đấy.
May mắn, không khí khiến người ta thấy ngột ngạt này cũng không duy trì bao lâu. Tằng Niếp từ trong phòng bếp đi ra, vừa thấy lưu manh đại ca thì lập tức hưng phấn chạy tới nghênh đón hắn:
- Anh, anh đến rồi à?
Hai người còn đang nhìn nhau thì bị giọng nói trong trẻo của cô bé làm cho bừng tỉnh, Thiết Uyển bối rối tránh né ánh mắt của hắn bằng cách cố gắng dời sự chú ý sang chỗ khác, ngay cả cách xưng hô của cô bé với hắn nàng cũng không để ý.
Hướng Nhật cũng ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, tiếp theo nhìn về phía cô bé ở một bên hỏi:
- Cô bé, sao em không đi học, anh nhớ hôm nay mới là thứ Năm mà?
- Ôi, đừng nói nữa!
Vốn trên mặt cô bé vẫn đang duy trì nụ cười hưng phấn, nhưng sau khi nghe thấy lời này thì lập tức ủ rũ hẳn, giống như bị người ta đoạt mất món đồ chơi yêu thích, giọng nói cũng thêm phần buồn bã:
- Hiệu trưởng của trường em không biết bị con gì cắn mà lại tuyên bố hôm nay được nghỉ, ngày mai thứ Sáu sẽ đi học bù. Thật tức điên lên được, ngày mai em còn định cùng đám bạn học đi sở thú xem 'Tiểu Phi', giờ thì chả hy vọng gì nữa.
Mặc dù không rõ '"Tiểu Phi" trong lời của cô bé nói là thần thánh phương nào, nhưng ít nhất có thể xác định: đấy là một loài động vật trong sở thú, thế nên Hướng Nhật không khỏi cảm thấy có chút buồn cười:
- Ai quy định muốn đi sở thú thì nhất định phải vào ngày mai? Hôm nay em đi không được sao?
- Vô dụng...
Cô bé oán giận xua tay:
- Anh không biết đấy thôi, chỉ có thứ Sáu mới có thể thấy "Tiểu Phi", vào lúc khác muốn xem cũng không có nơi nào cho xem.
- Có chuyện này sao?
Hướng Nhật ngược lại bắt đầu có hứng thú với 'Tiểu Phi', đang muốn hỏi xem nó là cái thể loại thú gì thì nữ sĩ quan cảnh sát quay sang cáo từ một tiếng và chuẩn bị rời đi.
Hướng Nhật lập tức theo phản xạ có điều kiện nắm lấy tay của nàng, chờ nàng quay đầu lại thì mới ngượng ngùng nói:
- À... có thể cùng ăn sáng với anh hay không?
- Đúng vậy, chị, đại ca mới đến, chị cũng đừng đi nha!
Tằng Niếp cũng ra sức phát huy quyền làm nũng mà chỉ đặc biệt những cô gái nhỏ mới có.
- Ta...
Thiết Uyển muốn nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy vẻ cầu khẩn trong ánh mắt lưu manh thì lòng mềm nhũn ra, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
- Thật tốt quá!
Cô bé cao hứng đến nỗi nhảy cẫng lên, lập tức dọn mấy chỗ trống ở cái bàn gần nhất để hai người ngồi xuống. Thực ra, trong suy nghĩ đơn thuần của nàng, nàng tưởng hai người đang có mâu thuẫn gì đó nên nàng cố ý làm thế, coi như là giúp bọn họ một phen. Với lại chị cảnh sát kia cũng không đáng ghét, cho dù chị ấy có cái gì mập mờ với lưu manh đại ca thì cũng có thể rộng lượng bỏ qua.
- Đại ca, anh muốn ăn gì?
Chờ cho hai người đều ngồi xuống xong xuôi đâu đó, cô bé lại lấy lòng bằng cách hỏi thăm.
- Tuỳ em, có thể lấp đầy bụng là được, nhưng mà nếu có các món như đùi gà, đùi vịt thì tốt hơn.
Hướng Nhật mặc dù không kén chọn đồ ăn, nhưng món thịt luôn luôn là thứ hắn yêu thích nhất.
- Buổi sáng ăn nhiều dầu mỡ như vậy sẽ không tốt cho hệ tiêu hoá đâu.
Cô bé không cho sở thích của hắn là đúng:
- Như vậy đi, anh đã không nói thì để em chọn giùm cho, em cho anh ăn thử cơm chiên trứng nhé, em sẽ tự mình xuống bếp. Vừa rồi chị cũng ăn món này và khen ngon lắm.
Nói xong, vẻ mặt cô bé đắc ý như vừa tìm ra Châu Mỹ, sau đó hoạt bát chạy vào trong bếp.
Hướng Nhật nhìn theo bóng lưng nàng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, hắn lắc lắc đầu, cô bé này một khi đã quen thân với ai thì sẽ lộ ra vẻ ngọt ngào đáng yêu đến chết người. Quay đầu lại, phát hiện nữ sĩ quan cảnh sát đang dùng vẻ mặt khác thường nhìn mình, Hướng Nhật biến sắc, vội vàng giải thích:
- Cái này... anh giúp cô bé một chút chuyện, nên bây giờ cô bé đã hết hiểu lầm anh, không chỉ thế... còn gọi anh là "Đại ca" nữa.
Thiết Uyển ngược lại không hề nghi ngờ giữa hắn và cô bé kia có quan hệ gì không minh bạch, chỉ không rõ hai người bọn họ làm lành với nhau khi nào, hơn nữa lại còn thân mật như vậy. Nghe hắn giải thích xong, mặc dù không còn ngạc nhiên nữa, nhưng trong lòng vẫn thấy uất ức, thấy đối phương vột vàng giải thích như vậy, rõ ràng là cực kỳ quan tâm đến mình, nhưng bát nước đã đổ đi còn có thể lấy lại được hay sao?
- Tiểu Uyển, em sao vậy?
Thấy nữ sĩ quan cảnh sát không nói lời nào, trong lòng Hướng Nhật ngược lại có chút thấp thỏm không yên. Bây giờ hắn rất sợ bị chụp mũ là đi trêu chọc "Nữ nhân" khác, nhất là trước mặt nữ sĩ quan cảnh sát vốn đã mất đi sự "Tin tưởng" đối với mình.
- Không có gì.
Thiết Uyển lắc lắc đầu, tâm trí trở về với thực tại, đột nhiên nàng nhớ tới một chuyện nên hỏi:
- Chuyện hôm đó... anh có giải thích rõ ràng với Sở Sở hay không?
Hướng Nhật biết nàng muốn hỏi chuyện hôm đó trong bệnh viên Sở Sở đột nhiên bỏ đi, hắn cũng không giấu nàng, khi nói giọng còn có chút suy sụp:
- Cô ấy dọn ra rồi!
-......!
Thiết Uyển lại trầm mặc, thật lâu sau mới thấp giọng nói:
- Hôm đó đều do em, nếu không phải em nói...
- Không...
Hướng Nhật lên tiếng cắt đứt lời của nàng, giọng nói càng thêm trầm buồn:
- Sở Sở và em, ai anh cũng không bỏ, trừ phi anh chết!
Thiết Uyển trong lòng run lên, ngẩng đầu lên thấy ánh mắt đối phương đang nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng càng thêm hoảng sợ, vội vàng chuyển chủ đề:
- Được rồi, chyện tối qua... anh ổn chứ?
- Anh không sao, chỉ đụng phải hai con chó dại mà thôi.
Hướng Nhật biết chuyện tối hôm qua không thể gạt được nữ sĩ quan cảnh sát, trên thực tế hắn cũng không định giấu diếm nàng.
Nhìn sơ qua trên dưới người lưu manh một lúc, xác định hắn không có việc gì, Thiết Uyển mới hỏi tiếp:
- Sao anh lại chọc vào đám sát thủ này?
- Nguyên nhân có thể là vì vị nữ hoàng kia?
Hướng Nhật nói ra suy đoán của mình, thật ra trong lòng hắn đã sớm khẳng định sự thật này.
- Là cô ấy?
Thiết Uyển sửng sốt, nhưng lập tức phục hồi lại tinh thần, bằng vào sự thông mình của nàng, đương nhiên đã phỏng đoán được tình hình thực tế một cách đại khái, lúc này trong lòng nàng không khỏi lo lắng cho lưu manh. Nàng đã từ miệng của nữ hoàng tóc vàng dò hỏi được một chút tin tức về đám sát thủ, chúng đều là những kẻ máu lạnh được huấn luyện đặc biệt. Mặc dù lưu manh kia quả thật rất lợi hai, nàng đã thấy hắn dùng ba cú đấm phá sập cả vách tường, nhưng ngược lại vì thế mà xương ngón tay của hắn cũng bị gẫy từng đoạn, do đó Thiết Uyển biết hắn cũng chỉ có máu thịt như người bình thường, nếu phải chống chọi với vũ khí hiện đại thì vẫn quá nguy hiểm. Chuyện tối qua đúng là một minh chứng, cũng may hai gã sát thủ đó chỉ dùng súng lục, nếu trên tay chúng cầm súng tự động, vậy... Thiết Uyển không dám nghĩ tiếp nữa.
- Nếu không... anh chuyển đến ở cùng em được không?
Không cần suy nghĩ, nữ sĩ quan cảnh sát đã đánh bạo nói ra những lời này. Mãi đến lúc nói xong, nàng mới ý thức được mình đang nói gì, trong lòng không khỏi buồn phiền, nhưng sự mong chờ lại càng nhiều hơn.
- Không được!
Hướng Nhật miễn cưỡng cự tuyệt. Thực ra, khi nữ sĩ quan cảnh sát vừa thốt ra những lời kia, hắn thật sự xúc động muốn dọn ngay tới ở chung với nàng, nhưng ngay sau đó lập tức bỏ qua sự hấp dẫn của cái ý niệm trong đầu này. Nơi ở của nữ sĩ quan cảnh sát mặc dù vì có chút đặc thù, có đông bảo vệ nên có vẻ rất an toàn, nhưng Hướng Nhật không dám khẳng định bọn sát thủ trong bóng tối kia có thể điên cuồng đến nỗi vẫn dám xông vào chém giết hay không. Hơn nữa hắn còn băn khoăn một chuyện khác, Sở Sở vừa mới dọn ra mà mình đã chuyển sang ở cùng với nữ sĩ quan cảnh sát, như thế từ nay về sau sẽ khó có thể giải thích rõ ràng được.
- Vậy... anh phải cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho em ngay.
Thiết Uyển cố làm bộ bình tĩnh để nói, nhưng trong nội tâm lại vô cùng thất vọng, thậm chí mơ hồ còn có một loại cảm giác chua xót không thể nói rõ.
- Ừm.
Hướng Nhật gật đầu, rồi đột nhiên hỏi:
- Tiểu Uyển, cái vị nữ hoàng ngoại quốc kia bây giờ ở đâu?
Thiết Uyển mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút bất ổn:
- Anh hỏi cái này...
- Không có gì, chỉ muốn hỏi cô ta chút chuyện, xem có cách nào thoát khỏi đám sát thủ kia không?
Hướng Nhật bình thản nói, hắn coi như không nhìn thấy vẻ biến hóa trên khuôn mặt nữ sĩ quan cảnh sát, vì không để cho nàng lo lắng, cũng chỉ có cách che giấu mục đích thực sự của mình.
- Chỉ thế thôi sao?
Thiết Uyển vẫn hơi nghi ngờ, nhưng chuyện có liên quan đến an toàn của đối phương, nàng cũng không giấu diếm:
- Nếu anh muốn hỏi gì cô ấy thì phải nhanh lên một chút, bởi vì chiều nay cô ấy sẽ về nước.
- Cái gì!
Hướng Nhật kích động, lập tức đứng dậy:
- Em nói cô ta sẽ về nước? Chiều nay mấy giờ thì máy bay cất cánh?"
- Anh muốn làm gì!
Thiết Uyển rốt cuộc cũng ý thức được chỗ nào không đúng, giọng nói đã trở nên run rẩy:
- Anh, anh muốn xuất ngoại?
- Đúng vậy! Nếu không giải quyết tận gốc cái mầm họa này, anh sẽ đứng ngồi không yên, mà những người bên canh anh cũng sẽ bị nguy hiểm.
Đã tới nước này, Hướng Nhật cũng dứt khoát công khai ý định của mình.
- Anh... anh như vậy sẽ chết đó!
Thiết Uyển đã chuyển sang giọng nghẹn ngào:
- Anh không nên đi, dù sao nữ hoàng cũng đã trở về, có thể bọn chúng sẽ không quay lại đây nữa.
- Có thể? Vẫn chỉ là phỏng đoán, anh không muốn bất kỳ người nào trong bọn em xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó ngay cả hối hận anh cũng không có cơ hội!
- Không nên...
Thấy lời khuyên của mình vô dụng, Thiết Uyển bước tới nắm lấy hai vai hắn, lưu manh lập tức đau đến mức phải rên lên một tiếng.
Thiết Uyển lập tức nhận ra sự khác thường, mà cảm giác trong tay cũng nói cho nàng biết là có vấn đề. Nàng lập tức xé tay áo của hắn ra, trên cánh tay đã phát hiện lớp vải trắng quấn quanh một vị trí ở gần vai, chỗ đó còn có vết máu chảy ra.
- Tại sao lại như thế này? Hướng Quỳ, anh bị thương sao lại không nói cho em biết!
Mắt Thiết Uyển đã bắt đầu phủ một làn sương, đột nhiên nàng ôm lấy hắn, cứ như sợ chỉ một khắc sau hắn sẽ biến mất trước mắt mình.
- Chỉ trúng một phát súng thôi mà, đạn đã được lấy ra, không sao nữa rồi.
Hướng Nhật nói mấy lời an ủi.Nhưng nó lọt vào trong tai của nữ sĩ quan cảnh sát lại thành ra phản tác dụng, nàng càng ôm hắn chặt hơn.
Đúng lúc hai người đang ôm nhau thân mật, một giọng nói giòn tan vang lên:
- Này, hai người... Không ngờ lại thừa dịp em vắng mặt để thân mật với nhau, cẩn thận em nổi máu ghen bây giờ.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh