Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 131: Nhóc Con, Ngày Mai Ta Sẽ Dọn Đến Ở Cùng Ngươi (Thượng)
ở Sở và Thạch Thanh đã đi tới nơi, hai nàng liền phát hiện người đang nói chuyện cùng lưu manh không thể ngờ lại là người quen, khuôn mặt cả hai đều lộ vẻ nhăn nhó:
- An An, sao cậu lại tới đây?
- Các em đều biết nhau à?
Lần này đến lượt Hướng Nhật kinh ngạc, đồ đệ quen với cô nàng họ An thì hắn đã biết, nhưng ngay cả Sở sở cũng quen nàng ta thì... Không đúng! Vốn cho rằng chuyện này có chút kỳ lạ nhưng Hướng Nhật lập tức ngẫm lại, Sở Sở quen biết nàng ta cũng không có gì là lạ, cô nàng họ An này cũng quen biết chị Băng, vậy chẳng có lý do gì lại không biết Sở Sở.
- Thạch Thanh? Sở Sở?
An Tâm cũng không ngờ lại gặp được hai người bọn họ ở chỗ này, đầu tiên là mừng như điên, nhưng sau đó thấy cả hai nàng đều có vẻ thân mật với tên nam nhân đáng ghét kia, sự kinh ngạc và vui mừng trong lòng lập tức được thay thế bằng cơn đố kỵ điên cuồng.
- An Tâm, hai cô bé này là bạn của em à?
Kim Thân Dân cũng đã chú ý tới hai người đẹp, ánh mắt sáng lên rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, sau đó lộ ra nụ cười mà hắn tự cho là rạng rỡ như ánh mặt trời, tiếp theo lịch sự hỏi thăm.
- Đừng nhiều chuyện, hôm nay tôi gọi anh đến là để giúp tôi đánh nhau, anh quan tâm nhiều vậy làm gì?
Tâm trạng An đại tiểu thư đang khó chịu nên đương nhiên giọng nói rất nặng nề, huống chi nàng cũng cực kỳ chán ghét cái tên nam nhân thúi này, vì thế trong lời nói chẳng có chút nể nang nào.
Kim Thân Dân bị coi thường, nhưng hắn cũng không phủi tay bỏ đi, chỉ gượng cười xấu hổ, trước không nói đến chuyện gia đình đối phương cùng gia tộc của mình đang cùng hợp tác trên nhiều hạng mục rất lớn, mà chỉ bằng sự xuất hiện hai người đẹp trước mắt đã khiến hắn không thể bỏ qua. Đối với người tự xưng là "Tay cưa gái số một Triều Tiên" như hắn, nhìn thấy người đẹp như vậy sao có thể bỏ đi được? Huống chi chỗ này là trường học, theo hiểu biết của hắn, mấy cô nàng sinh viên là loại ham vinh hoa phú quý nhất, chỉ cần mình trông không tệ, lại chịu chi tiền một chút, các nàng còn không mau bám theo mình? Hơn nữa, với tướng mạo của mình, cho dù chẳng cần chi tiền cũng có thể dễ dàng cưa đổ mấy cô nàng này.
An đại tiểu thư cũng không biết được suy nghĩ xấu xa và cực kỳ tự sướng trong đầu tên "Cây gậy" Triều Tiên (1) bên cạnh, bây giờ nàng chỉ chú ý đến tên nam nhân bị thương kia, nhất là một tay của hắn vẫn đang khoác lên vai Sở Sở, điều này khiến nàng hết sức tức giận:
- Sở Sở, cậu cũng biết tên khốn nạn này à?
Vừa nói, ngón trỏ của nàng vừa chỉ thẳng vào mặt lưu manh.
Sở Sở ngạc nhiên, dùng ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn người nào đó một cái:
- An An, hai người bọn cậu có phải đang hiểu lầm gì nhau không?
- Hiểu lầm?
An Tâm bừng bừng lửa giận:
- Hiểu lầm cái con khỉ! Thằng ôn này, hắn ngày hôm qua, ngày hôm qua... ngang nhiên dám đánh tớ!
An Tâm vốn đang cơn tức giận muốn nói toạc ra, nhưng cân nhắc lại, cái chuyện xấu hổ ấy có lẽ không nên để nhiều người biết, vì vậy sửa lại mấy lời định nói ra khỏi miệng.
Hướng Nhật ở một bên nghe thế thì toát mồ hôi lạnh, may mắn là cô nàng này không nói ra chuyện mình đè nàng ta ra hôn, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Hướng Nhật thở phào một hơi, nào ngờ lại phát hiện ánh mắt ám muội của đồ đệ nhìn mình, trong lòng căng thẳng hẳn lên, không phải bị nàng nhìn ra điều gì chứ?
- Sư phụ làm sao vậy, hình như anh rất khẩn trương thì phải?
Quả nhiên, Thạch Thanh nhân cơ hội này đổ dầu vào lửa.
Mấy lời này của nàng quả thật khiến Sở đại tiểu thư phải chú ý, vẻ mặt đang nhìn lưu manh cũng trở nên quái dị:
- Hướng Quỳ, anh nói thật với em đi, thật sự là anh chưa từng bắt nạt An An... nàng ấy chứ?
- Cái này...
Hướng Nhật dè dặt xem nên dùng từ nào cho thích hợp:
- Hình như là không có mà?
Nếu cô nàng họ An cũng không dám nói ra, vậy chắc chắn là vì e ngại điều gì đó, lưu manh mừng rỡ liền lấp lửng trả lời.
- Ngươi còn dám nói!
An đại tiểu thư trợn mắt nhìn hắn:
- Tên khốn kiếp, cận vệ của ta bây giờ còn nằm trong bệnh viện, có cần ta đưa người đến đối chất không?
Hướng nhật nhún vai ra vẻ muốn sao cũng được. Hắn đang định nói vài lời châm chọc thì bị Sở đại tiểu thư cướp lời, hơn nữa mục tiêu chất vấn lại là hắn:
- Hướng Quỳ, anh thật sự đã đánh An An?
Trong khi nói, ánh mắt lộ ra vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có, thấy vậy trong lòng Hướng Nhật không khỏi sợ hãi:
- Anh chỉ... chỉ đùa một chút, đúng, chỉ đùa một chút thôi mà!
- Nếu ngươi đã thừa nhận đánh ta, vậy thì dễ nói chuyện rồi.
An Tâm cũng không để cho hắn giải thích dài dòng, mục đích đã đạt được, liền chớp lấy mấy lời của hắn:
- Hôm nay ta tới đây là muốn giải quyết một phen cho xong, chỉ cần ngươi đánh với người của ta một trận, nếu ngươi thắng, chuyện của chúng ta coi như xí xóa...!
- Có chuyện dễ dàng như vậy à?
Hướng nhật trợn mắt, không thèm để ý đến tên "Cây gậy" bên cạnh đang vì mấy lời khi dễ của hắn mà sa sầm nét mặt.
- Chính là dễ dàng như vậy đó, có điều nếu hắn làm ngươi bị thương hoặc tàn phế thì cũng không phải chuyện của ta!
An đại tiểu thư cười cười nói, nhưng giọng nói tàn nhẫn lại khiến người ta không rét mà run. Thực ra, nàng cũng không tốt bụng gì, chẳng qua vì trong lòng nàng đã sớm nắm chắc người nào đó hôm nay sẽ chết rất thê thảm! Dù sao kết quả cuối cùng đều giống nhau, có dặn dò hắn trước vài câu hay không thì có khác gì đâu cơ chứ?
Sở Sở cũng không rõ mưu đồ của hai người, trong lòng lo lắng nên định khuyên bảo vài câu:
- An An, chuyện này...
An Tâm không vừa lòng, lập tức cắt ngang lời nàng:
- Sở Sở, cậu không cần nói nữa, giữa tớ và tên khốn kiếp này phải có một người nằm xuống!
- Nhưng mà...
- Không nhưng nhị gì hết! Tóm lại hôm nay bọn họ nhất định phải đánh một trận!
An đại tiểu thư ngang ngược nói.
Sở Sở còn muốn nói cái gì đó liền bị Thạch Thanh ở một bên ngăn lại:
- Sở Sở, họ muốn thì cứ để họ đánh đi, em đừng quên, người nào đó từng có một chiến tích "Lẫy lừng" đấy nhé.
Thực ra, Thạch Thanh biết Sở Sở cũng không ngại trở mặt với cô bạn gái có sở thích đặc biệt kia, nàng chỉ sợ trong lúc đánh nhau lưu manh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên Thạch thanh cố ý nhắc lại việc người nào đó từng một mình đấu mấy trăm người để Sở Sở yên tâm. Mà Thạch Thanh cũng biết, cho dù sư phụ cầm thú chỉ còn một tay có thể tự do hoạt động, nhưng để hạ gục tên nam nhân đối diện kia có lẽ vẫn hết sức dễ dàng. Đối với người đặc biệt yêu thích Tae Kwon Do như nàng, từ lần đầu tiên nhìn thấy gã kia, nàng đã nhận ra hắn chính là Kim Thân Dân, quán quân TaeKwonDo toàn Triều Tiên năm năm liên tục. Nhưng thực lực của hắn cũng chỉ ngang ngửa nàng, nếu muốn một chọi một với sư phụ cầm thú thì đúng là chuyện viển vông.
Sở Sở được nhắc nhở cũng yên tâm hơn, nhưng vẫn đưa ra một điều kiện, đó là trận đấu phải tiến hành tại phòng tập nhu đạo, lý do là vì nơi đó rộng rãi, với lại cũng không lo bị giáo viên can thiệp. Còn sự thực có phải vậy hay không, chỉ có bản thân Sở đại tiểu thư mới rõ.
Thấy đối phương đáp ứng, An Tâm đương nhiên không phản đối, lập tức giục mọi người đi đến võ quán nhu đạo. Nàng không hề lo lắng mình sẽ thất bại, dựa vào sự "Am hiểu" đối với thực lực của gã người Triều Tiên, phần thắng của hắn quả thật rất lớn. Mặc dù ngày hôm qua biểu hiện của tên tàn phế kia cũng rất lợi hại, nhưng chính nàng trên đường đã được thấy năng lực của gã người Triều Tiên, chỉ bằng một đấm cũng đánh bay được mấy người, xem ra không hề kém tên kia. Huống chi tên tàn phế kia chỉ có thể dùng một tay, lần này dù hắn không chết cũng bị lột da. Đáng tiếc nàng đã đánh giá sai lầm thực lực của người nào đó, thực ra, lúc trước Kim Thân Dân vì muốn có cơ hội thân mật An đại tiểu thư mới cố ý gọi người biểu diễn một trận đại chiến trên phố. Bằng vào sức lực của hắn, một đấm đánh bay một người không thành vấn đề, nhưng đồng thời đánh ngã nhiều người như vậy thì có chút miễn cưỡng.
Nhưng hiển nhiên Kim Thân Dân cũng không để đối thủ vào mắt, bởi vì hắn cảm thấy đối thủ yếu ớt như vậy quả thật không xứng. Cái thân hình gầy yếu ấy mình chỉ dùng một ngón tay cũng có thể đẩy ngã, huống chi hắn còn bị thương một tay, Kim Thân Dân thấy mình giống như một người lớn cầm vũ khí đi ngược đãi một đứa trẻ mới học bò vậy. Nhưng hắn không nghĩ sẽ nương tay, cái này không chỉ vì đối phương đắc tội với nữ nhân được hắn để ý, mà còn vì hai nữ sinh tuyệt đẹp cứ thân mật với người nào đó khiến cho hắn nuốt không trôi. Vì thế hắn quyết định phải dạy dỗ thật tốt tên yếu đuối này, biến hắn thành trò hề, nếu có thể, hắn thậm chí còn định đánh gãy tay còn lại của tên kia.
Mấy người đi vào trong phòng luyện tập của võ quán nhu đạo, bởi vì giờ còn sớm nên chưa ai đến, cả phòng yên tĩnh, thật thích hợp cho một trận đấu tay đôi.
Chú Thích:
(1) Cao Lệ bổng tử ï¼ƪ³ ë ¤ë°©ì~ï¼0= cách gọi người Triều Tiên một cách miệt thị của người Trung Quốc.
Trả lời với trích dẫn
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh