Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Lý Tiểu Tà
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1097 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 49844 / 1256
Cập nhật: 2016-06-21 19:05:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 86: Nhiều Bạn Gái Chưa Chắc Là Một Chuyện Tốt
nh là con nuôi của Thiết phu nhân?
Sức tưởng tượng của tên thanh niên khiến lưu manh ngạc nhiên bái phục.
Hướng Nhật nhìn hắn đầy thâm ý, trong lòng càng thêm khẳng định cái tên trước mắt đúng là một gã đầu óc rỗng tuếch được che đậy dưới vẻ ngoài bảnh trai, nói không chừng chỉ số thông minh IQ của hắn còn chưa đến bảy mươi lăm:
- Cứ cho là như vậy đi.
Lưu manh tự nhủ, con rể là một nửa con ruột, con nuôi cũng là một nửa con ruột, cả hai coi như ngang nhau, như vậy có thể chứng minh một điều: con rể mà nhận là con nuôi thì cũng không có gì sai cả.
Tên thanh niên đẹp trai cau cau mày, ban đầu còn tưởng đối phương là một người bình thường muốn đi cửa sau để kiếm điểm, bây giờ ngược lại đối phương lại có một thân phận "Kinh người" như thế, tất nhiên không thể thất lễ được, không chừng sau này còn phải nhờ vả hắn. Nghĩ vậy, tên thanh niên đẹp trai khách sáo tự giới thiệu:
- Tôi họ Âu Dương, tên chỉ một chữ 'Kiếm'.
Rồi lại nói tiếp:
- Gia đình tôi và gia đình Thiết bá mẫu còn có chút quan hệ 'Thân thích', mẹ của tôi cùng Thiết bá mẫu là chị em họ xa.
- Thì ra là Âu Dương 'Tiện' huynh, quan hệ của chúng ta thật đúng là... Hướng Nhật cũng không nói hết câu, nhưng như vậy là đủ, đặc biệt đối phương lại là cái loại ngu ngốc, nói thế sẽ khiến hắn càng thêm hiểu lầm. Lưu manh trong lòng ác ý suy đoán, thằng này ngay cả tên cũng lấy chữ "Tiện" (phát âm giống chữ kiếm, có nghĩa là hèn hạ), quả thật đúng là hèn hạ. Nhưng hắn dám có ý đồ với đàn bà của mình, cho nên dù hắn không "Tiện", mình cũng sẽ bắt hắn trở nên "Tiện".
Nghe thấy đối phương đọc tên của mình thành cái từ khó nghe kia, Âu Dương Kiếm cảm thấy bực bội, nhưng cố gắng nhẫn nhịn đổi chủ đề hướng "Chú ý" đến nghề nghiệp của lưu manh:
- Chẳng biết...anh Hướng đang làm gì? Giữ chức vụ gì?
- Chức vụ thì chưa có, tôi vẫn còn là sinh viên.
Hướng Nhật nhạt giọng trả lời.
- Ồ, vậy à? Không biết anh đang học trường nào vậy?
Đáng lẽ Âu Dương Kiếm vẫn còn chút đề phòng với thân phận 'Con nuôi' của hắn, dù sao người xưa cũng có câu "Làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc phật", cơ hội của đối phương với Thiết tiểu thư quả đáng ngại, bây giờ nghe hắn nói chỉ là một sinh viên thì hoàn toàn yên tâm. Chưa kể nếu đem so sánh vóc người gầy yếu của hắn với vẻ cao ráo cường tráng đẹp trai của mình, rõ ràng là khác nhau một trời một vực, nghĩ kỹ lại, Thiết tiểu thư mạnh mẽ thế kia làm sao có thể thích loại nam nhân mỏng manh như cành trúc, gió thổi có thể bay này.
Hướng Nhật vẫn như trước nói bằng một giọng đều đều:
- Cao Đại, trường vô danh tiểu tốt thôi.
- Vô danh là vô danh thế nào? Đó là trường danh tiếng hàng đầu của cả nước mà.
Âu Dương Kiếm mặc dù ngoài miệng nịnh hót, nhưng trong lòng lại hết sức khinh thường. Trường học này ở Bắc Hải có thể lọt vào năm trường đứng đầu của cả nước, nhưng so với thế giới, muốn vào top 50 cũng phải châm chước một chút. Huống chi đem so sánh với một sinh viên tốt nghiệp Harvard như hắn thì đúng là "Một trời một vực".
Mặc dù che dấu rất kỹ, nhưng vẻ khinh thường của hắn vẫn bị lưu manh phát hiện, bất quá đây chính là điều lưu manh muốn. Bây giờ hắn càng khinh miệt thì về sau "Lễ vật" hắn nhận được lại càng lớn.
- Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Thiết Uyển nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện, vốn đang "Thương lượng" cùng mẹ liền đi ra mỉm cười hỏi.
- Tiểu Uyển, em về lúc nào? Sao không để anh ra đón?
Âu Dương Kiếm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn nàng, từ chỗ ngồi đứng dậy, có vẻ như muốn nghênh đón nàng.
Thiết Uyển khéo léo tránh khỏi bàn tay của hắn, đi về phía lưu manh.
- Lộ lộ, lại chỗ anh.
Hướng Nhật mập mờ chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nụ cười đắc ý trên mặt càng lúc càng sáng lạn.
Thiết Uyển lưng quay về phía Âu Dương Kiếm, hung hăng trừng mắt liếc xéo lưu manh một cái. Nàng giả bộ nhu thuận ngồi xuống bên cạnh hắn, song năm ngón tay lại thừa dịp cánh tay hắn chưa rút lại mà dùng sức nhéo vào phần thịt mềm bên hông hắn.
Âu Dương Kiếm bị biến hóa bất ngờ này kích động, khuôn mặt trở nên giận dữ:
- Các ngươi...
Hướng Nhật vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên:
- Quên chưa nói, Thiết Uyển là vị hôn thê của tôi.
Hắn cũng không để ý tới bên hông đang đau nhức, thò tay xuống nắm lấy năm ngón tay Thiết Uyển đang hành hạ mình. Nhưng người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy lưu manh đang thân mật vuốt ve bàn tay nhỏ nhắn của Thiết Uyển.
- Ngươi không phải...
Âu Dương Kiếm thấy hai người có cử chỉ thân mật như vậy, cả người run lên chỉ vào lưu manh miệng nói không nên lời.
- Anh muốn nói tôi không phải là con nuôi của Thiết phu nhân? Trên thực tế, con rể hay con nuôi tôi đều xem giống như nhau, không phải sao? Hướng Nhật dù đang bận "Thân mật" với Thiết Uyển vẫn ung dung nhìn hắn nói.
- Ngươi-
Âu Dương Kiếm nhớ lại chuyện vừa rồi, bản thân mình bị người ta xem như một con khỉ để đùa giỡn, cơn giận bộc phát, trán nổi đầy gân xanh, trong lòng cực kỳ muốn đập thằng oắt kia, nhưng lại cân nhắc đến việc bên cạnh hắn còn có một nữ nhân bản lãnh không vừa, Âu Dương Kiếm tức giận hừ một tiếng, xoay người mở cửa đi ra ngoài.
- Xong!
Hướng Nhật búng tay một cái, khuôn mặt vô cùng đắc ý, đồng thời còn pha lẫn vẻ dâm đãng không khỏi khiến người ta liên tưởng đến vài chuyện xấu xa.
- Còn không buông tay ta ra!
Thấy gã kia đã đi mất, vẻ mặt Thiết Uyển lập tức thay đổi, lạnh lùng nhìn lưu manh vẫn đang nắm lấy bàn tay nàng.
- Lộ lộ, bộ dạng của em bây giờ có hơi... khó nhìn một chút, không hợp với người đẹp như em chút nào, không bằng em cười một cái, anh buông tay ra ngay?
Hướng Nhật thương lượng. Vừa nghe đến đó, Thiết Uyển hung hăng nhéo bàn tay đang tác quái của hắn một cái, rõ ràng là không cho hắn cơ hội để thương lượng:
- Lần sau còn gọi ta như thế... coi chừng ta trở mặt với ngươi!
- Bà xã cũng không cho gọi, Lộ Lộ cũng không cho gọi, vậy anh gọi cưng là gì? Chẳng lẽ là Thiết Uyển sao? Chả có vẻ thân thiết gì cả. Thiết Uyển, tuổi của cưng so với anh hình như còn...
- Đi chết đi!
Không đợi hắn nói ra từ cuối cùng, Thiết Uyển đẩy hắn ra:
- Ngươi chê ta già phải không? Được lắm, trở về tìm người yêu bé nhỏ của ngươi tha hồ cưng này cưng nọ đi!
- Sao có thể như thế được? Tiểu Uyển của anh vẫn còn trẻ lắm mà...
- Vậy ý ngươi là sao?
Nghe hắn gọi mình là Tiểu Uyển, vậy chứng tỏ rằng mình vẫn còn rất trẻ, cơn tức của Thiết Uyển mới giảm đi một chút. Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện mà vừa rồi mình đã quyết định, mở miệng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi có muốn dọn đến ở cùng với ta hay không?
- Ở cùng với em?
Hướng Nhật bị cái hạnh phúc bất ngờ làm cho mê muội, liên tục gật đầu:
- Được, được...
Đột nhiên trong đầu xuất hiện khuôn mặt giận dữ của Sở đại tiểu thư, lập tức biến sắc la lên:
- Không được.
- Ngươi nói cái gì!
Vốn đang hài lòng khi nghe lưu manh nói muốn ở cùng với mình, khuôn mặt Thiết Uyển không che giấu được vẻ vui mừng, nhưng thấy hắn chớp mắt cái đã thay đổi thì trong lòng tức giận đến mức muốn băm hắn ra vạn mảnh:
- Ngươi lập lại lần nữa xem!
- Tiểu Uyển, đây không phải em đang ép anh à? Chính em đã đồng ý là cho anh nửa tháng thời gian cơ mà.
Hướng Nhật lắc lắc đầu cười khổ.
- Hừ, hừ.
Thiết Uyển hừ lạnh:
- Cho ngươi nhiều thời gian vậy để ngươi cùng cô ta vui vẻ với nhau đúng không? Vui vẻ chán chê rồi mới tới tìm ta chứ gì?
- Anh không có ý này... thật ra, hai người bọn em ai anh cũng không muốn bỏ rơi...
- Nói vậy là ngươi muốn bắt cá hai tay à? Ta đã nói rồi, ngươi đừng có nằm mơ! Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận! Ta hỏi ngươi, cuối cùng ngươi có dọn sang ở cùng ta không?
- Anh...
- Đồng ý thì gật đầu! Không thì lắc đầu, sau đó từ rày về sau chúng ta không có bất kỳ quan hệ gì nữa.
Thiết Uyển giọng lạnh như băng uy hiếp.
Hướng Nhật đầu muốn nổ tung, may mắn là lúc này Thiết mẫu từ trong bếp đi ra:
- Có chuyện gì mà ầm ĩ vậy? Lộ lộ, con lại gây khó dễ cho Tiểu Hướng phải không?
- Mẹ, chuyện này mẹ không cần quản!
Thiết Uyển đã hạ quyết tâm, không để ý đến mẹ mình ở bên cạnh bởi vì câu nói này của nàng đã bắt đầu bốc hỏa, quay sang nhìn lưu manh:
- Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không?
- Không đồng ý!
Người trả lời nàng không ngờ lại là Thiết mẫu, giờ phút này, bà đang cau có nhìn con mình:
- Tiểu Hướng người ta đã không tình nguyện làm chuyện của con, con còn muốn làm hắn khó xử à? Con có phải muốn chọc mẹ tức chết không?
- Mẹ...
Thiết Uyển tức muốn hộc máu, nhưng lại không thể đem chuyện kia nói thẳng ra được:
- Chuyện này... mẹ không biết đâu.
- Sao cũng được, làm khó Tiểu Hướng là không được!
Thiết mẫu đúng là đã quyết tâm bảo vệ lưu manh không cho con gái gây khó dễ cho hắn.
- Con không nói nữa!
Thiết Uyển dậm chân, nổi giận đùng đùng đi vào trong bếp.
- Tiểu Hướng, con đừng để ý, tính khí nó nóng nảy như vậy đấy.
Thiết mẫu xoay người lại an ủi lưu manh.
- Không sao ạ, tính tình của Tiểu Uyển con đã biết rồi. Thật ra cũng nên trách con đã không làm theo ý của nàng.
Hướng Nhật giả bộ, vẻ mặt hối lỗi như là mình làm sai.
- Sao có thể trách con được!
Thiết mẫu đối với đứa con rể này đã hài lòng đến mức mù quáng, tất nhiên sẽ không đem lỗi lầm đổ lên người hắn. Hơn nữa, tuy hắn chủ động nhận sai, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn chút ủy khuất, khiến bà đem hết thảy sai lầm đổ lên đầu con gái mình:
- Từ nay về sau con đừng chiều chuộng nó quá, coi chừng chiều hư nó luôn.
- Mẹ, thức ăn sắp cháy thành than rồi!
Trong nhà bếp, Thiết uyển la lớn, rõ ràng là không muốn cho mẹ mình và cái tên lưu manh khốn kiếp tiếp xúc nhiều, nàng sợ mẹ mình lại bị hắn dùng lời đường mật lừa gạt.
- Bác sẽ quay lại.
Thiết mẫu nói với con rể một tiếng, rồi chạy vội xuống nhà bếp.
Hướng Nhật bất đắc dĩ vuốt vuốt mũi, nhìn về hướng nhà bếp nghĩ thầm: "Có nhiều đàn bà chưa hẳn là một chuyện tốt, chỉ riêng việc giải quyết mâu thuẫn giữa các nàng cũng đủ khiến người ta nhức hết cả đầu." Tuy nhiên, lưu manh cũng không tin rằng trong xã hội hiện nay lại có người đàn bà bình thường nào chịu bắt chước Nga Hoàng, Nữ Anh cùng thờ một chồng. Chẳng lẽ chỉ có trong mấy tiểu thuyết YY mới có nhiều đàn bà si tình, êm ấm thờ một chồng? Thuần túy chỉ là tự sướng!
Chú Thích:
1.
= Kiếm (kiếm)
= Tiện (hèn hạ, vô sỉ, ti tiện)
Cả hai chữ phát âm giống nhau: jian4 / chi-ẹn
2.
Nga Hoàng, Nữ Anh: Hai con gái của vua Nghiêu đều được gả cho Thuấn, về sau Thuấn được truyền ngôi và lập nên nhà Ngu.
Đỉnh Cấp Lưu Manh Đỉnh Cấp Lưu Manh - Lý Tiểu Tà Đỉnh Cấp Lưu Manh