Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Nguyên tác: With You
Biên tập: Bò Tồ
Upload bìa: Bò Tồ
Số chương: 75 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4888 / 121
Cập nhật: 2017-04-04 23:32:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 48
o.264
Xem xong phim,ai ai cũng rất đói, vừa rời rạp đã gọi ngay hai chiếc taxi đi đến ngay quán bia thịt nướng Brazil nổi tiếng nhất trong thành phố, rồi bao một phòng nhỏ.
Đây là lần đầu tiên tôi ăn buffet thịt nướng, cứ cách một khoảng thời gian lại có người bưng một xiên thịt lớn mang vào, sau đó gỡ ra để vào đĩa mỗi người một chút thịt, vừa mới lạ, vừa thú vị.
“ Cảnh Cảnh, với kinh nghiệm ăn canh cây tê của bọn mình, tớ biết chắc chắn cậu sẽ là nữ chiến sĩ. Cậu nhất định phải giữ sức để ăn đến vòng hai, tôm lên cuối cùng, đừng dung sai chiến thuật đó.”lớn iếng dặn dò.
“Biến!” Tôi liếc xéo Dư Hoài đang cười mình: “Rõ ràng tớ ăn rất ít.”
Từ Diên Lượng đột nhiên đề nghị mọi người gọi một tá bia, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều cảm thấy đề nghị này quá to gan, nhưng cũng nôn nóng muốn thử.
“Từ Diên Lượng, cậu nên giảm cân đi, cứ uống bia thì bụng sẽ ngày càng to đó.” Gian Đơn hơi nhát, thử khuyên một câu.
“Tại sao tớ phải giảm câm?”Từ Diên Lượng vỗ bụng: “Tớ ăn béo không dễ dàng gì, phải tốn nhiều tiền của nhà tớ đó, tớ dựa vào đâu để giảm cân?”
“Cuối cùng hôm nay Từ Diên Lượng cũng nói tiếng người rồi” β phấn chấn, hô hào: “ không uống nhiều, chủ yếu cho có không khí, uống xong thì nhai kẹo cao su sẽ không có mùi nữa.
“ Nhai kẹo cao su để át mùi thuốc lá” Bạn thần kiến thức thường nhật Hàn Tự, cuối cùng không chịu được nữa, lên tiếng phủ đầu.
Tớ đồng ý! Dư Hoài bất chợt cất lời, dọa tôi một cái: “Kính chúc Cảnh Cảnh phản quốc!”
“ Dư Hoài, cậu hơi thiên vị đó nha, còn tớ nữa!” GIản Đơn đập bàn, phẫn nộ, “ Được thôi! Phục vụ, mang rượu ra đây.”
No.265
Là ai nói chỉ uống một chút?
Vậy bây giờ ba tên ngốc đang ôm nhau hát, nhìn trông như “ An hem tốt “ kia là ai?
(ND: Nghĩa đen là ba anh em tốt, ở đây chỉ Hổ, Gấu và Sư tử - một tình bạn đặc biệt ở Công viên Noal’s Ark)
Khả năng uống rượu của Giản Đơn kém nhất,β giỏi hơn Gian Đơn chút, còn Từ Diên Lượng lại kém hơn cả Giản Đơn, vô cùng mất mặt.
Còn tôi lại là nữ trung hào kiệt, song rất chăm chạy vào nhà vệ sinh. Chắc chắn là tác dụng của gen trội từ bố mẹ tôi đây mà.
Kể cả tửu lượng cao nhưng vẫn hơi chóng mặt, chỉ là lí trí vẫn cố duy trì tác dụng mà thôi. Tôi cầm máy ảnh chụp cho ba tên ngốc đó rất nhiều bức ảnh, lại còn chụp cho tên mặt trắng Hàn Tự mấy tấm nhắm mắt dựa vào tường – Cậu ta càng uống mặt càng trắng.
Đối lập với cậu ta là Dư Hoài
Dư Hoài vốn dĩ da màu lúa mì, uống rượu vào lại thành Quan Công.
Tôi nhìn β và Giản Đơn đang ôm đầu khóc đau khổ, phút chốc hiểu được mấy cô chú nhìn thấy từ hồi nhỏ, trong phòng karaoke, sau khi uống rượu hát hò xong đa phần các cô chú đó đều nắm tay nhau tâm sự nỗi long, chuyện cũ móc từ thời tám hoánh nào cũng lôi ra lải nhải, mỗi người lớn không uống nhiều đối mặt với cảnh tượng này đều hết sức đau khổ.
Bọn trẻ con thì hiểu gì, bất kể người lớn trong nhà uống say thành bộ dạng gì chúng cũng chỉ quan tâm đến trò chơi của mình mà không hề phát hiện ra rất nhiều bí mật và câu chuyện đều trút hết bên cạnh mình.
Tôi đặt máy ảnh xuống lẵng lẽ nhìn Dư Hoài đang chìm trong suy tư ở bên cạnh, đột nhiên có chút kích động, muốn chạy qua rồi nhìn vào mắt cậu ấy hỏi, Dư Hoài, cậu có thích tớ không?
Cậu thích Cảnh Cảnh không?
Không phải kiểu thích của bạn bè
Không phải kiểu thích không đơn thuần
Cậu chịu nói cho tớ không, vì tớ thích cậu mà, rất thích rất thích, thích cậu hơn cả thích tớ.
Nhưng tôi chỉ chạy qua chỗ, βrồi cùng khóc với chúng nó.
Theo yêu cầu của Dư Hoài nhân viên phục vụ cầm máy ảnh rồi chụp cho lũ học sinh cấp ba bọn tôi đang chẳng ra đâu vào đâu một tấm ảnh chung.
Đột nhiên β hét lớn, “ Thành tích chết hết đi, chị đây vì bọn mày mới đi học đó”
Giản Đơn khóc huhu “ Dẫu có còn học chung một lớp nữa không, bọn mình vẫn luôn là bạn của nhau”
Tôi không nói câu nào, tôi ghét cảnh chia ly. Đến cả cảnh chia ly của bố mẹ tôi, tôi không nhớ nữa là.
Quên đi những chuyện bi thương là chức năng đặc biệt khác thường của tôi.
Tôi chỉ nghiên mặt nhìn Dư Hoài.
Là cảm giác của tôi sai ư? Là mặt của cậu ấy đỏ quá hay là mắt cậu ấy thật sự đỏ rồi?
No.266
Thành phố Bắc Kinh tràn ngập cây xanh. Đêm mùa hè vô cùng mát mẻ,cái nóng bức ban ngày cũng theo mặt trời lặn khuất sau dãy núi, tất cả còn lại chỉ là làn gió mát dịu dàng.
Mấy người bọn tôi đi từ quán cơm ra, đi mãi đi mãi rồi tan rã. Ban đầu còn nghe thấy tiếng bọn β cãi nhau ầm ĩ, mơ mơ hồ hồ đi qua mấy cái ngã tư, đến khi nghoảnh lại thì sau lưng chỉ còn một mình Dư Hoài.
“ Đừng lo chúng nó gọi taxi về rồi”, cậu ấy thấy tôi căng thẳng liền giải thích.
….Hứa là bạn tốt một đời cơ mà, bỏ rơi tôi một mình thế này sao?
Tôi buộc phải thừa nhận mình có hơi choáng váng nhưng không có chướng ngại gì, tôi vẫn có thể đi thẳng.
“Để tôi đưa cậu về nhà.” Dư Hoài nói
Hình như cậu ấy tỉnh rượu rất nhanh. Còn trong long tôi bỗng dung có cảm giác mới lạ, loại cảm giác lạc quan mù quáng. Dường như bản thân cứ say như thế này mà về nhà hoàn toàn không cần lo bị mắng vậy.
Cảm giác này rốt cuộc là ai đem đến cho tôi? Bia, mùa hè hay là Dư Hoài?
Cậy ấy đi bên cạnh tôi, đôi lúc tôi choáng váng hoặc qua đường, cậu ấy liền kéo cánh tay tôi lại, rất nhẹ nhàng như sợ làm tôi giật mình.
“Tôi rất thích mùa hè.” Tôi nói.
“Ừ,Tớ cũng thích.” Dư Hoài nói.
“Tớ cảm thấy,” Tôi nghiêng mặt nhìn cậu ấy cười ngu ngơ: “Nếu thật sự có ngày tận thế, ngày đó chắc chắn không phải là mùa hè.”
Dư Hoài nhìn tôi dịu dàng, lặng yên nghe tôi lảm nhảm vớ vẩn, không hề ngăn lời tôi, cũng chẳng thấy phiền hà.
No.267
Đến khi đi đến dưới tầng nhà tôi, tôi cũng dần dà tỉnh rượu, không nhớ mình đã nói những gì, nhưng có lẽ không nói những gì không nên nói.
Hai đứa đứng đối diện nhau, không dần sáng lên.
Đó là biểu cảm kích động và vui sướng nhất mà tôi từng nhìn thấy trên mặt Dư Hoài, cậu ấy cười không giữ lại chút gì cứ gật đầu mãi như vậy.
Tương lai và cậu ấy đều không chắc sẽ báo đáp sự ương bướng của tôi.
Nhưng khoảnh khắc này là đủ rồi.
Tuổi trẻ chính là vậy tuyệt vời đến mức giống như dẫu có trải qua thế nào cũng bị lãng phí. Vậy thì, chi bằng lãng phí trên người cậu đi.
Hết chương 48.
Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta - Bát Nguyệt Trường An Điều Tuyệt Vời Nhất Của Chúng Ta