A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 414
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.7 Cầu Nguyện Từ Trên Trời Cao
ữa tiệc Giáng sinh trên du thuyền thành công rực rỡ. Harumi cùng nhân viên uống mừng đến tận sáng. Cô không nhớ bao nhiêu chai Dom Perignon Rose đã được khui ra. Hôm sau, khi tỉnh dậy tại căn hộ của mình ở khu Aoyama, đầu cô vẫn còn váng vất.
Cô bò ra khỏi giường, bật ti vi lên. Ti vi đang chiếu bản tin thời sự. Một toà nhà ở đâu đó bị cháy. Cô xem một cách lơ đãng nhưng khi thấy dòng chữ trên màn hình, cô trố mắt ra. Dòng chữ ghi "Một nửa trại trẻ Marumitsu đã bị thiêu rụi".
Cô vội vàng căng tai ra để nghe song bản tin đã hết. Cô chuyển sang kênh khác nhưng không kênh nào đang phát bản tin.
Cô vội vàng thay quần áo. Cô định đi lấy báo. Căn hộ với hệ thống khoá tự động có khả năng chống trộm cao nhưng bất tiện ở chỗ phải tự xuống tầng một để lấy báo và bưu phẩm.
Hôm nay là Chủ nhật nên báo khá dày. Đã vậy lại còn thêm nhiều tờ rơi quảng cáo. Hầu hết là liên quan tới bất động sản.
Cô xem kỹ từng trang nhưng không thấy có bài nào liên quan đến vụ hoả hoạn ở Marumitsu. Có lẽ vì vụ việc xảy ra ở ngoại ô.
Cô thử gọi điện cho bà Hideyo. Biết đâu báo địa phương có đăng. Suy đoán ấy đã đúng. Bà Hideyo bảo tin đó đăng ở trang xã hội.
Hoả hoạn xảy ra tối ngày 24, một người tử vong, mười khác bị thương tùy mức độ. Người tử vong không phải người của trại trẻ mà là một nhạc sĩ nghiệp dư được mời đến biểu diễn.
Cô những muốn lao đến ngay nhưng đành nán lại vì chưa rõ tình hình. Đang lúc hỗn loạn mà người ngoài đến sẽ chỉ thêm rắc rối.
Cô rời Marumitsu ngay khi học xong cấp một, sau đó có về thăm vài lần, lúc học lên cấp ba hay khi mới xin được việc. Nhưng kể từ khi làm tiếp viên, cô ít về hơn. Bởi cô cảm giác người cô toát ra cái không khí của nghề đó.
Hôm sau, bà Hideyo gọi điện với văn phòng của Harumi. Bà nói báo buổi sáng tiếp tục đưa tin. Bài báo viết nhân viên và trẻ em của Marumitsu đang tạm lánh ở nhà thể chất của một trường tiểu học gần đó.
Tháng Chạp trời lạnh thế này mà sống ở nhà thể chất ư... Chỉ tưởng tượng thôi Harumi cũng lạnh toát sống lưng.
Cô thu xếp công việc sớm rồi lái chiếc BMW đến hiện trường vụ cháy. Trên đường, cô ghé vào hiệu thuốc mua đầy một thùng miếng dán giữ ấm, thuốc cảm và thuốc đau bụng. Chắc chắn không ít trẻ em bị ốm. Cạnh hiệu thuốc là siêu thị cô ghé vào mua một lượng lớn loại thực phẩm đóng túi đun sôi. Không sử dụng được nhà ăn nên các cô trông trẻ hẳn đang rất vất vả.
Chất hàng lên xe xong, cô lại lái chiếc BMW đi. Radio trên loa đang phát bài "Bài hát cho tất cả" của Southern All Stars. Một bài hát vui nhộn nhưng lòng Harumi thì không. Cô đã nghĩ năm nay toàn những chuyện tốt đẹp, thế mà cuối cùng lại xảy ra chuyện này.
Mất chừng hai tiếng cô mới tới hiện trường. Toà nhà trong ký ức của Harumi giờ đã biến thành một khối đen kịt. Cô không thể đến gần do lực lượng cứu hoả và cảnh sát đang điều tra nhưng thoang thoảng có mùi bồ hóng bốc ra.
Nhà thể chất mà các cô và bọn trẻ đang tạm lánh nằm cách đó chừng một cây số. Giám đốc trung tâm, ông Minaduki Yoshikazu vừa ngạc nhiên vừa cảm kích khi thấy Harumi tới.
"Cảm ơn cháu lặn lội đường xa tới đây. Bác không nghĩ là cháu sẽ tới. Cháu lớn quá rồi nhỉ. Không, phải nói là thành đạt rồi chứ." Vừa nói, ông Minaduki vừa nhìn đi nhìn lại tấm danh thiếp Harumi đưa.
Lo lắng vì vụ hoả hoạn hay sao mà trông ông Minaduki gầy rộc đi so với lần cuối cô gặp. Ông chắc cũng ngoài bảy mươi rồi. Mái tóc bạc cũng đã thưa đi nhiều.
Ông Minaduki vui mừng nhận miếng dán giữ ấm, thuốc và đồ ăn Harumi mang tới. Đúng là chuyện ăn uống đang rất khó khăn.
"Bác cần gì cứ nói với cháu. Nếu làm được thì cháu sẽ làm."
"Cảm ơn cháu. Nghe cháu nói vậy bác cũng yên tâm." Mắt ông Minaduki ngân ngấn nước.
"Bác đừng ngại nhé. Cháu muốn nhân cơ hội này để trả ơn trại trẻ."
Ông Minaduki nhắc lại lời cảm ơn.
Lúc về, cô chạm mặt một người quen cũ. Anh Fujikawa Hiroshi, người từng sống ở trại trẻ cùng với cô. Anh hơn Harumi bốn tuổi, học hết cấp hai thì anh rời trại trẻ. Chính anh là người đã khắc con chó nhỏ bằng gỗ mà Harumi luôn mang bên mình như bùa hộ mệnh. Cái tên "Little Dog" cũng bắt nguồn từ đây.
Anh Fujikawa giờ đã là nghệ nhân khắc gỗ. Giống như Harumi, anh đến trại trẻ ngay khi biết tin về vụ hoả hoạn. Anh vẫn kiệm lời như xưa.
Hẳn là có rất nhiều người từng ở trại trẻ đang lo lắng vì vụ hoả hoạn này. Harumi nghĩ vậy sau khi chia tau Fujikawa Hiroshi.
Mới đầu năm đã xảy ra một sự kiện lớn, Nhật hoàng từ trần. Niên hiệu đổi sang "Bình Thành". Sau đó là những ngày hơi khác mọi ngày, ti vi tạm ngưng phát các chương trình giải trí, lễ hội sumo đầu năm mới bị lùi lại một ngày.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Harumi đến xem tình hình Marumitsu. Một văn phòng được dựng tạm bên cạnh nhà thể chất, Harumi gặp ông Minaduki tại đó. Bọn trẻ vẫn sống tại nhà thể chất, nhà tạm trú mới cũng đã khởi công. Khi nào nhà tạm trú xây xong, bọn trẻ sẽ chuyển tới ở rồi toà nhà cũ mới được xây lại.
Nguyên nhân vụ hoả hoạn đã được làm sáng tỏ. Khu vực xuống cấp của nhà ăm bị rò rỉ khí ga. Theo giải thích của bên cứu hoả và cảnh sát thì do không khí bị khô nên có khả năng tĩnh điện đã làm cho khí ga bắt lửa.
"Lẽ ra phải sửa lại sớm." Sau khi giải thích cho Harumi nghe nguyên nhân, nét mặt ông Minaduki lộ vẻ chua xót.
Ông Minaduki đặc biệt khổ tâm vì có người đã tử vong. Anh nhạc sĩ nghiệp dư đã không chạy kịp vì muốn cứu một cậu bé.
"Thật tội nghiệp cho anh ấy, nhưng thôi thì tất cả bọn trẻ đều vô sự, trong cái rủi cũng có cái may."
Nghe Harumi an ủi vậy, ông Minaduki gật đầu đồng tình.
"Lúc đó là buổi tối, nhiều đứa đang ngủ nên chỉ sai sót một chút thôi sẽ thành đại hoạ. Vậy nên bác đã nói với các nhân viên rằng có lẽ giám đốc cũ đã bảo vệ chúng ta."
"Giám đốc cũ của trại trẻ hình như là phụ nữ đúng không ạ?"
Cô chỉ nhớ mang máng. Đó là một bà già vóc người nhỏ nhắn, khuôn mặt đôn hậu. Cô không nhớ ông Minaduki lên thay bà khi nào.
"Là chị của bác. Chị bác đã xây Marumitsu."
Harumi nhìn khuôn mặt nhăn nheo của ông Minaduki. "Thế ạ?"
"Cháu không biết à? Chắc tại cháu chỉ ở đây hồi nhỏ."
"Lần đầu tiên cháu nghe đấy. Nhưng tại sao chị bác lại xây trại trẻ ạ?"
"Giải thích thì dài dòng lắm, nói ngắn gọn thì là 'Hoàn nguyên'."
"Hoàn nguyên?"
"Nghe có vẻ tự đắc nhưng tổ tiên nhà bác là địa chủ nên có nhiều tài sản. Sau khi bố mẹ qua đời, bác và chị gái được thừa kế. Bác thì đầu tư vào công ty riêng, còn chị bác vì muốn giúp đỡ những đứa trẻ không may mắn nên đã xây dựng Marumitsu. Chị ấy là giáo viên nên rất đau lòng trước cảnh có nhiều đứa trẻ mồ côi do chiến tranh."
"Chị bác mất khi nào ạ..."
"Mười chín năm trước, mà không, cũng gần hai mươi năm rồi. Chị ấy bị yếu tim bẩm sinh, lúc lâm chung, chị ấy ra đi như thể ngủ thiếp đi trong vòng tay mọi người."
Harumi khẽ lắc đầu. "Cháu xin lỗi. Cháu không hề biết."
"Không có gì khó hiểu mà. Theo di nguyện của chị ấy, bác không nói cho bọn trẻ biết, chỉ bảo là chị ấy đang đi chữa bệnh thôi. Bác giao lại công ty cho con trai để tiếp quản trại trẻ, thời gian đầu là với chức danh 'Quyền giám đốc'."
"Bác nói chị bác đã bảo vệ nghĩa là sao ạ?"
"Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chị ấy khẽ thì thầm rằng mọi người đừng lo, ở trên kia, chị ấy sẽ cầu phúc cho mọi người. Khi xảy ra chuyện này, bác đã nhớ lại câu nói ấy." Ông Minaduki cười ngượng nghịu rồi bổ sung thêm: "Cường điệu lên thôi mà."
"Vậy à. Thật là một câu chuyện tuyệt vời."
"Cảm ơn cháu."
"Chị bác có gia đình không ạ?"
Ông Minaduki thở dài rồi lắc đầu.
"Chị bác không kết hôn mà sống độc thân đến cuối đời. Có thể nói là chị ấy đã cống hiến cả cuộc đời cho giáo dục."
"Vậy ạ. Thật đáng ngưỡng mộ."
"Ôi không, được khen thế, ở thế giới bên kia chị ấy sẽ không thích đâu. Chị ấy chỉ nghĩ là mình đã sống như mình mong muốn thôi. Thế còn cháu thì sao? Định bao giờ lấy chồng? Có người yêu chưa?"
Bất ngờ bị hỏi chuyện, Harumi bối rối. "Cháu chưa có dự định gì. Cũng chưa có người yêu." Cô xua xua tay
"Thế à. Phụ nữ mà tìm được niềm đam mê trong công việc là lỡ mất chuyện chồng con đấy. Kinh doanh cũng tốt nhưng cũng phải mau kiếm lấy tấm chồng nhé."
"Không may là cháu cũng giống như chị bác, chỉ là đang sống như mình muốn thôi ạ."
Ông Minaduki cười gượng gạo.
"Cháu thật mạnh mẽ. Nhưng chị bác không lấy chồng cũng không hẳn là vì đam mê công việc đâu. Thật ra hồi còn trẻ, có một lần chị ấy đã suýt thành thân với một người đấy. Lại còn lên kế hoạch bỏ trốn cùng người ta cơ."
"Thật ạ?"
Câu chuyện có vẻ thú vị. Harumi hơi rướn người lên.
"Anh đó hơn chị bác chừng mười tuổi, làm việc tại một nhà máy nhỏ ở trong vùng. Họ quen nhau trong một lần anh sửa xe đạp cho chị. Họ thường bí mật gặp nhau vào giờ nghỉ trưa của nhà máy. Hồi đó, trai gái đi với nhau ngoài đường là bị xì xào ngày."
"Chuyện bỏ trốn là do bố mẹ không chấp nhận tình cảm của hai người ạ?"
Ông Minaduki gật đầu.
"Có hai lý do. Thứ nhất là chị ấy vẫn còn đang học tại trường nữ sinh. Nhưng chuyện đó thì chỉ cần thời gian là giải quyết được. Còn một lý do khác lớn hơn. Như bác đã nói, gia đình bác là gia đình tư sản. Tiền thì có rồi, giờ là cần danh tiếng. Bố bác định gả con gái cho gia đình nào có tiếng tăm. Không thể nào lại đi gả cho một anh thợ máy vô danh tiểu tốt được."
Harumi nghiêm mặt, thu cằm lại. Chuyện xảy ra sáu mươi năm trước. Chắc hồi đó không phải là chuyện lạ.
"Cuộc bỏ trốn thế nào ạ?"
Ông Minaduki nhún vai.
"Đương nhiên là thất bại rồi. Chị bác định trên đường đi học về sẽ tạt vào một ngôi đền để thay quần áo rồi đi thẳng ra ga."
"Thay quần áo?"
"Nhà bác có vài người hầu nữ, trong đó có một người sàn sàn tuổi chị bác và rất thân với chị bác. Chị bác đã nhờ người hầu đó mang quần áo tới đền. Quần áo ở đây là quần áo của người hầu gái. Mặc bộ âu phục của tiểu thư thì sợ nổi bật quá. Anh thợ máy kia cũng đã cải trang và đợi ở nhà ga. Gặp được nhau, họ sẽ cùng lên tàu hoả và chạy trốn. Đúng là một kế hoạch công phu."
"Nhưng đã không thành công."
"Tiếc là lúc chị bác tới đền thì người đợi chị ấy không phải là cô hầu gái thân thiết mà là những người đàn ông do bố bác thuê. Cô hầu gái đã nhận lời giúp chị gái bác nhưng sau lại thấy sợ, đem đi hỏi một chị hầu khác lớn hơn. Và kết quả thì đã rõ."
Harumi thấy thông cảm được cho cô hầu gái kia. Xét tình hình thời đó thì không thể đổ lỗi cho cô hầu
"Anh kia... anh thợ máy đó thì sao ạ?"
"Bố bác sai người đem thư đến tận ga cho anh ấy. Bức thư viết anh hãy quên chị đi."
"Một bức thư bố bác nhờ ai đó viết?"
"Không phải. Bức thư do chính tay chị gái bác viết. Nếu chị ấy viết, bố bác sẽ bỏ qua cho anh kia. Chị bác chỉ còn cách nghe theo thôi. Bố bác quen biết với cảnh sát. Nếu muốn, ông có thể tống ngay anh ta vào tù."
"Đọc thư xong anh kia làm gì ạ?"
Ông Minaduki khẽ nghiêng đầu.
"Bác không biết. Bác chỉ biết là anh ấy đã rời thị trấn. Anh đó vốn không phải là người của thị trấn. Có tin đồn là anh ấy về quê nhưng chẳng biết thực hư thế nào. Nhưng sau đó bác có gặp anh ấy một lần."
"Ôi vậy ạ!"
"Khoảng ba năm sau đó, khi ấy bác đang là sinh viên, một hôm bác ra khỏi nhà, vừa đi được một đoạn thì có người gọi giật lại. Đó là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi. Hồi xảy ra chuyện bỏ trốn kia, bác không biết anh ta nên lúc đó không biết người đứng trước mặt mình là ai. Anh ta đưa cho bác một lá thư và bảo đưa giúp cho Minaduki Akiko. Akiko là tên chị gái bác. Viết là chữ Hiếu với chữ Tử."
"Người đó biết bác là em trai chị ấy chăng?"
"Chưa chắc anh ta đã biết đâu nhưng rất có thể anh ta đã đi theo bác từ lúc bác ra khỏi nhà. Thấy bác có vẻ dè chừng, anh ta bảo nếu nghi ngờ thì có thể mở ra đọc, đưa cho bố mẹ đọc cũng được, miễn là cuối cùng đưa cho Akiko. Thế nên bác đã nhận. Nói thật là vì bác cũng muốn đọc thư."
"Vậy là bác đã đọc ạ?"
"Tất nhiên. Vì phong bì không dán. Bác đã đọc trên đường tới trường."
"Nội dung thế nào ạ?"
"Cái đó thì..." Ông Minaduki bỏ lửng câu nói. Ông nhìn Harumi, ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ tay lên đầu gối, lẩm bẩm: "Cho cháu xem thì nhanh hơn là giải thích."
"Dạ, xem ư..."
"Đợi bác một chút."
Ông Minaduki mở một thùng các tông bên cạnh và bắt đầu tìm. Bên hông thùng các tông có dòng chữ "Phòng giám đốc" viết bằng bút dạ.
"Nằm cách xa nhà ăn nơi bắt nguồn trận hoả hoạn nên hầu như phòng giám đốc không bị thiệt hại gì. Bác đem đồ đạc tới đây, nhân tiện sắp xếp lại luôn. Còn khá nhiều kỷ vật của chị bác. À, đây rồi. Bác tìm thấy rồi."
Ông Minaduki lấy ra một cái hộp sắt hình vuông. Ông dỡ nắp hộp trước mặt Harumi.
Bên trong hộp có vài quyển vở. Harumi nhìn thấy cả ảnh. Ông lấy ra một chiếc phong bì và đặt trước mặt Harumi. Bên ngoài phong bì ghi "Gửi Akiko".
"Cháu cứ đọc đi." Ông Minaduki nói.
"Được chứ ạ."
"Không sao đâu. Bức thư viết để ai cũng đọc được mà."
"Vậy cháu xin phép."
Bên trong phong bì là một tờ giấy viết thư màu trắng được gấp lại. Harumi mở ra và thấy chữ bên trong được viết bằng bút máy. Những nét chữ khoáng đạt, bay bổng, khác hẳn với hình dung về một anh thợ máy.
"Gửi Minaduki Akiko.
Anh sẽ viết ngắn gọn thôi.
Anh xin lỗi vì đã gửi thư theo cách thức đường đột này. Nếu gửi bằng đường bưu điện, anh sợ bức thư sẽ bị vứt ngay khi chưa được đọc.
Akiko à, em có khoẻ không? Anh là Namiya, làm việc ở nhà máy Kusunoki ba năm trước. Có lẽ em không muốn nhớ đến cái tên này nữa nhưng anh rất mong em hãy đọc hết thư.
Anh viết bức thư này không ngoài gì khác là để tạ lỗi với em. Trước đây, anh đã nhiều lần muốn xin lỗi em nhưng bản tính vốn nhút nhát nên anh mãi không quyết tâm được.
Akiko, anh thực lòng thấy có lỗi với em về chuyện hồi ấy. Đến tận bây giờ anh vẫn chưa thôi hối hận về hành động ngu ngốc đó. Anh dám quyến rũ một nữ sinh như em, lại còn định đưa em rời xa gia đình nữa, giờ nghĩ lại anh mới thấy đó là một việc thật xấu xa. Anh không có lời nào để biện hộ cả.
Em đã hoàn toàn đúng khi dừng lại. Có lẽ em đã quyết định sau khi bị bố mẹ thuyết phục, nếu vậy thì anh phải cảm ơn bố mẹ em. Thiếu chút nữa là anh đã phạm một sai lầm khủng khiếp.
Hiện anh đang làm công việc đồng áng ở quê nhà. Không ngày nào là anh không nghĩ tới em. Tuy ngắn ngủi nhưng đó là những ngày đẹp đẽ nhất của cuộc đời anh. Đồng thời cũng là những ngày có lỗi với em. Cứ nghĩ chuyện ngày đó để lại vết thương trong lòng em là anh không sao ngủ được.
Akiko à, em hãy hạnh phúc nhé. Giờ đây anh chỉ cầu mong có vậy. Mong em sẽ gặp được người tốt.
Kính thư.
Namiya Yuji."
Harumi ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt của ông Minaduki. Ông hỏi Harumi thấy sao.
"Thật là một người có tâm."
Ông Minaduki gật gù trước câu nói của Harumi.
"Bác cũng nghĩ vậy. Khi vụ bỏ trốn thất bại, chắc chắn anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Rất có thể anh ấy đã căm ghét bố mẹ bác, thất vọng trước sự phản bội của chị gái bác. Nhưng sau ba năm, khi nghĩ lại, anh ấy đã hiểu ra như vậy là tốt. Mặt khác, anh ấy cũng nghĩ chỉ như vậy thôi thì không được. Nếu anh không xin lỗi đàng hoàng, chị gái bác sẽ mãi mãi bị tổn thương. Bởi thế nào chị ấy cũng tự trách bản thân vì đã phản bội người yêu. Chính vì thế anh ấy đã viết bức thư này. Bác hiểu cảm giác của anh ấy nên đã đưa bức thư cho chị gái. Tất nhiên là giấu bố mẹ."
Harumi cất lại bức thư vào phong bì.
"Chị gái bác đã giữ bức thư này suốt đúng không ạ?"
"Ừ. Khi tìm thấy bức thư trong bàn làm việc của chị gái sau khi chị ấy mất, bác đã rất xúc động. Có lẽ chị ấy chọn cuộc sống độc thân đến hết đời là vì sự tồn tại của người đàn ông này. Chị ấy đã không yêu ai khác. Thay vào đó, chị ấy dành cả cuộc đời cho Marumitsu. Cháu nghĩ tại sao chị ấy lại xây trại trẻ ở mảnh đất này? Nới này vốn chẳng can hệ gì tới gia đình bác. Chị ấy đã giữ bí mật đến cuối đời nhưng bác nghĩ có lẽ vì nơi này gần với quê của anh kia. Chị ấy không viết địa chỉ chính xác nhưng qua những lần trò chuyện, chắc chị ấy đoán được phần nào."
Harumi khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thán phục. Thật tội nghiệp vì chuyện không thành nhưng cô không khỏi ghen tị trước tình yêu sâu sắc của bà dành cho một người đàn ông.
"Lúc cuối đời, chị ấy có nói sẽ cầu phúc cho mọi người từ thế giới bên kia nhưng chắc hẳn người đàn ông viết lá thư này cũng được chị ấy che chở nhỉ. Trường hợp nếu anh ta còn sống." Ông Minaduki nói với vẻ thành thật.
"Vâng." Harumi đồng tình, cùng lúc phát hiện ra một điều khiến cô thắc mắc. Đó là tên của người đàn ông. Namiya Yuji...
Harumi trao đổi thư với tiệm tạp hoá Namiya nhưng không biết chính xác tên của ông chủ tiệm. Chỉ biết là theo lời chị Shizuki thì thời điểm năm 1980, ông đã khá già rồi. Xem ra là cùng thời với nhân vật trong câu chuyện của ông Minaduki.
"Sao vậy cháu?" Ông Minaduki hỏi.
"Dạ không, không có gì." Harumi xua xua tay.
"Chị bác đã duy trì trại trẻ này vì lý do như thế đấy, nên bác không thể đóng cửa nó dễ dàng được. Kiểu gì cũng phải xây dựng lại nó." Ông Minaduki nói như kết luận.
"Bác cố gắng nhé. Cháu sẽ ủng hộ bác." Harumi nói và trả lại bức thư cho ông Minaduki. Đúng lúc ấy, dòng chữ "Gửi Minaduki Akiko" đập vào mắt cô. Lại một lần nữa, cô cảm thấy có sự quyết tâm lớn ẩn chứa trong đó. Nét chữ hoàn toàn khác với thư của tiệm tạp hoá Namiya mà Harumi nhận được.
Chỉ là tình cờ thôi...
Harumi quyết định sẽ không nghĩ thêm về chuyện này.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya