This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Higashino Keigo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Phương Nam
Biên tập: Chung Nguyễn
Upload bìa: Chung Nguyễn
Số chương: 44
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1022 / 415
Cập nhật: 2019-11-10 14:19:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5.6 Cầu Nguyện Từ Trên Trời Cao
háng 12 năm 1988
Tại căn phòng có trang trí tranh sơn dầu, Harumi chuẩn bị ký một hợp đồng. Đó là hợp đồng mua bán bất động sản. Công việc cô đã làm nhiều lần suốt mấy năm nay. Chuyện giao dịch bằng đơn vị chục triệu yên chẳng còn lạ nữa. Chưa kể căn nhà lần này giá cũng không cao. Dầu vậy, cô vẫn có cảm giác căng thẳng chưa từng có. Mức độ tình cảm cô dành cho căn nhà này hoàn toàn khác với các căn nhà trước đó.
"Nếu không có gì phản đối, mời chị ký và đóng dấu vào hồ sơ này." Nam nhân viên của công ty bất động sản mặc bộ vest của hãng Dunhill có giá chắc chắn không dưới hai trăm ngàn yên hướng khuôn mặt với làn da nâu chắc chắn là nhuộm ở spa về phía Harumi.
Họ đang dùng nhờ một phòng của chi nhánh ngân hàng mà công ty Harumi thường giao dịch tại Shinjuku. Ngoài gã Dunhill làm môi giới còn có bên bán là bà Tamura Hideyo, cô con gái Koduka Kimiko và chồng của Kimiko là Shigekazu. Nghe nói Kimiko đã bướ sang tuổi năm mươi từ năm ngoái. Tóc cũng đã chớm bạc.
Harumi lần lượt nhìn từng gương mặt bên bán. Bà Hideyo và Kimiko đang cúi đầu. Shigekazu thì ngoảnh sang chỗ khác với vẻ khó chịu. Đúng là chẳng đáng mặt đàn ông, Harumi nhủ thầm. Không thích thì cứ lườm đi xem nào.
Harumi lấy cây bút từ túi xách ra. Cô bảo "Không vấn đề gì" rồi ký tên và đóng dấu.
"Cảm ơn chị. Vậy là thoả thuận đã xong. Hợp đồng đã được ký kết." Gã Dunhill cao giọng tuyên bố rồi thu dọn hồ sơ. Tuy không phải thương vụ lớn nhưng trông gã có vẻ mãn nguyện vì kiếm được khoản tiền hoa hồng tương xứng.
Hai bên nhận hồ sơ xong, Shigekazu đứng lên trước tiên. Còn Kimiko thì vẫn ngồi, cúi mặt nhìn xuống dưới. Harumi chìa bàn tay phải ra trước mặt Kimiko. Kimiko giật mình ngẩng lên.
"Bắt tay vì ký xong hợp đồng." Harumi nói.
"À... ừ." Kimiko bắt tay Harumi. "À... tôi xin lỗi nhé."
"Tại sao phải xin lỗi ạ?" Harumi cười. "Thế này chẳng phải tốt sao. Đẹp cho cả đôi bên mà."
"Ừ, thì đúng là như vậy." Kimiko không định nhìn Harumi.
"Này." Shigekazu nói. "Làm cái gì thế? Đi thôi."
"Vâng." Kimiko gật đầu rồi nhìn sang mẹ ngồi bên cạnh, vẻ mặt thoáng bối rối.
"Để em đưa bác về." Harumi nói. Từ xưa Harumi đã gọi bà Hideyo là "bác". "Cứ để em lo."
"Thế hả? Vậy nhờ em nhé. Mẹ à, để cô ấy đưa mẹ về nhé?"
"Mẹ thì sao cũng được." Bà Hideyo khẽ đáp.
"Vâng. Vậy nhờ Harumi nhé."
Harumi chưa kịp đáp "Vâng" thì Shigekazu đã ra khỏi phòng. Kimiko khẽ chào với vẻ áy náy rồi bước ra theo chồng.
Ra khỏi ngân hàng, Harumi đưa bà Hideyo lên chiếc BMW đỗ gần đó rồi đi về nhà bà. Nói chính xác thì không còn là nhà của bà Hideyo nữa. Căn nhà của gia đình Tamura giờ đã thuộc về Harumi. Hợp đồng ký ban nãy chính là hợp đồng mua bán căn nhà này.
Ông Tamura mất vào mùa xuân năm nay. Do tuổi cao sức yếu. Lúc lâm chung, ông tiểu luôn ở trong chăn. Khoảnh khắc ấy đã đánh hồi chuông chấm dứt tháng ngày chăm bệnh dài đằng đẵng của bà Hideyo.
Từ khi biết ông không còn sống được bao lâu nữa, có một điều khiến Harumi bận tâm. Đó là chuyện tài sản thừa kế. Cụ thể là căn nhà của ông bà. Mặc dù trước kia là gia đình tư sản nhưng giờ tài sản của họ chẳng còn gì ngoài căn nhà này.
Hai ba năm trở lại đây, giá bất động sản liên tục tăng. Tuy ở vị trí không được thuận tiện lắm do cách Tokyo chừng hai tiếng đi tàu điện nhưng giá trị tài sản không phải là thấp. Vợ chồng cô con gái, nhất là anh chồng Shigekazu thế nào cũng để mắt tới. Anh ta vẫn chứng nào tật ấy, tham gia vào các dự án mờ ám, song Harumi chưa bao giờ nghe chuyện anh ta thành công.
Đúng như dự đoán, sau khi ông mất được bốn mươi chín ngày, Kimiko đã liên lạc với bà Hideyo. Kimiko nói muốn bàn với mẹ chuyện thừa kế tài sản.
Đề xuất của Kimiko như sau: Vì tài sản chỉ có mỗi căn nhà nên sẽ chia đôi, bà Hideyo và Kimiko mỗi người một nửa. Nhưng vì không thể chia căn nhà ra được nên sẽ sang tên căn nhà cho Kimiko, sau đó nhờ bên nhà đất định giá, Kimiko sẽ trả bà Hideyo một nửa số tiền được định giá. Tất nhiên, bà Hideyo vẫn có thể tiếp tục sống tại căn nhà. Có điều, bà sẽ phải trả tiền thuê. Kimiko sẽ trừ tiền thuê nhà vào số tiền mua nhà phải trả cho bà Hideyo.
Về mặt pháp luật thì cách này có vẻ hợp lý và công bằng. Nhưng ngay khi nghe bà Hideyo kể lại, Harumi cảm thấy có gì đó không ổn. Nói tóm lại, quyền lợi liên quan đến căn nhà sẽ chuyển sang hết cho Kimiko và bà Hideyo sẽ không nhận được một xu từ con gái. Kimiko có thể bán căn nhà bất kỳ lúc nào. Kể cả có người sống ở đó thì cũng chỉ là mẹ mình, không khó để đuổi đi. Nếu đuổi mẹ đi, Kimiko sẽ phải trả bà Hideyo số tiền mua nhà còn lại nhưng chắc Kimiko đã tính toán rằng nếu trả góp thì sẽ không bị đòi.
Harumi không muốn nghĩ chính cô con gái ruột lại cư xử quá đáng như vậy. Chắc chắn Shigekazu đã đứng sau giật dây.
Vì vậy, Harumi đề xuất với bà Hideyo cứ để Kimiko cùng đứng tên căn nhà rồi Harumi sẽ mua lại. Số tiền bán nhà sẽ chia đôi cho hai mẹ con. Đương nhiên, cô vẫn sẽ để bà Hideyo sống tại căn nhà đó.
Khi bà Hideyo nói lại chuyện này với Kimiko, quả nhiên Shigekazu đã xen vào.
Anh ta nói tại sao bà Hideyo không đồng ý với đề xuất của Kimiko. Bà Hideyo đã đáp lại thế này:
"Mẹ thấy tốt nhất là để Harumi mua. Xin các con hãy chiều theo ý mẹ."
Shigekazu không nói gì được nữa. Vốn dĩ anh ta chẳng có quyền xen vào chuyện này.
Đưa bà Hideyo về nhà xong, Harumi cũng nghỉ lại luôn. Tuy nhiên, ngày mai cô phải rời đi sớm. Công ty nghỉ thứ Bảy nhưng cô có việc quan trọng khác. Cô phải tổ chức bữa tiệc trên du thuyền ở vịnh Tokyo. Mai là Giáng sinh. Hai trăm vé đã bán hết veo khi vừa tung ra.
Nằm trên nệm, nhìn những vết ố trên trần nhà thân thuộc, cô không khỏi xúc động. Cô vẫn chưa thể tin căn nhà này đã thuộc về cô. Cảm giác lúc này thật khác với hồi cô mua căn chung cư đang ở.
Đương nhiên, cô không có ý định bán căn nhà này. Sẽ đến ngày bà Hideyo qua đời nhưng cô vẫn muốn giữ lại căn nhà này dưới hình thức nào đó. Coi như nhà ở quên chẳng hạn.
Mọi việc đều tiến triển tốt. Thuận lợi đến phát sợ. Thậm chí cô có cảm giác như được phù trợ.
Tất cả bắt đầu từ bức thư ấy...
Cô nhắm mắt, lập tức những nét chữ cá tính ấy lại hiện về. Bức thư kỳ lạ của tiệm tạp hoá Namiya.
Dù thư viết toàn những chuyện khó tin nhưng sau khi suy nghĩ, Harumi quyết định nghe theo. Cũng một phần vì cô không nghĩ ra được con đường nào khác. Bình tĩnh suy xét thì việc trông cậy vào Tomioka quả thật rấy rủi ro. Vả lại, cô thấy học thêm Kinh tế cũng không uổng phí cho tương lai.
Cô nghỉ công việc ban ngày ở công ty. Đổi lại, cô theo học một trường chuyên môn. Khi có thời gian, cô học về giao dịch chứng khoán và bất động sản rồi lấy một vài chứng chỉ.
Mặt khác, cô dồn sức vào công việc tiếp viên. Tuy nhiên cô quyết định chỉ làm lâu nhất là bảy năm nữa. Nhờ đặt ra thời hạn mà khả năng tập trung tăng hẳn lên.
Một trong những điểm thú vị của nghề tiếp viên là cứ cố gắng sẽ có ngay kết quả. Chẳng mấy chốc, lượng khách quen của cô nhiều thêm, doanh thu cũng đạt thứ hạng cao ở quán. Vì cô từ chối thoả thuận làm tình nhân nên Tomioka không đến quán nữa nhưng phần hao hụt này nhanh chóng được bù đắp. Sau này cô mới biết chuyện Tomioka tham gia vào việc mở mấy nhà hàng thực chất là khoác lác. Anh ta chỉ tham gia tư vấn một chút gọi là.
Tháng Bảy năm 1985, Harumi tham gia cuộc chơi đầu tiên. Cô dồn hết số tiền hơn ba mươi triệu yên dành dụm trong vài năm để mua một căn chung cư. Một căn hộ cũ ở khu Yotsuya. Cô đã tính toán là dù thế nào cũng sẽ không mất giá.
Khoảng hai tháng sau đó, kinh tế thế giới chứng kiến một cú sốc lớn. Do ảnh hưởng của Thoả ước Plaza mà giá đồng yên Nhật tăng mạnh. Harumi sởn hết gai ốc. Nền kinh tế Nhật phụ thuộc vào các ngành xuất khẩu. Đồng yên mà tăng thì kinh tế Nhật sẽ rơi vào suy thoái.
Lúc này Harumi cũng đã bắt đầu giao dịch chứng khoán. Nếu kinh tế chững lại, giá cổ phiếu sẽ giảm.
Thế này là sao? Chẳng phải trái ngược hoàn toàn với lời tiên tri của tiệm tạp hoá Namiya ư?
Nhưng tình hình không đi theo chiều hướng xấu. Lo sợ nền kinh tế sẽ xấu đi, chính phủ vội ban hành chính sách lãi suất thấp. Chính phủ còn tuyên bố sẽ đầu tư vào các dự án công cộng.
Đến đầu mùa hè năm 1986, Harumi nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc điện thoại từ công ty bất động sản mà Harumi đã mua căn chung cư. Họ hỏi không biết căn hộ giờ thế nào vì thấy cô chưa chuyển đi. Harumi còn đang ấp úng thì bên kia đã ngỏ ý rằng nếu cô muốn bán thì họ sẽ mua lại.
Cô hiểu ra. Giá trị tài sản của căn hộ đang tăng.
Cô nói không muốn bán rồi dập máy, sau đó đến thẳng ngân hàng. Mục đích là để xác nhận xem cô có thể vay tối đa bao nhiêu nếu thế chấp căn hộ ở Yotsuya. Cô đã kinh ngạc trước con số người phụ trách đưa ra vào hôm sau. Nó gấp rưỡi số tiền cô bỏ ra lúc mua.
Cô đăng ký vay ngay, song song với đó là đi tìm nhà. Ở khu Waseda có căn hộ khá vừa tiền nên cô mua luôn bằng tiền vay ngân hàng. Chẳng bao lâu sau, giá căn hộ đó cũng tăng. Tăng đến mức cô có thể quên luôn chuyện lãi suất.
Tiếp theo, cô lại thế chấp căn hộ này để vay tiền. Người bên ngân hàng gợi ý cô nên thành lập công ty. Làm vậy có lợi hơn khi cô huy động vốn. Vậy là "Văn phòng Little Dog" ra đời.
Giờ thì Harumi đã tin lời tiên tri của tiệm tạp hoá Namiya.
Harumi cứ mua đi bán lại căn hộ như vậy cho đến mùa thu năm 1987. Tùy từng căn hộ mà có căn tăng giá gấp ba lần trong vòng một năm. Giá cổ phiếu cũng tăng nên tài sản của cô nhanh chóng phình to. Cô chia tay nghề tiếp viên. Tận dụng những mối quan hệ khi còn làm tiếp viên, cô bắt đầu công việc giúp tổ chức sự kiện. Cô đưa ra ý tưởng, chuẩn bị đội lễ tân. Xã hội sôi động trước sự tăng trưởng kinh tế, ngày nào cũng có các lễ hội xa hoa diễn ra ở đâu đó. Công việc nhiều vô kể.
Sang năm 1988, cô sắp xếp lại các căn hộ và thẻ hội viên sân golf mình đang sở hữu. Cô cảm giác giá đang bắt đầu chạm trần. Nền kinh tế vẫn ổn nhưng chuẩn bị không bao giờ là thừa. Harumi tin lời tiên đoán của tiệm tạp hoá Namiya. "Trò rút bài" chắc chắn là thật. Ngẫm thử thì cơn sốt điên cuồng này kéo dài mãi mới là lạ.
Chỉ còn vài ngày nữa là hết năm 1988. Không biết năm tới sẽ thế nào. Harumi lơ đãng nghĩ rồi chìm vào giấc ngủ.
Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya